古诗词

古柏行

杜甫

孔明庙前有老柏,柯如青铜根如石。kǒng míng miào qián yǒu lǎo bǎi,kē rú qīng tóng gēn rú shí。
霜皮溜雨四十围,黛色参天二千尺。shuāng pí liū yǔ sì shí wéi,dài sè cān tiān èr qiān chǐ。
君臣已与时际会,树木犹为人爱惜。jūn chén yǐ yǔ shí jì huì,shù mù yóu wèi rén ài xī。
云来气接巫峡长,月出寒通雪山白。yún lái qì jiē wū xiá zhǎng,yuè chū hán tōng xuě shān bái。
忆昨路绕锦亭东,先主武侯同閟宫。yì zuó lù rào jǐn tíng dōng,xiān zhǔ wǔ hóu tóng bì gōng。
崔嵬枝干郊原古,窈窕丹青户牖空。cuī wéi zhī gàn jiāo yuán gǔ,yǎo tiǎo dān qīng hù yǒu kōng。
落落盘踞虽得地,冥冥孤高多烈风。luò luò pán jù suī dé dì,míng míng gū gāo duō liè fēng。
扶持自是神明力,正直原因造化功。fú chí zì shì shén míng lì,zhèng zhí yuán yīn zào huà gōng。
大厦如倾要梁栋,万牛回首丘山重。dà shà rú qīng yào liáng dòng,wàn niú huí shǒu qiū shān zhòng。
不露文章世已惊,未辞剪伐谁能送。bù lù wén zhāng shì yǐ jīng,wèi cí jiǎn fá shuí néng sòng。
苦心岂免容蝼蚁,香叶终经宿鸾凤。kǔ xīn qǐ miǎn róng lóu yǐ,xiāng yè zhōng jīng sù luán fèng。
志士幽人莫怨嗟,古来材大难为用。zhì shì yōu rén mò yuàn jiē,gǔ lái cái dà nán wèi yòng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

行官张望补稻畦水归

杜甫

东屯大江北,百顷平若案。dōng tún dà jiāng běi,bǎi qǐng píng ruò àn。
六月青稻多,千畦碧泉乱。liù yuè qīng dào duō,qiān qí bì quán luàn。
插秧适云已,引溜加溉灌。chā yāng shì yún yǐ,yǐn liū jiā gài guàn。
更仆往方塘,决渠当断岸。gèng pū wǎng fāng táng,jué qú dāng duàn àn。
公私各地著,浸润无天旱。gōng sī gè dì zhù,jìn rùn wú tiān hàn。
主守问家臣,分明见溪伴。zhǔ shǒu wèn jiā chén,fēn míng jiàn xī bàn。
芊芊炯翠羽,剡剡生银汉。qiān qiān jiǒng cuì yǔ,shàn shàn shēng yín hàn。
欧鸟镜里来,关山云边看。ōu niǎo jìng lǐ lái,guān shān yún biān kàn。
秋菰成黑米,精凿传白粲。qiū gū chéng hēi mǐ,jīng záo chuán bái càn。
玉粒足晨炊,红鲜任霞散。yù lì zú chén chuī,hóng xiān rèn xiá sàn。
终然添旅食,作苦期壮观。zhōng rán tiān lǚ shí,zuò kǔ qī zhuàng guān。
遗穗及众多,我仓戒滋蔓。yí suì jí zhòng duō,wǒ cāng jiè zī màn。

