古诗词

古柏行

杜甫

孔明庙前有老柏,柯如青铜根如石。kǒng míng miào qián yǒu lǎo bǎi,kē rú qīng tóng gēn rú shí。
霜皮溜雨四十围,黛色参天二千尺。shuāng pí liū yǔ sì shí wéi,dài sè cān tiān èr qiān chǐ。
君臣已与时际会,树木犹为人爱惜。jūn chén yǐ yǔ shí jì huì,shù mù yóu wèi rén ài xī。
云来气接巫峡长,月出寒通雪山白。yún lái qì jiē wū xiá zhǎng,yuè chū hán tōng xuě shān bái。
忆昨路绕锦亭东,先主武侯同閟宫。yì zuó lù rào jǐn tíng dōng,xiān zhǔ wǔ hóu tóng bì gōng。
崔嵬枝干郊原古,窈窕丹青户牖空。cuī wéi zhī gàn jiāo yuán gǔ,yǎo tiǎo dān qīng hù yǒu kōng。
落落盘踞虽得地,冥冥孤高多烈风。luò luò pán jù suī dé dì,míng míng gū gāo duō liè fēng。
扶持自是神明力,正直原因造化功。fú chí zì shì shén míng lì,zhèng zhí yuán yīn zào huà gōng。
大厦如倾要梁栋,万牛回首丘山重。dà shà rú qīng yào liáng dòng,wàn niú huí shǒu qiū shān zhòng。
不露文章世已惊,未辞剪伐谁能送。bù lù wén zhāng shì yǐ jīng,wèi cí jiǎn fá shuí néng sòng。
苦心岂免容蝼蚁,香叶终经宿鸾凤。kǔ xīn qǐ miǎn róng lóu yǐ,xiāng yè zhōng jīng sù luán fèng。
志士幽人莫怨嗟,古来材大难为用。zhì shì yōu rén mò yuàn jiē,gǔ lái cái dà nán wèi yòng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

后苦寒行二首(其一)

杜甫

南纪巫庐瘴不绝,太古以来无尺雪。nán jì wū lú zhàng bù jué,tài gǔ yǐ lái wú chǐ xuě。
蛮夷长老怨苦寒,昆仑天关冻应折。mán yí zhǎng lǎo yuàn kǔ hán,kūn lún tiān guān dòng yīng zhé。
玄猿口噤不能啸,白鹄翅垂眼流血。xuán yuán kǒu jìn bù néng xiào,bái gǔ chì chuí yǎn liú xuè。
安得春泥补地裂。ān dé chūn ní bǔ dì liè。

后苦寒行二首(其二)

杜甫

晚来江门失大木,猛风中夜吹白屋。wǎn lái jiāng mén shī dà mù,měng fēng zhōng yè chuī bái wū。
天兵斩断青海戎,杀气南行动地轴,不尔苦寒何太酷。tiān bīng zhǎn duàn qīng hǎi róng,shā qì nán xíng dòng dì zhóu,bù ěr kǔ hán hé tài kù。
巴东之峡生凌澌,彼苍回轩人得知。bā dōng zhī xiá shēng líng sī,bǐ cāng huí xuān rén dé zhī。

晚晴

杜甫

高唐暮冬雪壮哉,旧瘴无复似尘埃。gāo táng mù dōng xuě zhuàng zāi,jiù zhàng wú fù shì chén āi。
崖沈谷没白皑皑,江石缺裂青枫摧。yá shěn gǔ méi bái ái ái,jiāng shí quē liè qīng fēng cuī。
南天三旬苦雾开,赤日照耀从西来。nán tiān sān xún kǔ wù kāi,chì rì zhào yào cóng xī lái。
六龙寒急光裴回,照我衰颜忽落地,口虽吟咏心中哀。liù lóng hán jí guāng péi huí,zhào wǒ shuāi yán hū luò dì,kǒu suī yín yǒng xīn zhōng āi。
未怪及时少年子,扬眉结义黄金台。wèi guài jí shí shǎo nián zi,yáng méi jié yì huáng jīn tái。
洎乎吾生何飘零,支离委绝同死灰。jì hū wú shēng hé piāo líng,zhī lí wěi jué tóng sǐ huī。

