古诗词

舍利塔

王庭筠

苍山亭亭如覆盎,佛塔东西屹相向。cāng shān tíng tíng rú fù àng,fú tǎ dōng xī yì xiāng xiàng。
林头朝日射重檐,黄金丹砂晔生光。lín tóu cháo rì shè zhòng yán,huáng jīn dān shā yè shēng guāng。
中华此塔第十五,图记所传知不妄。zhōng huá cǐ tǎ dì shí wǔ,tú jì suǒ chuán zhī bù wàng。
智惠薰成舍利罗,夜半奇芒时一放。zhì huì xūn chéng shě lì luó,yè bàn qí máng shí yī fàng。
想见当时阿育王,麾叱神工鞭鬼匠。xiǎng jiàn dāng shí ā yù wáng,huī chì shén gōng biān guǐ jiàng。
云车瘴海挽炎沙,沙底黄肠三万丈。yún chē zhàng hǎi wǎn yán shā,shā dǐ huáng cháng sān wàn zhàng。
石排方面蔑石段,铁锢瘦中腰鼓样。shí pái fāng miàn miè shí duàn,tiě gù shòu zhōng yāo gǔ yàng。
功夫精密业长久,位置尊严气高张。gōng fū jīng mì yè zhǎng jiǔ,wèi zhì zūn yán qì gāo zhāng。
地皮浮水肤寸许,旱溢与之俱下上。dì pí fú shuǐ fū cùn xǔ,hàn yì yǔ zhī jù xià shàng。
嵩山归山夏秋雨,雨潦从衡岁相荡。sōng shān guī shān xià qiū yǔ,yǔ lǎo cóng héng suì xiāng dàng。
天龙围护夜叉守,终劫不敢生波浪。tiān lóng wéi hù yè chā shǒu,zhōng jié bù gǎn shēng bō làng。
塔前树秀老不死,树下水流多益壮。tǎ qián shù xiù lǎo bù sǐ,shù xià shuǐ liú duō yì zhuàng。
再拜初尝一勺甘,洗我三生烦恼障。zài bài chū cháng yī sháo gān,xǐ wǒ sān shēng fán nǎo zhàng。
王庭筠

王庭筠

王庭筠(1151~1202)金代文学家、书画家。字子端,号黄华山主、黄华老人、黄华老子,别号雪溪。金代辽东人(今营口熊岳),米芾之甥。庭筠文名早著,金大定十六年(1176)进士,历官州县,仕至翰林修撰。文词渊雅,字画精美,《中州雅府》收其词作十六首,以幽峭绵渺见长。 王庭筠的作品>>

猜您喜欢

偕乐亭

王庭筠

日暮西风吹竹枝,天寒杖履独来时。rì mù xī fēng chuī zhú zhī,tiān hán zhàng lǚ dú lái shí。
门前流水清如镜,照我星星两鬓丝。mén qián liú shuǐ qīng rú jìng,zhào wǒ xīng xīng liǎng bìn sī。

野堂

王庭筠

绿李黄梅绕屋疏,秋眠不著鸟相呼。lǜ lǐ huáng méi rào wū shū,qiū mián bù zhù niǎo xiāng hū。
雨声偏向竹间好,山色渐从烟际无。yǔ shēng piān xiàng zhú jiān hǎo,shān sè jiàn cóng yān jì wú。

野堂

王庭筠

云自知归鸟自还,一堂足了一生闲。yún zì zhī guī niǎo zì hái,yī táng zú le yī shēng xián。
门前剥啄定佳客,檐外孱颜皆好山。mén qián bō zhuó dìng jiā kè,yán wài càn yán jiē hǎo shān。

韩陵道中

王庭筠

石头荦确两坡间,不记秋来几往还。shí tóu luò què liǎng pō jiān,bù jì qiū lái jǐ wǎng hái。
日暮蹇驴鞭不动,天教子细数前山。rì mù jiǎn lǘ biān bù dòng,tiān jiào zi xì shù qián shān。