催宗文树鸡栅

杜甫

吾衰怯行迈,旅次展崩迫。wú shuāi qiè xíng mài,lǚ cì zhǎn bēng pò。
愈风传乌鸡,秋卵方漫吃。yù fēng chuán wū jī,qiū luǎn fāng màn chī。
自春生成者,随母向百翮。zì chūn shēng chéng zhě,suí mǔ xiàng bǎi hé。
驱趁制不禁,喧呼山腰宅。qū chèn zhì bù jìn,xuān hū shān yāo zhái。
课奴杀青竹,终日憎赤帻。kè nú shā qīng zhú,zhōng rì zēng chì zé。
蹋藉盘案翻,塞蹊使之隔。tà jí pán àn fān,sāi qī shǐ zhī gé。
墙东有隙地,可以树高栅。qiáng dōng yǒu xì dì,kě yǐ shù gāo zhà。
避热时来归,问儿所为迹。bì rè shí lái guī,wèn ér suǒ wèi jì。
织笼曹其内,令入不得掷。zhī lóng cáo qí nèi,lìng rù bù dé zhì。
稀间可突过,觜爪还污席。xī jiān kě tū guò,zī zhǎo hái wū xí。
我宽蝼蚁遭,彼免狐貉厄。wǒ kuān lóu yǐ zāo,bǐ miǎn hú háo è。
应宜各长幼,自此均勍敌。yīng yí gè zhǎng yòu,zì cǐ jūn qíng dí。
笼栅念有修,近身见损益。lóng zhà niàn yǒu xiū,jìn shēn jiàn sǔn yì。
明明领处分,一一当剖析。míng míng lǐng chù fēn,yī yī dāng pōu xī。
不昧风雨晨,乱离减忧戚。bù mèi fēng yǔ chén,luàn lí jiǎn yōu qī。
其流则凡鸟,其气心匪石。qí liú zé fán niǎo,qí qì xīn fěi shí。
倚赖穷岁晏,拨烦去冰释。yǐ lài qióng suì yàn,bō fán qù bīng shì。
未似尸乡翁,拘留盖阡陌。wèi shì shī xiāng wēng,jū liú gài qiān mò。

园官送茶

杜甫

清晨蒙菜把,常荷地主恩。qīng chén méng cài bǎ,cháng hé dì zhǔ ēn。
守者愆实数,略有其名存。shǒu zhě qiān shí shù,lüè yǒu qí míng cún。
苦苣刺如针,马齿叶亦繁。kǔ jù cì rú zhēn,mǎ chǐ yè yì fán。
青青嘉蔬色,埋没在中园。qīng qīng jiā shū sè,mái méi zài zhōng yuán。
园吏未足怪,世事固堪论。yuán lì wèi zú guài,shì shì gù kān lùn。
呜呼战伐久,荆棘暗长原。wū hū zhàn fá jiǔ,jīng jí àn zhǎng yuán。
乃知苦苣辈,倾夺蕙草根。nǎi zhī kǔ jù bèi,qīng duó huì cǎo gēn。
小人塞道路,为态何喧喧。xiǎo rén sāi dào lù,wèi tài hé xuān xuān。
又如马齿盛,气拥葵荏昏。yòu rú mǎ chǐ shèng,qì yōng kuí rěn hūn。
点染不易虞,丝麻杂罗纨。diǎn rǎn bù yì yú,sī má zá luó wán。
一经器物内,永挂粗刺痕。yī jīng qì wù nèi,yǒng guà cū cì hén。
志士采紫芝,放歌避戎轩。zhì shì cǎi zǐ zhī,fàng gē bì róng xuān。
畦丁负笼至,感动百虑端。qí dīng fù lóng zhì,gǎn dòng bǎi lǜ duān。

上后园山脚

杜甫

朱夏热所婴,清旭步北林。zhū xià rè suǒ yīng,qīng xù bù běi lín。
小园背高冈,挽葛上崎崟。xiǎo yuán bèi gāo gāng,wǎn gé shàng qí yín。
旷望延驻目,飘飖散疏襟。kuàng wàng yán zhù mù,piāo yáo sàn shū jīn。
潜鳞恨水壮,去翼依云深。qián lín hèn shuǐ zhuàng,qù yì yī yún shēn。
勿谓地无疆,劣于山有阴。wù wèi dì wú jiāng,liè yú shān yǒu yīn。
石榞遍天下,水陆兼浮沉。shí yuán biàn tiān xià,shuǐ lù jiān fú chén。
自我登陇首,十年经碧岑。zì wǒ dēng lǒng shǒu,shí nián jīng bì cén。
剑门来巫峡,薄倚浩至今。jiàn mén lái wū xiá,báo yǐ hào zhì jīn。
故园暗戎马,骨肉失追寻。gù yuán àn róng mǎ,gǔ ròu shī zhuī xún。
时危无消息,老去多归心。shí wēi wú xiāo xī,lǎo qù duō guī xīn。
志士惜白日,久客藉黄金。zhì shì xī bái rì,jiǔ kè jí huáng jīn。
敢为苏门啸,庶作梁父吟。gǎn wèi sū mén xiào,shù zuò liáng fù yín。

