古诗词

风疾舟中伏枕书怀三十六韵奉呈湖南亲友

杜甫

轩辕休制律,虞舜罢弹琴。xuān yuán xiū zhì lǜ,yú shùn bà dàn qín。
尚错雄鸣管,犹伤半死心。shàng cuò xióng míng guǎn,yóu shāng bàn sǐ xīn。
圣贤名古邈,羁旅病年侵。shèng xián míng gǔ miǎo,jī lǚ bìng nián qīn。
舟泊常依震,湖平早见参。zhōu pō cháng yī zhèn,hú píng zǎo jiàn cān。
如闻马融笛,若倚仲宣襟。rú wén mǎ róng dí,ruò yǐ zhòng xuān jīn。
故国悲寒望,群云惨岁阴。gù guó bēi hán wàng,qún yún cǎn suì yīn。
水乡霾白屋,枫岸叠青岑。shuǐ xiāng mái bái wū,fēng àn dié qīng cén。
郁郁冬炎瘴,蒙蒙雨滞淫。yù yù dōng yán zhàng,méng méng yǔ zhì yín。
鼓迎非祭鬼,弹落似鸮禽。gǔ yíng fēi jì guǐ,dàn luò shì xiāo qín。
兴尽才无闷,愁来遽不禁。xīng jǐn cái wú mèn,chóu lái jù bù jìn。
生涯相汨没,时物自萧森。shēng yá xiāng mì méi,shí wù zì xiāo sēn。
疑惑尊中弩,淹留冠上簪。yí huò zūn zhōng nǔ,yān liú guān shàng zān。
牵裾惊魏帝,投阁为刘歆。qiān jū jīng wèi dì,tóu gé wèi liú xīn。
狂走终奚适,微才谢所钦。kuáng zǒu zhōng xī shì,wēi cái xiè suǒ qīn。
吾安藜不糁,汝贵玉为琛。wú ān lí bù sǎn,rǔ guì yù wèi chēn。
乌几重重缚,鹑衣寸寸针。wū jǐ zhòng zhòng fù,chún yī cùn cùn zhēn。
哀伤同庾信,述作异陈琳。āi shāng tóng yǔ xìn,shù zuò yì chén lín。
十暑岷山葛,三霜楚户砧。shí shǔ mín shān gé,sān shuāng chǔ hù zhēn。
叨陪锦帐座,久放白头吟。dāo péi jǐn zhàng zuò,jiǔ fàng bái tóu yín。
反朴时难遇,忘机陆易沈。fǎn pǔ shí nán yù,wàng jī lù yì shěn。
应过数粒食,得近四知金。yīng guò shù lì shí,dé jìn sì zhī jīn。
春草封归恨,源花费独寻。chūn cǎo fēng guī hèn,yuán huā fèi dú xún。
转蓬忧悄悄,行药病涔涔。zhuǎn péng yōu qiāo qiāo,xíng yào bìng cén cén。
瘗夭追潘岳,持危觅邓林。yì yāo zhuī pān yuè,chí wēi mì dèng lín。
蹉跎翻学步,感激在知音。cuō tuó fān xué bù,gǎn jī zài zhī yīn。
却假苏张舌,高夸周宋镡。què jiǎ sū zhāng shé,gāo kuā zhōu sòng chán。
纳流迷浩汗,峻址得嵚崟。nà liú mí hào hàn,jùn zhǐ dé qīn yín。
城府开清旭,松筠起碧浔。chéng fǔ kāi qīng xù,sōng yún qǐ bì xún。
披颜争倩倩,逸足竞骎骎。pī yán zhēng qiàn qiàn,yì zú jìng qīn qīn。
朗鉴存愚直,皇天实照临。lǎng jiàn cún yú zhí,huáng tiān shí zhào lín。
公孙仍恃险,侯景未生擒。gōng sūn réng shì xiǎn,hóu jǐng wèi shēng qín。
书信中原阔,干戈北斗深。shū xìn zhōng yuán kuò,gàn gē běi dòu shēn。
畏人千里井,问俗九州箴。wèi rén qiān lǐ jǐng,wèn sú jiǔ zhōu zhēn。
战血流依旧,军声动至今。zhàn xuè liú yī jiù,jūn shēng dòng zhì jīn。
葛洪尸定解,许靖力还任。gé hóng shī dìng jiě,xǔ jìng lì hái rèn。
家事丹砂诀,无成涕作霖。jiā shì dān shā jué,wú chéng tì zuò lín。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

不归

杜甫

河间尚征伐,汝骨在空城。hé jiān shàng zhēng fá,rǔ gǔ zài kōng chéng。
从弟人皆有,终身恨不平。cóng dì rén jiē yǒu,zhōng shēn hèn bù píng。
数金怜俊迈,总角爱聪明。shù jīn lián jùn mài,zǒng jiǎo ài cōng míng。
面上三年土,春风草又生。miàn shàng sān nián tǔ,chūn fēng cǎo yòu shēng。

独立

杜甫

空外一鸷鸟,河间双白鸥。kōng wài yī zhì niǎo,hé jiān shuāng bái ōu。
飘飖搏击便,容易往来游。piāo yáo bó jī biàn,róng yì wǎng lái yóu。
草露亦多湿,蛛丝仍未收。cǎo lù yì duō shī,zhū sī réng wèi shōu。
天机近人事,独立万端忧。tiān jī jìn rén shì,dú lì wàn duān yōu。

日暮

杜甫

日落风亦起,城头鸟尾讹。rì luò fēng yì qǐ,chéng tóu niǎo wěi é。
黄云高未动,白水已扬波。huáng yún gāo wèi dòng,bái shuǐ yǐ yáng bō。
羌妇语还哭,胡儿行且歌。qiāng fù yǔ hái kū,hú ér xíng qiě gē。
将军别换马,夜出拥雕戈。jiāng jūn bié huàn mǎ,yè chū yōng diāo gē。

空囊

杜甫

翠柏苦犹食,晨霞高可餐。cuì bǎi kǔ yóu shí,chén xiá gāo kě cān。
世人共卤莽,吾道属艰难。shì rén gòng lǔ mǎng,wú dào shǔ jiān nán。
不爨井晨冻,无衣床夜寒。bù cuàn jǐng chén dòng,wú yī chuáng yè hán。
囊空恐羞涩,留得一钱看。náng kōng kǒng xiū sè,liú dé yī qián kàn。

病马

杜甫

乘尔亦已久,天寒关塞深。chéng ěr yì yǐ jiǔ,tiān hán guān sāi shēn。
尘中老尽力,岁晚病伤心。chén zhōng lǎo jǐn lì,suì wǎn bìng shāng xīn。
毛骨岂殊众,驯良犹至今。máo gǔ qǐ shū zhòng,xùn liáng yóu zhì jīn。
物微意不浅,感动一沉吟。wù wēi yì bù qiǎn,gǎn dòng yī chén yín。

蕃剑

杜甫

致此自僻远,又非珠玉装。zhì cǐ zì pì yuǎn,yòu fēi zhū yù zhuāng。
如何有奇怪,每夜吐光芒。rú hé yǒu qí guài,měi yè tǔ guāng máng。
虎气必腾趠,龙身宁久藏。hǔ qì bì téng chuò,lóng shēn níng jiǔ cáng。
风尘苦未息,持汝奉明王。fēng chén kǔ wèi xī,chí rǔ fèng míng wáng。

铜瓶

杜甫

乱后碧井废,时清瑶殿深。luàn hòu bì jǐng fèi,shí qīng yáo diàn shēn。
铜瓶未失水,百丈有哀音。tóng píng wèi shī shuǐ,bǎi zhàng yