古诗词

琴道喻五十韵以勉忘忧进道

耶律楚材

昔我学鼓琴,豪气凌青天。xī wǒ xué gǔ qín,háo qì líng qīng tiān。
轻笑此小技,何必师成连。qīng xiào cǐ xiǎo jì,hé bì shī chéng lián。
宝架翻旧谱,对谱寻冰弦。bǎo jià fān jiù pǔ,duì pǔ xún bīng xián。
自弹数十弄,以为无差肩。zì dàn shù shí nòng,yǐ wèi wú chà jiān。
有客来劝予,因举庄生篇。yǒu kè lái quàn yǔ,yīn jǔ zhuāng shēng piān。
时君方诵书,轮扁居其前。shí jūn fāng sòng shū,lún biǎn jū qí qián。
释椎而入请,何故读残编。shì chuí ér rù qǐng,hé gù dú cán biān。
上古已久矣,不得见圣贤。shàng gǔ yǐ jiǔ yǐ,bù dé jiàn shèng xián。
遗书糟粕馀,与道云泥悬。yí shū zāo pò yú,yǔ dào yún ní xuán。
臣年七十秋,双鬓如垂绵。chén nián qī shí qiū,shuāng bìn rú chuí mián。
斫轮固小巧,巧性非方圆。zhuó lún gù xiǎo qiǎo,qiǎo xìng fēi fāng yuán。
心手两相应,不能语子焉。xīn shǒu liǎng xiāng yīng,bù néng yǔ zi yān。
是知圣人道,安得形言诠。shì zhī shèng rén dào,ān dé xíng yán quán。
至今千载间,此论不可迁。zhì jīn qiān zài jiān,cǐ lùn bù kě qiān。
琴书纸上语,妙趣焉能传?qín shū zhǐ shàng yǔ,miào qù yān néng chuán?
不学妄穿凿,是为谁之愆。bù xué wàng chuān záo,shì wèi shuí zhī qiān。
今方谒弭君,服膺乃拳拳。jīn fāng yè mǐ jūn,fú yīng nǎi quán quán。
相对授指诀,初请歌水仙。xiāng duì shòu zhǐ jué,chū qǐng gē shuǐ xiān。
吟猱不逾矩,节奏能平平。yín náo bù yú jǔ,jié zòu néng píng píng。
起伏与神会,态状如云烟。qǐ fú yǔ shén huì,tài zhuàng rú yún yān。
朝夕从之游,琴事得大全。cháo xī cóng zhī yóu,qín shì dé dà quán。
小艺尚如此,大道宁不然。xiǎo yì shàng rú cǐ,dà dào níng bù rán。
当年嗜佛书,经论穷疏笺。dāng nián shì fú shū,jīng lùn qióng shū jiān。
公案助谈柄,卖弄猾头禅。gōng àn zhù tán bǐng,mài nòng huá tóu chán。
一遇万松师,驽骀蒙策鞭。yī yù wàn sōng shī,nú dài méng cè biān。
委身事洒扫,抠衣且三年。wěi shēn shì sǎ sǎo,kōu yī qiě sān nián。
圆教摄万法,始觉担板偏。yuán jiào shè wàn fǎ,shǐ jué dān bǎn piān。
回视平昔学,尚未及埃涓。huí shì píng xī xué,shàng wèi jí āi juān。
渐能入堂奥,稍稍穷高坚。jiàn néng rù táng ào,shāo shāo qióng gāo jiān。
疑团一旦碎,桶底七八穿。yí tuán yī dàn suì,tǒng dǐ qī bā chuān。
洪炉片雪飞,石上栽白莲。hóng lú piàn xuě fēi,shí shàng zāi bái lián。
佛祖立下风,俯视威音先。fú zǔ lì xià fēng,fǔ shì wēi yīn xiān。
忘忧西域时,师我求真筌。wàng yōu xī yù shí,shī wǒ qiú zhēn quán。
经今十五春,进退犹迁延。jīng jīn shí wǔ chūn,jìn tuì yóu qiān yán。
望涯自退缩,甘心嗟无缘。wàng yá zì tuì suō,gān xīn jiē wú yuán。
将求无价宝,未肯酬一钱。jiāng qiú wú jià bǎo,wèi kěn chóu yī qián。
未启半篑土,欲酌九仞泉。wèi qǐ bàn kuì tǔ,yù zhuó jiǔ rèn quán。
美玉付良工,良工得雕镌。měi yù fù liáng gōng,liáng gōng dé diāo juān。
良金不受冶,徒费炉韝煽。liáng jīn bù shòu yě,tú fèi lú gōu shān。
闻君近好琴,停烛夜不眠。wén jūn jìn hǎo qín,tíng zhú yè bù mián。
弹之未期月,曲调能相联。dàn zhī wèi qī yuè,qū diào néng xiāng lián。
君初未弹时,曾不知勾蠲。jūn chū wèi dàn shí,céng bù zhī gōu juān。
学道亦如此,惟患无精专。xué dào yì rú cǐ,wéi huàn wú jīng zhuān。
谁无摩尼珠,谁无般若船。shuí wú mó ní zhū,shuí wú bān ruò chuán。
立志勿犹豫,叩参宜勉旃。lì zhì wù yóu yù,kòu cān yí miǎn zhān。
他时大彻悟,沛然如决川。tā shí dà chè wù,pèi rán rú jué chuān。
毛端吞巨海,芥子含大千。máo duān tūn jù hǎi,jiè zi hán dà qiān。
瞬息一世过,生死相萦缠。shùn xī yī shì guò,shēng sǐ xiāng yíng chán。
此生不得觉,旷劫徒悲煎。cǐ shēng bù dé jué,kuàng jié tú bēi jiān。
吾言真药石,疗子沈疴痊。wú yán zhēn yào shí,liáo zi shěn kē quán。
耶律楚材