复阴

杜甫

方冬合沓玄阴塞,昨日晚晴今日黑。fāng dōng hé dá xuán yīn sāi,zuó rì wǎn qíng jīn rì hēi。
万里飞蓬映天过,孤城树羽扬风直。wàn lǐ fēi péng yìng tiān guò,gū chéng shù yǔ yáng fēng zhí。
江涛簸岸黄沙走,云雪埋山苍兕吼。jiāng tāo bǒ àn huáng shā zǒu,yún xuě mái shān cāng sì hǒu。
君不见夔子之国杜陵翁,牙齿半落左耳聋。jūn bù jiàn kuí zi zhī guó dù líng wēng,yá chǐ bàn luò zuǒ ěr lóng。

夜归

杜甫

夜来归来冲虎过,山黑家中已眠卧。yè lái guī lái chōng hǔ guò,shān hēi jiā zhōng yǐ mián wò。
傍见北斗向江低,仰看明星当空大。bàng jiàn běi dòu xiàng jiāng dī,yǎng kàn míng xīng dāng kōng dà。
庭前把烛嗔两炬,峡口惊猿闻一个。tíng qián bǎ zhú chēn liǎng jù,xiá kǒu jīng yuán wén yī gè。
白头老罢舞复歌,杖藜不睡谁能那。bái tóu lǎo bà wǔ fù gē,zhàng lí bù shuì shuí néng nà。

寄柏学士林居

杜甫

自胡之反持干戈,天下学士亦奔波。zì hú zhī fǎn chí gàn gē,tiān xià xué shì yì bēn bō。
叹彼幽栖载典籍,萧然暴露依山阿。tàn bǐ yōu qī zài diǎn jí,xiāo rán bào lù yī shān ā。
青山万里静散地,白雨一洗空垂萝。qīng shān wàn lǐ jìng sàn dì,bái yǔ yī xǐ kōng chuí luó。
乱代飘零余到此,古人成败子如何。luàn dài piāo líng yú dào cǐ,gǔ rén chéng bài zi rú hé。
荆扬春冬异风土,巫峡日夜多云雨。jīng yáng chūn dōng yì fēng tǔ,wū xiá rì yè duō yún yǔ。
赤叶枫林百舌鸣,黄泥野岸天鸡舞。chì yè fēng lín bǎi shé míng,huáng ní yě àn tiān jī wǔ。
盗贼纵横甚密迩,形神寂莫甘辛苦。dào zéi zòng héng shén mì ěr,xíng shén jì mò gān xīn kǔ。
几时高议排金门,各使苍生有环堵。jǐ shí gāo yì pái jīn mén,gè shǐ cāng shēng yǒu huán dǔ。

寄从孙崇简

杜甫

嵯峨白帝城东西,南有龙湫北虎溪。cuó é bái dì chéng dōng xī,nán yǒu lóng jiǎo běi hǔ xī。
吾孙骑曹不骑马,业学尸乡多养鸡。wú sūn qí cáo bù qí mǎ,yè xué shī xiāng duō yǎng jī。
庞公隐时尽室去,武陵春树他人迷。páng gōng yǐn shí jǐn shì qù,wǔ líng chūn shù tā rén mí。
与汝林居未相失,近身药裹酒长携。yǔ rǔ lín jū wèi xiāng shī,jìn shēn yào guǒ jiǔ zhǎng xié。
牧竖樵童亦无赖,莫令斩断青云梯。mù shù qiáo tóng yì wú lài,mò lìng zhǎn duàn qīng yún tī。

