古诗词

南歌子·八月十八日观潮

苏轼

海上乘槎侣,仙人萼绿华。hǎi shàng chéng chá lǚ,xiān rén è lǜ huá。
飞升元不用丹砂。fēi shēng yuán bù yòng dān shā。
住在潮头来处、渺天涯。zhù zài cháo tóu lái chù miǎo tiān yá。
雷辊夫差国,云翻海若家。léi gǔn fū chà guó,yún fān hǎi ruò jiā。
坐中安得弄琴牙。zuò zhōng ān dé nòng qín yá。
写取馀声归向、《水仙》夸。xiě qǔ yú shēng guī xiàng shuǐ xiān kuā。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

生日,蒙刘景文以古画松鹤为寿,且贶佳篇,次韵为谢

苏轼

问子一室间,宁有千里廓。wèn zi yī shì jiān,níng yǒu qiān lǐ kuò。
尘心洗长松,远意发孤鹤。chén xīn xǐ zhǎng sōng,yuǎn yì fā gū hè。
生朝得此寿,死籍疑可落。shēng cháo dé cǐ shòu,sǐ jí yí kě luò。
微言在《参同》,妙契藏九籥。wēi yán zài cān tóng,miào qì cáng jiǔ yuè。
故人有奇趣,逸想寄幽壑。gù rén yǒu qí qù,yì xiǎng jì yōu hè。
霜枝谢寒暑,云翮无前却。shuāng zhī xiè hán shǔ,yún hé wú qián què。
何须构明堂,未羡巢阿阁。hé xū gòu míng táng,wèi xiàn cháo ā gé。
缅怀别时语,复作数日恶。miǎn huái bié shí yǔ,fù zuò shù rì è。
诗腴固堪餐,字瘦还可愕。shī yú gù kān cān,zì shòu hái kě è。
高标忽在眼,清梦了如昨。gāo biāo hū zài yǎn,qīng mèng le rú zuó。
君今哙等伍,志与湛辈各。jūn jīn kuài děng wǔ,zhì yǔ zhàn bèi gè。
岂待相愿言,方为不朽托。qǐ dài xiāng yuàn yán,fāng wèi bù xiǔ tuō。
子云老执戟,长孺终主爵。zi yún lǎo zhí jǐ,zhǎng rú zhōng zhǔ jué。
吾当追松、乔,子亦鄙卫、霍。wú dāng zhuī sōng qiáo,zi yì bǐ wèi huò。

二鲜于君以诗文见寄,作诗为谢

苏轼

我怀元祐初,圭璋满清班。wǒ huái yuán yòu chū,guī zhāng mǎn qīng bān。
维时南隆老,奉使独未还。wéi shí nán lóng lǎo,fèng shǐ dú wèi hái。
迂叟向我言,青齐岁方艰。yū sǒu xiàng wǒ yán,qīng qí suì fāng jiān。
斯人乃德星,遣出虚危间。sī rén nǎi dé xīng,qiǎn chū xū wēi jiān。
召用既晚矣,天命良复悭。zhào yòng jì wǎn yǐ,tiān mìng liáng fù qiān。
一朝失老骥,寂寞空帝闲。yī cháo shī lǎo jì,jì mò kōng dì xián。
至今清夜梦,枕衾有馀潸。zhì jīn qīng yè mèng,zhěn qīn yǒu yú shān。
喜闻二三子,结发师闵、颜。xǐ wén èr sān zi,jié fā shī mǐn yán。
高论逼河汉,清诗鸣佩环。gāo lùn bī hé hàn,qīng shī míng pèi huán。
遥知三日雪,积玉埋嵩山。yáo zhī sān rì xuě,jī yù mái sōng shān。
谁念此幽桂,坐蒙榛与菅。shuí niàn cǐ yōu guì,zuò méng zhēn yǔ jiān。
故人在颍尾,投诗清泠湾。gù rén zài yǐng wěi,tóu shī qīng líng wān。