耶律楚材

金元间义州弘政人,字晋卿,号湛然居士。契丹族。耶律履子。博极群书,旁通天文、地理、律历、术数及释老、医卜之说。金末辟为左右司员外郎。元太祖定燕,召见,处之左右。呼为长髯人(蒙语:吾图撒合里),每征讨,必命之卜。太宗即位,命为主管汉人文书之必阇赤,汉称中书令,事无巨细,皆先白之。定君臣礼仪;反对以汉地为牧场之议,立燕京等十路征收课税使,建立赋税制度;请军民分治,州县长吏治民事,万户府理军政,课税所管钱谷。太宗五年入汴时,请废“攻城不降,矢石一发即屠城”之制。九年,定以经义、词赋、策论取士之制。乃马真后称制时,渐失信任,抑郁而死。卒谥文正。有《湛然居士集》等。 耶律楚材的作品>>

猜您喜欢

和景贤韵三首其二

耶律楚材

摩抚疮痍正似医,微君孰肯拯时危。mó fǔ chuāng yí zhèng shì yī,wēi jūn shú kěn zhěng shí wēi。
万金良策悟明主,厚德深仁四海施。wàn jīn liáng cè wù míng zhǔ,hòu dé shēn rén sì hǎi shī。

用昭禅师韵二首其二

耶律楚材

圣德洋洋雨露零,虫鱼草木总欢荣。shèng dé yáng yáng yǔ lù líng,chóng yú cǎo mù zǒng huān róng。
妖氛敛祸尧风扇,外道消声佛日明。yāo fēn liǎn huò yáo fēng shàn,wài dào xiāo shēng fú rì míng。

才卿外郎五年止惠一书

耶律楚材

羡人得志能如虎,笑我乏才粗效鸡。xiàn rén dé zhì néng rú hǔ,xiào wǒ fá cái cū xiào jī。
伫看天兵旋北阙,从今不用玉关泥。zhù kàn tiān bīng xuán běi quē,cóng jīn bù yòng yù guān ní。

梦中偶得

耶律楚材

昔年钩隐索幽奇,只向纵横枝上觅。xī nián gōu yǐn suǒ yōu qí,zhǐ xiàng zòng héng zhī shàng mì。
而今拍手笑呵呵,九九元来九十一。ér jīn pāi shǒu xiào hē hē,jiǔ jiǔ yuán lái jiǔ shí yī。