奉酬薛十二丈判官见赠

杜甫

忽忽峡中睡,悲风方一醒。hū hū xiá zhōng shuì,bēi fēng fāng yī xǐng。
西来有好鸟,为我下青冥。xī lái yǒu hǎo niǎo,wèi wǒ xià qīng míng。
羽毛净白雪,惨澹飞云汀。yǔ máo jìng bái xuě,cǎn dàn fēi yún tīng。
既蒙主人顾,举翮唳孤亭。jì méng zhǔ rén gù,jǔ hé lì gū tíng。
持以比佳士,及此慰扬舲。chí yǐ bǐ jiā shì,jí cǐ wèi yáng líng。
清文动哀玉,见道发新硎。qīng wén dòng āi yù,jiàn dào fā xīn xíng。
欲学鸱夷子,待勒燕山铭。yù xué chī yí zi,dài lēi yàn shān míng。
谁重断蛇剑,致君君未听。shuí zhòng duàn shé jiàn,zhì jūn jūn wèi tīng。
志在麒麟阁,无心云母屏。zhì zài qí lín gé,wú xīn yún mǔ píng。
卓氏近新寡,豪家朱门扃。zhuó shì jìn xīn guǎ,háo jiā zhū mén jiōng。
相如才调逸,银汉会双星。xiāng rú cái diào yì,yín hàn huì shuāng xīng。
客来洗粉黛,日暮拾流萤。kè lái xǐ fěn dài,rì mù shí liú yíng。
不是无膏火,劝郎勤六经。bù shì wú gāo huǒ,quàn láng qín liù jīng。
老夫自汲涧,野水日泠泠。lǎo fū zì jí jiàn,yě shuǐ rì líng líng。
我叹黑头白,君看银印青。wǒ tàn hēi tóu bái,jūn kàn yín yìn qīng。
卧病识山鬼,为农知地形。wò bìng shí shān guǐ,wèi nóng zhī dì xíng。
谁矜坐锦帐,苦厌食鱼腥。shuí jīn zuò jǐn zhàng,kǔ yàn shí yú xīng。
东西两岸坼,横水注沧溟。dōng xī liǎng àn chè,héng shuǐ zhù cāng míng。
碧色忽惆怅,风雷搜百灵。bì sè hū chóu chàng,fēng léi sōu bǎi líng。
空中右白虎,赤节引娉婷。kōng zhōng yòu bái hǔ,chì jié yǐn pīng tíng。
自云帝里女,噀雨凤凰翎。zì yún dì lǐ nǚ,xùn yǔ fèng huáng líng。
襄王薄行迹,莫学冷如丁。xiāng wáng báo xíng jì,mò xué lěng rú dīng。
千秋一拭泪,梦觉有微馨。qiān qiū yī shì lèi,mèng jué yǒu wēi xīn。
人生相感动,金石两青荧。rén shēng xiāng gǎn dòng,jīn shí liǎng qīng yíng。
丈人但安坐,休辨渭与泾。zhàng rén dàn ān zuò,xiū biàn wèi yǔ jīng。
龙蛇尚格斗,洒血暗郊坰。lóng shé shàng gé dòu,sǎ xuè àn jiāo jiōng。
吾闻聪明主,治国用轻刑。wú wén cōng míng zhǔ,zhì guó yòng qīng xíng。
销兵铸农器,今古岁方宁。xiāo bīng zhù nóng qì,jīn gǔ suì fāng níng。
文王日俭德,俊乂始盈庭。wén wáng rì jiǎn dé,jùn yì shǐ yíng tíng。
荣华贵少壮,岂食楚江萍。róng huá guì shǎo zhuàng,qǐ shí chǔ jiāng píng。

醉为马坠诸公携酒相看

杜甫

甫也诸侯老宾客,罢酒酣歌拓金戟。fǔ yě zhū hóu lǎo bīn kè,bà jiǔ hān gē tuò jīn jǐ。
骑马忽忆少年时,散蹄迸落瞿塘石。qí mǎ hū yì shǎo nián shí,sàn tí bèng luò qú táng shí。
白帝城门水云外,低身直下八千尺。bái dì chéng mén shuǐ yún wài,dī shēn zhí xià bā qiān chǐ。
粉堞电转紫游缰,东得平冈出天壁。fěn dié diàn zhuǎn zǐ yóu jiāng,dōng dé píng gāng chū tiān bì。
江村野堂争入眼,垂鞭亸鞚凌紫陌。jiāng cūn yě táng zhēng rù yǎn,chuí biān duǒ kòng líng zǐ mò。
向来皓首惊万人,自倚红颜能骑射。xiàng lái hào shǒu jīng wàn rén,zì yǐ hóng yán néng qí shè。
安知决臆追风足,朱汗骖驔犹喷玉。ān zhī jué yì zhuī fēng zú,zhū hàn cān diàn yóu pēn yù。
不虞一蹶终损伤,人生快意多所辱。bù yú yī jué zhōng sǔn shāng,rén shēng kuài yì duō suǒ rǔ。
职当忧戚伏衾枕,况乃迟暮加烦促。zhí dāng yōu qī fú qīn zhěn,kuàng nǎi chí mù jiā fán cù。
明知来问腆我颜,杖藜强起依僮仆。míng zhī lái wèn tiǎn wǒ yán,zhàng lí qiáng qǐ yī tóng pū。
语尽还成开口笑,提携别扫清溪曲。yǔ jǐn hái chéng kāi kǒu xiào,tí xié bié sǎo qīng xī qū。
酒肉如山又一时,初筵哀丝动豪竹。jiǔ ròu rú shān yòu yī shí,chū yán āi sī dòng háo zhú。
共指西日不相贷,喧呼且覆杯中渌。gòng zhǐ xī rì bù xiāng dài,xuān hū qiě fù bēi zhōng lù。
何必走马来为问,君不见嵇康养生遭杀戮。hé bì zǒu mǎ lái wèi wèn,jūn bù jiàn jī kāng yǎng shēng zāo shā lù。