阅世堂诗赠任仲微

苏轼

任公镇西南,尝赠绕朝策。rèn gōng zhèn xī nán,cháng zèng rào cháo cè。
当时若尽用,善阵无赫赫。dāng shí ruò jǐn yòng,shàn zhèn wú hè hè。
凄凉十年后,邪正久已白。qī liáng shí nián hòu,xié zhèng jiǔ yǐ bái。
却留封德彝,天意眇难测。què liú fēng dé yí,tiān yì miǎo nán cè。
象贤真骥种,号诉甘百谪。xiàng xián zhēn jì zhǒng,hào sù gān bǎi zhé。
岂云报私仇,祸福指络脉。qǐ yún bào sī chóu,huò fú zhǐ luò mài。
高才食旧德,但恐里门窄。gāo cái shí jiù dé,dàn kǒng lǐ mén zhǎi。
伤心千骑归,赠印黄壤隔。shāng xīn qiān qí guī,zèng yìn huáng rǎng gé。
惟有庭前桧,阅世不改色。wéi yǒu tíng qián guì,yuè shì bù gǎi sè。
千年与井在,记此王粲宅。qiān nián yǔ jǐng zài,jì cǐ wáng càn zhái。

新渡寺送任仲微

苏轼

春阴欲落雪,野气方升云。chūn yīn yù luò xuě,yě qì fāng shēng yún。
我游清颍尾,想见翠被君。wǒ yóu qīng yǐng wěi,xiǎng jiàn cuì bèi jūn。
古来聚散地,与子复言分。gǔ lái jù sàn dì,yǔ zi fù yán fēn。
倦游安税驾,瘦田失归耘。juàn yóu ān shuì jià,shòu tián shī guī yún。
独宿古寺中,荒鸡乱鸣群。dú sù gǔ sì zhōng,huāng jī luàn míng qún。
送子以晓角,幽幽醒时闻。sòng zi yǐ xiǎo jiǎo,yōu yōu xǐng shí wén。

送运判朱朝奉入蜀

苏轼

霭霭青城云,娟娟峨嵋月。ǎi ǎi qīng chéng yún,juān juān é méi yuè。
随我西北来,照我光不灭。suí wǒ xī běi lái,zhào wǒ guāng bù miè。
我在尘土中,白云呼我归。wǒ zài chén tǔ zhōng,bái yún hū wǒ guī。
我游江湖上,明月湿我衣。wǒ yóu jiāng hú shàng,míng yuè shī wǒ yī。
岷峨天一方,云月在我侧。mín é tiān yī fāng,yún yuè zài wǒ cè。
谓是山中人,相望了不隔。wèi shì shān zhōng rén,xiāng wàng le bù gé。
梦寻西南路,默数长短亭。mèng xún xī nán lù,mò shù zhǎng duǎn tíng。
似闻嘉陵江,跳波吹枕屏。shì wén jiā líng jiāng,tiào bō chuī zhěn píng。
送君无一物,清江饮君马。sòng jūn wú yī wù,qīng jiāng yǐn jūn mǎ。
路穿慈竹林,父老拜马下。lù chuān cí zhú lín,fù lǎo bài mǎ xià。
不用惊走藏,使者我友生。bù yòng jīng zǒu cáng,shǐ zhě wǒ yǒu shēng。
听讼如家人,细说为汝评。tīng sòng rú jiā rén,xì shuō wèi rǔ píng。
若逢山中友,问我归何日。ruò féng shān zhōng yǒu,wèn wǒ guī hé rì。
为话腰脚轻,犹堪踏泉石。wèi huà yāo jiǎo qīng,yóu kān tà quán shí。

病中夜读朱博士诗

苏轼

病眼乱灯火,细书数尘沙。bìng yǎn luàn dēng huǒ,xì shū shù chén shā。
君诗如秋露,净我空中花。jūn shī rú qiū lù,jìng wǒ kōng zhōng huā。
古语多妙寄,可识不可夸。gǔ yǔ duō miào jì,kě shí bù kě kuā。
巧笑在頩颊,哀音馀掺挝。qiǎo xiào zài pīng jiá,āi yīn yú càn wō。
曾坑一掬春,紫饼供千家。céng kēng yī jū chūn,zǐ bǐng gōng qiān jiā。
悬知贵公子,醉眼无真茶。xuán zhī guì gōng zi,zuì yǎn wú zhēn chá。
崎岖烂石上,得此一寸芽。qí qū làn shí shàng,dé cǐ yī cùn yá。
缄封勿浪出,汤老客未嘉。jiān fēng wù làng chū,tāng lǎo kè wèi jiā。