过太原南阳镇题紫薇观壁三首其三

耶律楚材

三教根源本自同,愚人迷执强西东。sān jiào gēn yuán běn zì tóng,yú rén mí zhí qiáng xī dōng。
南阳笑倒知音士,反改莲宫作道宫。nán yáng xiào dào zhī yīn shì,fǎn gǎi lián gōng zuò dào gōng。

和松月野衲海上人见寄二诗其二

耶律楚材

小隐居山何太错,居廛大隐绝忧乐。xiǎo yǐn jū shān hé tài cuò,jū chán dà yǐn jué yōu lè。
山林朝市笑呵呵,为报禅人莫动着。shān lín cháo shì xiào hē hē,wèi bào chán rén mò dòng zhe。

和李汉臣韵四首其三

耶律楚材

云中栖隐养雄豪,我爱先生一著高。yún zhōng qī yǐn yǎng xióng háo,wǒ ài xiān shēng yī zhù gāo。
鼓腹诗鸣光圣世,雄文端可继离骚。gǔ fù shī míng guāng shèng shì,xióng wén duān kě jì lí sāo。

和李汉臣韵四首其三

耶律楚材

龙庭十载不知疲,自恨无才出六奇。lóng tíng shí zài bù zhī pí,zì hèn wú cái chū liù qí。
欲著涓埃裨海岳,虚名闲誉畏人知。yù zhù juān āi bì hǎi yuè,xū míng xián yù wèi rén zhī。

谢王巨川惠腊梅因用其韵

耶律楚材

雪里冰姿破冷金,前村篱落暗香侵。xuě lǐ bīng zī pò lěng jīn,qián cūn lí luò àn xiāng qīn。
令人多谢王公子,分惠幽芳寄好音。lìng rén duō xiè wáng gōng zi,fēn huì yōu fāng jì hǎo yīn。

和王巨川题武成王庙

耶律楚材

商辛自底灭亡期,保障全空聚茧丝。shāng xīn zì dǐ miè wáng qī,bǎo zhàng quán kōng jù jiǎn sī。
谁识华山归马日,易于渭水钓鱼时。shuí shí huá shān guī mǎ rì,yì yú wèi shuǐ diào yú shí。

过金山和人韵三绝

耶律楚材

金山突兀翠霞高,清赏浑如享太牢。jīn shān tū wù cuì xiá gāo,qīng shǎng hún rú xiǎng tài láo。
半夜穹庐伏枕卧,乱云深处野猿号。bàn yè qióng lú fú zhěn wò,luàn yún shēn chù yě yuán hào。

过金山和人韵三绝

耶律楚材

金山前畔水西流,一片晴山万里秋。jīn shān qián pàn shuǐ xī liú,yī piàn qíng shān wàn lǐ qiū。
萝月团团上东嶂,翠屏高挂水晶毬。luó yuè tuán tuán shàng dōng zhàng,cuì píng gāo guà shuǐ jīng qiú。

过金山和人韵三绝

耶律楚材

金山万壑斗声清,山气空蒙弄晚晴。jīn shān wàn hè dòu shēng qīng,shān qì kōng méng nòng wǎn qíng。
我爱长天汉家月,照人依旧一轮明。wǒ ài zhǎng tiān hàn jiā yuè,zhào rén yī jiù yī lún míng。

又用韵其一

耶律楚材

不遇知音钟子期,逢人未敢理冰丝。bù yù zhī yīn zhōng zi qī,féng rén wèi gǎn lǐ bīng sī。
年来忘尽悲风操,空忆伤麟叹凤时。nián lái wàng jǐn bēi fēng cāo,kōng yì shāng lín tàn fèng shí。

和景贤七绝

耶律楚材

一曲悲风为子弹,穹庐聊复助清欢。yī qū bēi fēng wèi zi dàn,qióng lú liáo fù zhù qīng huān。
自惭未尽桐君趣,老境方知道愈难。zì cán wèi jǐn tóng jūn qù,lǎo jìng fāng zhī dào yù nán。