别李义

杜甫

神尧十八子,十七王其门。shén yáo shí bā zi,shí qī wáng qí mén。
道国洎舒国,督唯亲弟昆。dào guó jì shū guó,dū wéi qīn dì kūn。
中外贵贱殊,余亦忝诸孙。zhōng wài guì jiàn shū,yú yì tiǎn zhū sūn。
丈人嗣三叶,之子白玉温。zhàng rén sì sān yè,zhī zi bái yù wēn。
道国继德业,请从丈人论。dào guó jì dé yè,qǐng cóng zhàng rén lùn。
丈人领宗卿,肃穆古制敦。zhàng rén lǐng zōng qīng,sù mù gǔ zhì dūn。
先朝纳谏诤,直气横乾坤。xiān cháo nà jiàn zhèng,zhí qì héng qián kūn。
子建文笔壮,河间经术存。zi jiàn wén bǐ zhuàng,hé jiān jīng shù cún。
尔克富诗礼,骨清虑不喧。ěr kè fù shī lǐ,gǔ qīng lǜ bù xuān。
洗然遇知几,谈论淮湖奔。xǐ rán yù zhī jǐ,tán lùn huái hú bēn。
忆昔初见时,小襦绣芳荪。yì xī chū jiàn shí,xiǎo rú xiù fāng sūn。
长成忽会面,慰我久疾魂。zhǎng chéng hū huì miàn,wèi wǒ jiǔ jí hún。
三峡春冬交,江山云雾昏。sān xiá chūn dōng jiāo,jiāng shān yún wù hūn。
正宜且聚集,恨此当离尊。zhèng yí qiě jù jí,hèn cǐ dāng lí zūn。
莫怪执杯迟,我衰涕唾烦。mò guài zhí bēi chí,wǒ shuāi tì tuò fán。
重问子何之,西上岷江源。zhòng wèn zi hé zhī,xī shàng mín jiāng yuán。
愿子少干谒,蜀都足戎轩。yuàn zi shǎo gàn yè,shǔ dōu zú róng xuān。
误失将帅意,不如亲故恩。wù shī jiāng shuài yì,bù rú qīn gù ēn。
少年早归来,梅花已飞翻。shǎo nián zǎo guī lái,méi huā yǐ fēi fān。
努力慎风水,岂惟数盘飧。nǔ lì shèn fēng shuǐ,qǐ wéi shù pán sūn。
猛虎卧在岸,蛟螭出无痕。měng hǔ wò zài àn,jiāo chī chū wú hén。
王子自爱惜,老夫困石根。wáng zi zì ài xī,lǎo fū kùn shí gēn。
生别古所嗟,发声为尔吞。shēng bié gǔ suǒ jiē,fā shēng wèi ěr tūn。