和赵德麟送陈传道

苏轼

二陈既妙士,两欧惟德人。èr chén jì miào shì,liǎng ōu wéi dé rén。
王孙乃龙种,世有籋云麟。wáng sūn nǎi lóng zhǒng,shì yǒu niè yún lín。
五君从我游,倾写出怪珍。wǔ jūn cóng wǒ yóu,qīng xiě chū guài zhēn。
俗物败人意,兹游实清醇。sú wù bài rén yì,zī yóu shí qīng chún。
那知有聚散,佳梦失欠伸。nà zhī yǒu jù sàn,jiā mèng shī qiàn shēn。
我舟下清淮,沙水吹玉尘。wǒ zhōu xià qīng huái,shā shuǐ chuī yù chén。
君行踏晓月,疏木桂寸银。jūn xíng tà xiǎo yuè,shū mù guì cùn yín。
尚寄别后诗,剪刻淮南春。shàng jì bié hòu shī,jiǎn kè huái nán chūn。

上巳日,与二子迨、过游涂山、荆山,记所见

苏轼

此生终安归,还轸天下半。cǐ shēng zhōng ān guī,hái zhěn tiān xià bàn。
朅来乘樏庙,复作微禹叹。qiè lái chéng lěi miào,fù zuò wēi yǔ tàn。
从祀及彼呱,像设偶此粲。cóng sì jí bǐ gū,xiàng shè ǒu cǐ càn。
秦祖当侑坐,夏郊亦荐裸。qín zǔ dāng yòu zuò,xià jiāo yì jiàn luǒ。
可怜淮海人,尚记弧矢旦。kě lián huái hǎi rén,shàng jì hú shǐ dàn。
荆山碧相照,楚水清可乱。jīng shān bì xiāng zhào,chǔ shuǐ qīng kě luàn。
刖人有馀坑,美石肖温瓒。yuè rén yǒu yú kēng,měi shí xiào wēn zàn。
龟泉木杪出,牛乳石池漫。guī quán mù miǎo chū,niú rǔ shí chí màn。
小儿强好古,侍史笑流汗。xiǎo ér qiáng hǎo gǔ,shì shǐ xiào liú hàn。
归时蝙蝠飞,炬火记远岸。guī shí biān fú fēi,jù huǒ jì yuǎn àn。

次韵晁无咎学士相迎

苏轼

少年独识晁新城,闭门却扫卷旆旌。shǎo nián dú shí cháo xīn chéng,bì mén què sǎo juǎn pèi jīng。
胸中自有谈天口,坐却秦军发墨守。xiōng zhōng zì yǒu tán tiān kǒu,zuò què qín jūn fā mò shǒu。
有子不为谋置锥,虹霓吞吐忘寒饥。yǒu zi bù wèi móu zhì zhuī,hóng ní tūn tǔ wàng hán jī。
端如太史牛马走,严、徐不敢连尻脽。duān rú tài shǐ niú mǎ zǒu,yán xú bù gǎn lián kāo shuí。
徘回未用疑相待,枉尺知君有家戒。pái huí wèi yòng yí xiāng dài,wǎng chǐ zhī jūn yǒu jiā jiè。
避人聊复去瀛洲,伴我真能老淮海。bì rén liáo fù qù yíng zhōu,bàn wǒ zhēn néng lǎo huái hǎi。
梦中仇池千仞岩,便欲揽我青霞幨。mèng zhōng chóu chí qiān rèn yán,biàn yù lǎn wǒ qīng xiá chān。
且须还家与妇计,我本归路连西南。qiě xū hái jiā yǔ fù jì,wǒ běn guī lù lián xī nán。
老来饮酒无人佐,独看红药倾白堕。lǎo lái yǐn jiǔ wú rén zuǒ,dú kàn hóng yào qīng bái duò。
每到平山忆醉翁,悬知他日君思我。měi dào píng shān yì zuì wēng,xuán zhī tā rì jūn sī wǒ。
路傍小儿笑相逢,齐歌万事转头空。lù bàng xiǎo ér xiào xiāng féng,qí gē wàn shì zhuǎn tóu kōng。
赖有风流贤别驾,犹堪十里卷春风。lài yǒu fēng liú xián bié jià,yóu kān shí lǐ juǎn chūn fēng。