驱竖子摘苍耳

杜甫

江上秋已分,林中瘴犹剧。jiāng shàng qiū yǐ fēn,lín zhōng zhàng yóu jù。
畦丁告劳苦,无以供日夕。qí dīng gào láo kǔ,wú yǐ gōng rì xī。
蓬莠独不焦,野蔬暗泉石。péng yǒu dú bù jiāo,yě shū àn quán shí。
卷耳况疗风,童儿且时摘。juǎn ěr kuàng liáo fēng,tóng ér qiě shí zhāi。
侵星驱之去,烂熳任远适。qīn xīng qū zhī qù,làn màn rèn yuǎn shì。
放筐亭午际,洗剥相蒙幂。fàng kuāng tíng wǔ jì,xǐ bō xiāng méng mì。
登床半生熟,下箸还小益。dēng chuáng bàn shēng shú,xià zhù hái xiǎo yì。
加点瓜薤间,依稀橘奴迹。jiā diǎn guā xiè jiān,yī xī jú nú jì。
乱世诛求急,黎民糠籺窄。luàn shì zhū qiú jí,lí mín kāng hé zhǎi。
饱食复何心,荒哉膏粱客。bǎo shí fù hé xīn,huāng zāi gāo liáng kè。
富家厨肉臭,战地骸骨白。fù jiā chú ròu chòu,zhàn dì hái gǔ bái。
寄语恶少年,黄金且休掷。jì yǔ è shǎo nián,huáng jīn qiě xiū zhì。

秋行官张请督促东渚耗

杜甫

东渚雨今足,伫闻粳稻香。dōng zhǔ yǔ jīn zú,zhù wén jīng dào xiāng。
上天无偏颇,蒲稗各自长。shàng tiān wú piān pǒ,pú bài gè zì zhǎng。
人情见非类,田家戒其荒。rén qíng jiàn fēi lèi,tián jiā jiè qí huāng。
功夫竞搰搰,除草置岸旁。gōng fū jìng hú hú,chú cǎo zhì àn páng。
谷者命之本,客居安可忘。gǔ zhě mìng zhī běn,kè jū ān kě wàng。
青春具所务,勤垦免乱常。qīng chūn jù suǒ wù,qín kěn miǎn luàn cháng。
吴牛力容易,并驱动莫当。wú niú lì róng yì,bìng qū dòng mò dāng。
丰苗亦已穊,云水照方塘。fēng miáo yì yǐ jì,yún shuǐ zhào fāng táng。
有生固蔓延,静一资堤防。yǒu shēng gù màn yán,jìng yī zī dī fáng。
督领不无人,提携颇在纲。dū lǐng bù wú rén,tí xié pǒ zài gāng。
荆扬风土暖,肃肃候微霜。jīng yáng fēng tǔ nuǎn,sù sù hòu wēi shuāng。
尚恐主守疏,用心未甚臧。shàng kǒng zhǔ shǒu shū,yòng xīn wèi shén zāng。
清朝遣婢仆,寄语逾崇冈。qīng cháo qiǎn bì pū,jì yǔ yú chóng gāng。
西成聚必散,不独陵我仓。xī chéng jù bì sàn,bù dú líng wǒ cāng。
岂要仁里誉,感此乱世忙。qǐ yào rén lǐ yù,gǎn cǐ luàn shì máng。
北风吹蒹葭,蟋蟀近中堂。běi fēng chuī jiān jiā,xī shuài jìn zhōng táng。
荏苒百工休,郁纡迟暮伤。rěn rǎn bǎi gōng xiū,yù yū chí mù shāng。

