古诗词

游春

张玉娘

护槛花浓梦欲攲,五更清露锁寒扉。hù kǎn huā nóng mèng yù qī,wǔ gèng qīng lù suǒ hán fēi。
明朝恐负寻芳约,拂晓平瞻霁影依。míng cháo kǒng fù xún fāng yuē,fú xiǎo píng zhān jì yǐng yī。
贴翠自怜羞舞镜,送春无奈听啼规。tiē cuì zì lián xiū wǔ jìng,sòng chūn wú nài tīng tí guī。
金莲破藓留芳迹,梨萼翻风作雪飞。jīn lián pò xiǎn liú fāng jì,lí è fān fēng zuò xuě fēi。
沙上晴凫窥浅渚,松边黄蝶绕疏篱。shā shàng qíng fú kuī qiǎn zhǔ,sōng biān huáng dié rào shū lí。
催吟片雨云俱黑,狂絮欺人故点衣。cuī yín piàn yǔ yún jù hēi,kuáng xù qī rén gù diǎn yī。
心事肯随流水尽,新愁不与酒尊宜。xīn shì kěn suí liú shuǐ jǐn,xīn chóu bù yǔ jiǔ zūn yí。
青梅已结梢头实,驿使难传陇外枝。qīng méi yǐ jié shāo tóu shí,yì shǐ nán chuán lǒng wài zhī。
笑折野花轻插鬓,却嫌溪柳妒修眉。xiào zhé yě huā qīng chā bìn,què xián xī liǔ dù xiū méi。
因过竹院参禅意,觅得云林旧日诗。yīn guò zhú yuàn cān chán yì,mì dé yún lín jiù rì shī。
听彻游郎歌古调,停看渔父下苔矶。tīng chè yóu láng gē gǔ diào,tíng kàn yú fù xià tái jī。
紫山迢递行应好,苍磴萦回出每迟。zǐ shān tiáo dì xíng yīng hǎo,cāng dèng yíng huí chū měi chí。
罗袖翩翩香气满,绿阴冉冉鸟声微。luó xiù piān piān xiāng qì mǎn,lǜ yīn rǎn rǎn niǎo shēng wēi。
等闲无限伤春思,芳草天涯肠断时。děng xián wú xiàn shāng chūn sī,fāng cǎo tiān yá cháng duàn shí。
张玉娘

张玉娘

张玉娘,字若琼,自号一贞居士,松阳人。生于宋淳祐十年(公元1250年),卒于南宋景炎元年(公元1276年),仅活到27岁。她出生在仕宦家庭,曾祖父是淳熙八年进士,祖父做过登士郎。父亲曾任过提举官。她自幼饱学,敏慧绝伦,诗词尤得风人体。后人将她与李清照、朱淑贞、吴淑姬并称宋代四大女词人。 张玉娘的作品>>

猜您喜欢

哭沈生

张玉娘

仙郎久未归,一归笑春风。xiān láng jiǔ wèi guī,yī guī xiào chūn fēng。
中涂成永绝,翠袖染啼红。zhōng tú chéng yǒng jué,cuì xiù rǎn tí hóng。
怅恨生死异,梦魂还再逢。chàng hèn shēng sǐ yì,mèng hún hái zài féng。
宝镜照秋水,明此一寸衷。bǎo jìng zhào qiū shuǐ,míng cǐ yī cùn zhōng。
素情无所著,怨逐双飞鸿。sù qíng wú suǒ zhù,yuàn zhú shuāng fēi hóng。

鸣雁二章其一

张玉娘

鸣雁征征,白露既零。míng yàn zhēng zhēng,bái lù jì líng。
猗嗟清兮,怀彼春冰。yī jiē qīng xī,huái bǐ chūn bīng。
鸣雁嗥嗥,凉风飘飖。míng yàn háo háo,liáng fēng piāo yáo。
猗嗟娈兮,怀彼春宵。yī jiē luán xī,huái bǐ chūn xiāo。

春晓

张玉娘

夜雨连阶碧草,东风满院飞花。yè yǔ lián jiē bì cǎo,dōng fēng mǎn yuàn fēi huā。
湘竹帘凝晓色,石楠树散栖鸦。xiāng zhú lián níng xiǎo sè,shí nán shù sàn qī yā。

春残

张玉娘

帘外落花万点,枝头啼鸟一声。lián wài luò huā wàn diǎn,zhī tóu tí niǎo yī shēng。
唤转枕边春梦,倚阑终日凝情。huàn zhuǎn zhěn biān chūn mèng,yǐ lán zhōng rì níng qíng。

幽居漫赋

张玉娘

细雨吹凉入户,闲花扶影移阶。xì yǔ chuī liáng rù hù,xián huā fú yǐng yí jiē。
愁人紫燕相语,古道清风去来。chóu rén zǐ yàn xiāng yǔ,gǔ dào qīng fēng qù lái。

咏杨柳

张玉娘

袅袅斜笼寒雨,年年萦乱愁肠。niǎo niǎo xié lóng hán yǔ,nián nián yíng luàn chóu cháng。
相对不堪憔悴,画眉羞斗纤长。xiāng duì bù kān qiáo cuì,huà méi xiū dòu xiān zhǎng。

闲谣

张玉娘

兰径香薰幽佩,竹风凉度疏帘。lán jìng xiāng xūn yōu pèi,zhú fēng liáng dù shū lián。
情长锦瑟弦断,绣倦金缄倒拈。qíng zhǎng jǐn sè xián duàn,xiù juàn jīn jiān dào niān。

结袜子

张玉娘

闺中女儿兰蕙性,寒冰清澈秋霜莹。guī zhōng nǚ ér lán huì xìng,hán bīng qīng chè qiū shuāng yíng。
感君恩重不胜情,容光自抱悲明镜。gǎn jūn ēn zhòng bù shèng qíng,róng guāng zì bào bēi míng jìng。

塞下曲

张玉娘

寒入关榆霜满天,铁衣马上枕戈眠。hán rù guān yú shuāng mǎn tiān,tiě yī mǎ shàng zhěn gē mián。
愁生画角乡心破,月度深闺旧梦牵。chóu shēng huà jiǎo xiāng xīn pò,yuè dù shēn guī jiù mèng qiān。
愁绝惊闻边骑报,匈奴已牧陇西还。chóu jué jīng wén biān qí bào,xiōng nú yǐ mù lǒng xī hái。

塞上曲

张玉娘

为国劳戎事,迢迢出玉关。wèi guó láo róng shì,tiáo tiáo chū yù guān。
虎帐春风远,铠甲清霜寒。hǔ zhàng chūn fēng yuǎn,kǎi jiǎ qīng shuāng hán。
落雁行银箭,开弓响铁环。luò yàn xíng yín jiàn,kāi gōng xiǎng tiě huán。
三更豪鼓角,频催乡梦残。sān gèng háo gǔ jiǎo,pín cuī xiāng mèng cán。
勒兵严铁骑,破虏燕然山。lēi bīng yán tiě qí,pò lǔ yàn rán shān。
宵传前路捷,游马斩楼兰。xiāo chuán qián lù jié,yóu mǎ zhǎn lóu lán。
归书语孀妇,一宵私昵难。guī shū yǔ shuāng fù,yī xiāo sī nì nán。
1001234567