次韵徐仲车

苏轼

恶衣恶食诗愈好,恰是霜松啭春鸟。è yī è shí shī yù hǎo,qià shì shuāng sōng zhuàn chūn niǎo。
苍蝇莫乱远鸡声,世上谁如公觉早。cāng yíng mò luàn yuǎn jī shēng,shì shàng shuí rú gōng jué zǎo。
八年看我走三州,月自当空水自流。bā nián kàn wǒ zǒu sān zhōu,yuè zì dāng kōng shuǐ zì liú。
人间扰扰真蝼蚁,应笑人呼作斗牛。rén jiān rǎo rǎo zhēn lóu yǐ,yīng xiào rén hū zuò dòu niú。

送陈伯修察院赴阙

苏轼

裕陵固天纵,笔有云汉姿。yù líng gù tiān zòng,bǐ yǒu yún hàn zī。
尝重《连山》象,不数《秋风辞》。cháng zhòng lián shān xiàng,bù shù qiū fēng cí。
龙腾与虎变,狸、豹复何施。lóng téng yǔ hǔ biàn,lí bào fù hé shī。
我穷真有数,文字乃见知。wǒ qióng zhēn yǒu shù,wén zì nǎi jiàn zhī。
闻君射策日,妙语发畴咨。wén jūn shè cè rì,miào yǔ fā chóu zī。
一日喧万口,惊倒同舍儿。yī rì xuān wàn kǒu,jīng dào tóng shě ér。
岂知二十年,道路犹迟迟。qǐ zhī èr shí nián,dào lù yóu chí chí。
苦言如药石,暝眩终见思。kǔ yán rú yào shí,míng xuàn zhōng jiàn sī。
屈伸反覆手,独于君可疑。qū shēn fǎn fù shǒu,dú yú jūn kě yí。
四门方穆穆,行矣及此时。sì mén fāng mù mù,xíng yǐ jí cǐ shí。

送张嘉父长官

苏轼

都城昔倾盖,骏马初服辀。dōu chéng xī qīng gài,jùn mǎ chū fú zhōu。
再见江湖间,秋鹰已离鞲。zài jiàn jiāng hú jiān,qiū yīng yǐ lí gōu。
于今三会合,每进不少留。yú jīn sān huì hé,měi jìn bù shǎo liú。
豫章既可识,瑚琏谁当收。yù zhāng jì kě shí,hú liǎn shuí dāng shōu。
微官有民社,妙割无鸡牛。wēi guān yǒu mín shè,miào gē wú jī niú。
归来我益敬,器博用自周。guī lái wǒ yì jìng,qì bó yòng zì zhōu。
百年子初筵,我已迫旅酬。bǎi nián zi chū yán,wǒ yǐ pò lǚ chóu。
但当寄苦语,高节贯白头。dàn dāng jì kǔ yǔ,gāo jié guàn bái tóu。