阻雨不得归瀼西甘林

杜甫

三伏适已过,骄阳化为霖。sān fú shì yǐ guò,jiāo yáng huà wèi lín。
欲归瀼西宅,阻此江浦深。yù guī ráng xī zhái,zǔ cǐ jiāng pǔ shēn。
坏舟百版坼,峻岸复万寻。huài zhōu bǎi bǎn chè,jùn àn fù wàn xún。
篙工初一弃,恐泥劳寸心。gāo gōng chū yī qì,kǒng ní láo cùn xīn。
伫立东城隅,怅望高飞禽。zhù lì dōng chéng yú,chàng wàng gāo fēi qín。
草堂乱悬圃,不隔昆仑岑。cǎo táng luàn xuán pǔ,bù gé kūn lún cén。
昏浑衣裳外,旷绝同层阴。hūn hún yī shang wài,kuàng jué tóng céng yīn。
园甘长成时,三寸如黄金。yuán gān zhǎng chéng shí,sān cùn rú huáng jīn。
诸侯旧上计,厥贡倾千林。zhū hóu jiù shàng jì,jué gòng qīng qiān lín。
邦人不足重,所迫豪吏侵。bāng rén bù zú zhòng,suǒ pò háo lì qīn。
客居暂封殖,日夜偶瑶琴。kè jū zàn fēng zhí,rì yè ǒu yáo qín。
虚徐五株态,侧塞烦胸襟。xū xú wǔ zhū tài,cè sāi fán xiōng jīn。
焉得辍两足,杖藜出岖嵚。yān dé chuò liǎng zú,zhàng lí chū qū qīn。
条流数翠实,偃息归碧浔。tiáo liú shù cuì shí,yǎn xī guī bì xún。
拂拭乌皮几,喜闻樵牧音。fú shì wū pí jǐ,xǐ wén qiáo mù yīn。
令儿快搔背,脱我头上簪。lìng ér kuài sāo bèi,tuō wǒ tóu shàng zān。

杜甫

峡云行清晓,烟雾相裴回。xiá yún xíng qīng xiǎo,yān wù xiāng péi huí。
风吹苍江树,雨洒石壁来。fēng chuī cāng jiāng shù,yǔ sǎ shí bì lái。
凄凄生馀寒,殷殷兼出雷。qī qī shēng yú hán,yīn yīn jiān chū léi。
白谷变气候,朱炎安在哉?bái gǔ biàn qì hòu,zhū yán ān zài zāi?
高鸟湿不下,居人门未开。gāo niǎo shī bù xià,jū rén mén wèi kāi。
楚宫久已灭,幽佩为谁哀。chǔ gōng jiǔ yǐ miè,yōu pèi wèi shuí āi。
侍臣书王梦,赋有冠古才。shì chén shū wáng mèng,fù yǒu guān gǔ cái。
冥冥翠龙驾,多自巫山台。míng míng cuì lóng jià,duō zì wū shān tái。

雨二首

杜甫

青山澹无姿,白露谁能数。qīng shān dàn wú zī,bái lù shuí néng shù。
片片水上云,萧萧沙中雨。piàn piàn shuǐ shàng yún,xiāo xiāo shā zhōng yǔ。
殊俗状巢居,曾台俯风渚。shū sú zhuàng cháo jū,céng tái fǔ fēng zhǔ。
佳客适万里,沉思情延伫。jiā kè shì wàn lǐ,chén sī qíng yán zhù。
挂帆远色外,惊浪满吴楚。guà fān yuǎn sè wài,jīng làng mǎn wú chǔ。
久阴蛟螭出,寇盗复几许。jiǔ yīn jiāo chī chū,kòu dào fù jǐ xǔ。

雨二首

杜甫

空山中宵阴,微冷先枕席。kōng shān zhōng xiāo yīn,wēi lěng xiān zhěn xí。
回风起清曙,万象萋已碧。huí fēng qǐ qīng shǔ,wàn xiàng qī yǐ bì。
落落出岫云,浑浑倚天石。luò luò chū xiù yún,hún hún yǐ tiān shí。
日假何道行,雨含长江白。rì jiǎ hé dào xíng,yǔ hán zhǎng jiāng bái。
连樯荆州船,有士荷矛戟。lián qiáng jīng zhōu chuán,yǒu shì hé máo jǐ。
南防草镇惨,沾湿赴远役。nán fáng cǎo zhèn cǎn,zhān shī fù yuǎn yì。
群盗下辟山,总戎备强敌。qún dào xià pì shān,zǒng róng bèi qiáng dí。
水深云光廓,鸣橹各有适。shuǐ shēn yún guāng kuò,míng lǔ gè yǒu shì。
渔艇息悠悠,夷歌负樵客。yú tǐng xī yōu yōu,yí gē fù qiáo kè。
留滞一老翁,书时记朝夕。liú zhì yī lǎo wēng,shū shí jì cháo xī。

晚登瀼上堂

杜甫

故跻瀼岸高,颇免崖石拥。gù jī ráng àn gāo,pǒ miǎn yá shí yōng。
开襟野堂豁,系马林花动。kāi jīn yě táng huō,xì mǎ lín huā dòng。
雉堞粉如云,山田麦无垄。zhì dié fěn rú yún,shān tián mài wú lǒng。
春气晚更生,江流静犹涌。chūn qì wǎn gèng shēng,jiāng liú jìng yóu yǒng。
四序婴我怀,群盗久相踵。sì xù yīng wǒ huái,qún dào jiǔ xiāng zhǒng。
黎民困逆节,天子渴垂拱。lí mín kùn nì jié,tiān zi kě chuí gǒng。
所思注东北,深峡转修耸。suǒ sī zhù dōng běi,shēn xiá zhuǎn xiū sǒng。
衰老自成病,郎官未为冗。shuāi lǎo zì chéng bìng,láng guān wèi wèi rǒng。
凄其望吕葛,不复梦周孔。qī qí wàng lǚ gé,bù fù mèng zhōu kǒng。
济世数向时,斯人各枯冢。jì shì shù xiàng shí,sī rén gè kū zhǒng。
楚星南天黑,蜀月西雾重。chǔ xīng nán tiān hēi,shǔ yuè xī wù zhòng。
安得随鸟翎,迫此惧将恐。ān dé suí niǎo líng,pò cǐ jù jiāng kǒng。

又上后园山脚

杜甫

昔我游山东,忆戏东岳阳。xī wǒ yóu shān dōng,yì xì dōng yuè yáng。
穷秋立日观,矫首望八荒。qióng qiū lì rì guān,jiǎo shǒu wàng bā huāng。
朱崖著毫发,碧海吹衣裳。zhū yá zhù háo fā,bì hǎi chuī yī shang。
蓐收困用事,玄冥蔚强梁。rù shōu kùn yòng shì,xuán míng wèi qiáng liáng。
逝水自朝宗,镇名各其方。shì shuǐ zì cháo zōng,zhèn míng gè qí fāng。
平原独憔悴,农力废耕桑。píng yuán dú qiáo cuì,nóng lì fèi gēng sāng。
非关风露凋,曾是戍役伤。fēi guān fēng lù diāo,céng shì shù yì shāng。
于时国用富,足以守边疆。yú shí guó yòng fù,zú yǐ shǒu biān jiāng。
朝廷任猛将,远夺戎虏场。cháo tíng rèn měng jiāng,yuǎn duó róng lǔ chǎng。
到今事反覆,故老泪万行。dào jīn shì fǎn fù,gù lǎo lèi wàn xíng。
龟蒙不复见,况乃怀旧乡。guī méng bù fù jiàn,kuàng nǎi huái jiù xiāng。
肺萎属久战,骨出热中肠。fèi wēi shǔ jiǔ zhàn,gǔ chū rè zhōng cháng。
忧来杖匣剑,更上林北冈。yōu lái zhàng xiá jiàn,gèng shàng lín běi gāng。
瘴毒猿鸟落,峡乾南日黄。zhàng dú yuán niǎo luò,xiá qián nán rì huáng。
秋风亦已起,江汉始如汤。qiū fēng yì yǐ qǐ,jiāng hàn shǐ rú tāng。
登高欲有往,荡析川无梁。dēng gāo yù yǒu wǎng,dàng xī chuān wú liáng。
哀彼远征人,去家死路旁。āi bǐ yuǎn zhēng rén,qù jiā sǐ lù páng。
不及祖父茔,累累冢相当。bù jí zǔ fù yíng,lèi lèi zhǒng xiāng dāng。