夏日

王庭筠

西窗近事查如梦,北客穷愁日抵年。xī chuāng jìn shì chá rú mèng,běi kè qióng chóu rì dǐ nián。
花影未斜猫睡外,槐枝犹颤鹊飞边。huā yǐng wèi xié māo shuì wài,huái zhī yóu chàn què fēi biān。

送子贞兄归辽阳

王庭筠

青峭江边玉数峰,烟梳雨沐为谁容。qīng qiào jiāng biān yù shù fēng,yān shū yǔ mù wèi shuí róng。
到时为向山灵道,归意如君一倍浓。dào shí wèi xiàng shān líng dào,guī yì rú jūn yī bèi nóng。

夏日

王庭筠

檀栾倒影砚波清,注了黄庭谱鹤铭。tán luán dào yǐng yàn bō qīng,zhù le huáng tíng pǔ hè míng。
且喜过门无褦襶,却怜涴壁有宁馨。qiě xǐ guò mén wú nài dài,què lián wò bì yǒu níng xīn。

河阴道中

王庭筠

梨叶成阴杏子青,榴花相映可怜生。lí yè chéng yīn xìng zi qīng,liú huā xiāng yìng kě lián shēng。
林深不见人家住,道上唯闻打麦声。lín shēn bù jiàn rén jiā zhù,dào shàng wéi wén dǎ mài shēng。

河阴道中

王庭筠

微行入麦去斜斜,才过深林又几家。wēi xíng rù mài qù xié xié,cái guò shēn lín yòu jǐ jiā。
一色生红三十里,际山多少石榴花。yī sè shēng hóng sān shí lǐ,jì shān duō shǎo shí liú huā。

赠益公和尚还超山

王庭筠

平沙漠漠雁翩翩,风弄菰蒲水拍天。píng shā mò mò yàn piān piān,fēng nòng gū pú shuǐ pāi tiān。
短艇得鱼撑月去,一声渔笛破寒烟。duǎn tǐng dé yú chēng yuè qù,yī shēng yú dí pò hán yān。

黄华亭

王庭筠

帝遣名山护此邦,千家瑟瑟嵌西窗。dì qiǎn míng shān hù cǐ bāng,qiān jiā sè sè qiàn xī chuāng。
山僧乞与山前地,招客先开四十双。shān sēng qǐ yǔ shān qián dì,zhāo kè xiān kāi sì shí shuāng。

黄华亭

王庭筠

手拄一条青竹杖,真成日挂百钱游。shǒu zhǔ yī tiáo qīng zhú zhàng,zhēn chéng rì guà bǎi qián yóu。
夕阳欲下山更好,深林无人不可留。xī yáng yù xià shān gèng hǎo,shēn lín wú rén bù kě liú。

黄华亭

王庭筠

王母祠东古佛堂,人传栋宇自隋唐。wáng mǔ cí dōng gǔ fú táng,rén chuán dòng yǔ zì suí táng。
年深寺废无人住,满谷西风栗叶黄。nián shēn sì fèi wú rén zhù,mǎn gǔ xī fēng lì yè huáng。

黄华亭

王庭筠

挂镜台西挂玉龙,半山飞雪舞天风。guà jìng tái xī guà yù lóng,bàn shān fēi xuě wǔ tiān fēng。
寒云直上三千尺,人道高欢避暑宫。hán yún zhí shàng sān qiān chǐ,rén dào gāo huān bì shǔ gōng。

黄华亭

王庭筠

道人邂逅一开颜,为借筇枝策我孱。dào rén xiè hòu yī kāi yán,wèi jiè qióng zhī cè wǒ càn。
幽鸟留人还小住,晚风吹破水中山。yōu niǎo liú rén hái xiǎo zhù,wǎn fēng chuī pò shuǐ zhōng shān。
531234