送高司直寻封阆州

杜甫

丹雀衔书来,暮栖何乡树。dān què xián shū lái,mù qī hé xiāng shù。
骅骝事天子,辛苦在道路。huá liú shì tiān zi,xīn kǔ zài dào lù。
司直非冗官,荒山甚无趣。sī zhí fēi rǒng guān,huāng shān shén wú qù。
借问泛舟人,胡为入云雾。jiè wèn fàn zhōu rén,hú wèi rù yún wù。
与子姻娅间,即亲亦有故。yǔ zi yīn yà jiān,jí qīn yì yǒu gù。
万里长江边,邂逅一相遇。wàn lǐ zhǎng jiāng biān,xiè hòu yī xiāng yù。
长卿消渴再,公干沈绵屡。zhǎng qīng xiāo kě zài,gōng gàn shěn mián lǚ。
清谈慰老夫,开卷得佳句。qīng tán wèi lǎo fū,kāi juǎn dé jiā jù。
时见文章士,欣然澹情素。shí jiàn wén zhāng shì,xīn rán dàn qíng sù。
伏枕闻别离,畴能忍漂寓。fú zhěn wén bié lí,chóu néng rěn piāo yù。
良会苦短促,溪行水奔注。liáng huì kǔ duǎn cù,xī xíng shuǐ bēn zhù。
熊罴咆空林,游子慎驰骛。xióng pí páo kōng lín,yóu zi shèn chí wù。
西谒巴中侯,艰险如跬步。xī yè bā zhōng hóu,jiān xiǎn rú kuǐ bù。
主人不世才,先帝常特顾。zhǔ rén bù shì cái,xiān dì cháng tè gù。
拔为天军佐,崇大王法度。bá wèi tiān jūn zuǒ,chóng dà wáng fǎ dù。
淮海生清风,南翁尚思慕。huái hǎi shēng qīng fēng,nán wēng shàng sī mù。
公宫造广厦,木石乃无数。gōng gōng zào guǎng shà,mù shí nǎi wú shù。
初闻伐松柏,犹卧天一柱。chū wén fá sōng bǎi,yóu wò tiān yī zhù。
我瘦书不成,成字读亦误。wǒ shòu shū bù chéng,chéng zì dú yì wù。
为我问故人,劳心练征戍。wèi wǒ wèn gù rén,láo xīn liàn zhēng shù。

君不见简苏徯

杜甫

君不见道边废弃池,君不见前者摧折桐。jūn bù jiàn dào biān fèi qì chí,jūn bù jiàn qián zhě cuī zhé tóng。
百年死树中琴瑟,一斛旧水藏蛟龙。bǎi nián sǐ shù zhōng qín sè,yī hú jiù shuǐ cáng jiāo lóng。
丈夫盖棺事始定,君今幸未成老翁,何恨憔悴在山中。zhàng fū gài guān shì shǐ dìng,jūn jīn xìng wèi chéng lǎo wēng,hé hèn qiáo cuì zài shān zhōng。
深山穷谷不可处,霹雳魍魉兼狂风。shēn shān qióng gǔ bù kě chù,pī lì wǎng liǎng jiān kuáng fēng。

赠苏四徯

杜甫

异县昔同游,各云厌转蓬。yì xiàn xī tóng yóu,gè yún yàn zhuǎn péng。
别离已五年,尚在行李中。bié lí yǐ wǔ nián,shàng zài xíng lǐ zhōng。
戎马日衰息,乘舆安九重。róng mǎ rì shuāi xī,chéng yú ān jiǔ zhòng。
有才何栖栖,将老委所穷。yǒu cái hé qī qī,jiāng lǎo wěi suǒ qióng。
为郎未为贱,其奈疾病攻。wèi láng wèi wèi jiàn,qí nài jí bìng gōng。
子何面黧黑,不得豁心胸。zi hé miàn lí hēi,bù dé huō xīn xiōng。
巴蜀倦剽掠,下愚成土风。bā shǔ juàn piāo lüè,xià yú chéng tǔ fēng。
幽蓟已削平,荒徼尚弯弓。yōu jì yǐ xuē píng,huāng jiǎo shàng wān gōng。
斯人脱身来,岂非吾道东。sī rén tuō shēn lái,qǐ fēi wú dào dōng。
乾坤虽宽大,所适装囊空。qián kūn suī kuān dà,suǒ shì zhuāng náng kōng。
肉食哂菜色,少壮欺老翁。ròu shí shěn cài sè,shǎo zhuàng qī lǎo wēng。
况乃主客间,古来偪侧同。kuàng nǎi zhǔ kè jiān,gǔ lái bī cè tóng。
君今下荆扬,独帆如飞鸿。jūn jīn xià jīng yáng,dú fān rú fēi hóng。
二州豪侠场,人马皆自雄。èr zhōu háo xiá chǎng,rén mǎ jiē zì xióng。
一请甘饥寒,再请甘养蒙。yī qǐng gān jī hán,zài qǐng gān yǎng méng。