杜甫

山雨不作泥,江云薄为雾。shān yǔ bù zuò ní,jiāng yún báo wèi wù。
晴飞半岭鹤,风乱平沙树。qíng fēi bàn lǐng hè,fēng luàn píng shā shù。
明灭洲景微,隐见岩姿露。míng miè zhōu jǐng wēi,yǐn jiàn yán zī lù。
拘闷出门游,旷绝经目趣。jū mèn chū mén yóu,kuàng jué jīng mù qù。
消中日伏枕,卧久尘及屦。xiāo zhōng rì fú zhěn,wò jiǔ chén jí jù。
岂无平肩舆,莫辨望乡路。qǐ wú píng jiān yú,mò biàn wàng xiāng lù。
兵戈浩未息,蛇虺反相顾。bīng gē hào wèi xī,shé huī fǎn xiāng gù。
悠悠边月破,郁郁流年度。yōu yōu biān yuè pò,yù yù liú nián dù。
针灸阻朋曹,糠籺对童孺。zhēn jiǔ zǔ péng cáo,kāng hé duì tóng rú。
一命须屈色,新知渐成故。yī mìng xū qū sè,xīn zhī jiàn chéng gù。
穷荒益自卑,飘泊欲谁诉。qióng huāng yì zì bēi,piāo pō yù shuí sù。
虺羸愁应接,俄顷恐违迕。huī léi chóu yīng jiē,é qǐng kǒng wéi wù。
浮俗何万端,幽人有独步。fú sú hé wàn duān,yōu rén yǒu dú bù。
庞公竟独往,尚子终罕遇。páng gōng jìng dú wǎng,shàng zi zhōng hǎn yù。
宿留洞庭秋,天寒潇湘素。sù liú dòng tíng qiū,tiān hán xiāo xiāng sù。
杖策可入舟,送此齿发暮。zhàng cè kě rù zhōu,sòng cǐ chǐ fā mù。

甘林

杜甫

舍舟越西冈,入林解我衣。shě zhōu yuè xī gāng,rù lín jiě wǒ yī。
青刍适马性,好鸟知人归。qīng chú shì mǎ xìng,hǎo niǎo zhī rén guī。
晨光映远岫,夕露见日晞。chén guāng yìng yuǎn xiù,xī lù jiàn rì xī。
迟暮少寝食,清旷喜荆扉。chí mù shǎo qǐn shí,qīng kuàng xǐ jīng fēi。
经过倦俗态,在野无所违。jīng guò juàn sú tài,zài yě wú suǒ wéi。
试问甘藜藿,未肯羡轻肥。shì wèn gān lí huò,wèi kěn xiàn qīng féi。
喧静不同科,出处各天机。xuān jìng bù tóng kē,chū chù gè tiān jī。
勿矜朱门是,陋此白屋非。wù jīn zhū mén shì,lòu cǐ bái wū fēi。
明朝步邻里,长老可以依。míng cháo bù lín lǐ,zhǎng lǎo kě yǐ yī。
时危赋敛数,脱粟为尔挥。shí wēi fù liǎn shù,tuō sù wèi ěr huī。
相携行豆田,秋花霭菲菲。xiāng xié xíng dòu tián,qiū huā ǎi fēi fēi。
子实不得吃,货市送王畿。zi shí bù dé chī,huò shì sòng wáng jī。
尽添军旅用,迫此公家威。jǐn tiān jūn lǚ yòng,pò cǐ gōng jiā wēi。
主人长跪问,戎马何时稀。zhǔ rén zhǎng guì wèn,róng mǎ hé shí xī。
我衰易悲伤,屈指数贼围。wǒ shuāi yì bēi shāng,qū zhǐ shù zéi wéi。
劝其死王命,慎莫远奋飞。quàn qí sǐ wáng mìng,shèn mò yuǎn fèn fēi。

杜甫

行云递崇高,飞雨霭而至。xíng yún dì chóng gāo,fēi yǔ ǎi ér zhì。
潺潺石间溜,汩汩松上驶。chán chán shí jiān liū,gǔ gǔ sōng shàng shǐ。
亢阳乘秋热,百谷皆已弃。kàng yáng chéng qiū rè,bǎi gǔ jiē yǐ qì。
皇天德泽降,焦卷有生意。huáng tiān dé zé jiàng,jiāo juǎn yǒu shēng yì。
前雨伤卒暴,今雨喜容易。qián yǔ shāng zú bào,jīn yǔ xǐ róng yì。
不可无雷霆,间作鼓增气。bù kě wú léi tíng,jiān zuò gǔ zēng qì。
佳声达中宵,所望时一致。jiā shēng dá zhōng xiāo,suǒ wàng shí yī zhì。
清霜九月天,仿佛见滞穗。qīng shuāng jiǔ yuè tiān,fǎng fú jiàn zhì suì。
郊扉及我私,我圃日苍翠。jiāo fēi jí wǒ sī,wǒ pǔ rì cāng cuì。
恨无抱瓮力,庶减临江费。hèn wú bào wèng lì,shù jiǎn lín jiāng fèi。