古诗词
诗词
作者
名句
古籍
搜索
阳春歌
南北朝
:
吴迈远
百里望咸阳,知是帝京域。
bǎi lǐ wàng xián yáng,zhī shì dì jīng yù。
绿树摇云光,春城起风色。
lǜ shù yáo yún guāng,chūn chéng qǐ fēng sè。
佳人爱华景,流靡园塘侧。
jiā rén ài huá jǐng,liú mí yuán táng cè。
妍姿艳月映,罗衣飘蝉翼。
yán zī yàn yuè yìng,luó yī piāo chán yì。
宋玉歌《阳春》,巴人长叹息。
sòng yù gē yáng chūn,bā rén zhǎng tàn xī。
雅郑不同赏,那令君怆恻。
yǎ zhèng bù tóng shǎng,nà lìng jūn chuàng cè。
生平重爱惠,私自怜何极。
shēng píng zhòng ài huì,sī zì lián hé jí。
AI赏析
吴迈远
南朝宋人。善文章,喜自夸而嗤鄙他人,每作诗,得称意语,辄掷地呼曰:“曹子建何足数哉!”明帝曾召见之,曰:“此人连绝之外,无所复有。”
吴迈远的作品>>
猜您喜欢
长相思
南北朝
:
吴迈远
晨有行路客,依依造门端。
chén yǒu xíng lù kè,yī yī zào mén duān。
人马风尘色,知从河塞还。
rén mǎ fēng chén sè,zhī cóng hé sāi hái。
时我有同栖,结宦游邯郸。
shí wǒ yǒu tóng qī,jié huàn yóu hán dān。
将不异客子,分饥复共寒。
jiāng bù yì kè zi,fēn jī fù gòng hán。
烦君尺帛书,寸心从此殚。
fán jūn chǐ bó shū,cùn xīn cóng cǐ dān。
遣妾长憔悴,岂复歌笑颜。
qiǎn qiè zhǎng qiáo cuì,qǐ fù gē xiào yán。
檐隐千霜树,庭枯十载兰。
yán yǐn qiān shuāng shù,tíng kū shí zài lán。
经春不举袖,秋落宁复看。
jīng chūn bù jǔ xiù,qiū luò níng fù kàn。
一见愿道意,君门已九关。
yī jiàn yuàn dào yì,jūn mén yǐ jiǔ guān。
虞卿弃相印,担簦为同欢。
yú qīng qì xiāng yìn,dān dēng wèi tóng huān。
闺阴欲早霜,何事空盘桓。
guī yīn yù zǎo shuāng,hé shì kōng pán huán。
AI赏析