寄薛三郎中

杜甫

人生无贤愚,飘飖若埃尘。rén shēng wú xián yú,piāo yáo ruò āi chén。
自非得神仙,谁免危其身。zì fēi dé shén xiān,shuí miǎn wēi qí shēn。
与子俱白头,役役常苦辛。yǔ zi jù bái tóu,yì yì cháng kǔ xīn。
虽为尚书郎,不及村野人。suī wèi shàng shū láng,bù jí cūn yě rén。
忆昔村野人,其乐难具陈。yì xī cūn yě rén,qí lè nán jù chén。
蔼蔼桑麻交,公侯为等伦。ǎi ǎi sāng má jiāo,gōng hóu wèi děng lún。
天未厌戎马,我辈本常贫。tiān wèi yàn róng mǎ,wǒ bèi běn cháng pín。
子尚客荆州,我亦滞江滨。zi shàng kè jīng zhōu,wǒ yì zhì jiāng bīn。
峡中一卧病,疟疠终冬春。xiá zhōng yī wò bìng,nüè lì zhōng dōng chūn。
春复加肺气,此病盖有因。chūn fù jiā fèi qì,cǐ bìng gài yǒu yīn。
早岁与苏郑,痛饮情相亲。zǎo suì yǔ sū zhèng,tòng yǐn qíng xiāng qīn。
二公化为土,嗜酒不失真。èr gōng huà wèi tǔ,shì jiǔ bù shī zhēn。
余今委修短,岂得恨命屯。yú jīn wěi xiū duǎn,qǐ dé hèn mìng tún。
闻子心甚壮,所遇信席珍。wén zi xīn shén zhuàng,suǒ yù xìn xí zhēn。
上马不用扶,每扶必怒嗔。shàng mǎ bù yòng fú,měi fú bì nù chēn。
赋诗宾客间,挥洒动八垠。fù shī bīn kè jiān,huī sǎ dòng bā yín。
乃知盖代手,才力老益神。nǎi zhī gài dài shǒu,cái lì lǎo yì shén。
青草洞庭湖,东浮沧海漘。qīng cǎo dòng tíng hú,dōng fú cāng hǎi chún。
君山可避暑,况足采白蘋。jūn shān kě bì shǔ,kuàng zú cǎi bái píng。
子岂无扁舟,往复江汉津。zi qǐ wú biǎn zhōu,wǎng fù jiāng hàn jīn。
我未下瞿塘,空念禹功勤。wǒ wèi xià qú táng,kōng niàn yǔ gōng qín。
听说松门峡,吐药揽衣巾。tīng shuō sōng mén xiá,tǔ yào lǎn yī jīn。
高秋却束带,鼓枻视青旻。gāo qiū què shù dài,gǔ yì shì qīng mín。
凤池日澄碧,济济多士新。fèng chí rì chéng bì,jì jì duō shì xīn。
余病不能起,健者勿逡巡。yú bìng bù néng qǐ,jiàn zhě wù qūn xún。
上有明哲君,下有行化臣。shàng yǒu míng zhé jūn,xià yǒu xíng huà chén。

大觉高僧兰若

杜甫

巫山不见庐山远,松林兰若秋风晚。wū shān bù jiàn lú shān yuǎn,sōng lín lán ruò qiū fēng wǎn。
一老犹鸣日暮钟,诸僧尚乞斋时饭。yī lǎo yóu míng rì mù zhōng,zhū sēng shàng qǐ zhāi shí fàn。
香炉峰色隐晴湖,种杏仙家近白榆。xiāng lú fēng sè yǐn qíng hú,zhǒng xìng xiān jiā jìn bái yú。
飞锡去年啼邑子,献花何日许门徒。fēi xī qù nián tí yì zi,xiàn huā hé rì xǔ mén tú。