轼在颍州,与赵德麟同治西湖,未成,改扬州。三月十六日,湖成,德麟有诗见怀,次其韵

苏轼

太山秋毫两无穷,钜细本出相形中。tài shān qiū háo liǎng wú qióng,jù xì běn chū xiāng xíng zhōng。
大千起灭一尘里,未觉杭颍谁雌雄。dà qiān qǐ miè yī chén lǐ,wèi jué háng yǐng shuí cí xióng。
我在钱塘拓湖渌,大堤士女争昌丰。wǒ zài qián táng tuò hú lù,dà dī shì nǚ zhēng chāng fēng。
六桥横绝天汉上,北山始与南屏通。liù qiáo héng jué tiān hàn shàng,běi shān shǐ yǔ nán píng tōng。
忽惊二十五万丈,老葑席卷苍云空。hū jīng èr shí wǔ wàn zhàng,lǎo fēng xí juǎn cāng yún kōng。
朅来颍尾弄秋色,一水萦带昭灵宫。qiè lái yǐng wěi nòng qiū sè,yī shuǐ yíng dài zhāo líng gōng。
坐思吴越不可到,借君月斧修朣胧。zuò sī wú yuè bù kě dào,jiè jūn yuè fǔ xiū tóng lóng。
二十四桥亦何有,换此十顷玻璃风。èr shí sì qiáo yì hé yǒu,huàn cǐ shí qǐng bō lí fēng。
雷塘水乾禾黍满,宝钗耕出馀鸾龙。léi táng shuǐ qián hé shǔ mǎn,bǎo chāi gēng chū yú luán lóng。
明年诗客来吊古,伴我霜夜号秋虫。míng nián shī kè lái diào gǔ,bàn wǒ shuāng yè hào qiū chóng。

再次韵德麟新开西湖

苏轼

使君不用山鞠穷,饥民自逃泥水中。shǐ jūn bù yòng shān jū qióng,jī mín zì táo ní shuǐ zhōng。
欲将百渎起凶岁,免使甔石愁扬雄。yù jiāng bǎi dú qǐ xiōng suì,miǎn shǐ dān shí chóu yáng xióng。
西湖虽小亦西子,萦流作态清而丰。xī hú suī xiǎo yì xī zi,yíng liú zuò tài qīng ér fēng。
千夫馀力起三闸,焦陂下与长淮通。qiān fū yú lì qǐ sān zhá,jiāo bēi xià yǔ zhǎng huái tōng。
十年憔悴尘土窟,清澜一洗啼痕空。shí nián qiáo cuì chén tǔ kū,qīng lán yī xǐ tí hén kōng。
王孙本自有仙骨,平生宿卫明光宫。wáng sūn běn zì yǒu xiān gǔ,píng shēng sù wèi míng guāng gōng。
一行作吏人不识,正似云月初朦胧。yī xíng zuò lì rén bù shí,zhèng shì yún yuè chū méng lóng。
时临此水照冰雪,莫遣白发生秋风。shí lín cǐ shuǐ zhào bīng xuě,mò qiǎn bái fā shēng qiū fēng。
定须却致两黄鹄,新与上帝开濯龙。dìng xū què zhì liǎng huáng gǔ,xīn yǔ shàng dì kāi zhuó lóng。
湖成君归侍帝侧,灯花已缀钗头虫。hú chéng jūn guī shì dì cè,dēng huā yǐ zhuì chāi tóu chóng。

到官病倦,未尝会客,毛正仲惠茶,乃以端午小集石塔,戏作一诗为谢

苏轼

我生亦何须,一饱万想灭。wǒ shēng yì hé xū,yī bǎo wàn xiǎng miè。
胡为设方丈,养此肤寸舌。hú wèi shè fāng zhàng,yǎng cǐ fū cùn shé。
尔来又衰病,过午食辄噎。ěr lái yòu shuāi bìng,guò wǔ shí zhé yē。
谬为淮海帅,每愧厨传缺。miù wèi huái hǎi shuài,měi kuì chú chuán quē。
爨无欲清人,奉使免内热。cuàn wú yù qīng rén,fèng shǐ miǎn nèi rè。
空烦赤泥印,远致紫玉玦。kōng fán chì ní yìn,yuǎn zhì zǐ yù jué。
为君伐羔豚,歌舞菰黍节。wèi jūn fá gāo tún,gē wǔ gū shǔ jié。
禅窗丽午景,蜀井出冰雪。chán chuāng lì wǔ jǐng,shǔ jǐng chū bīng xuě。
坐客皆可人,鼎器手自洁。zuò kè jiē kě rén,dǐng qì shǒu zì jié。
金钗候汤眼,鱼蟹亦应诀。jīn chāi hòu tāng yǎn,yú xiè yì yīng jué。
遂令色香味,一日备三绝。suì lìng sè xiāng wèi,yī rì bèi sān jué。
报君不虚受,知我非轻啜。bào jūn bù xū shòu,zhī wǒ fēi qīng chuài。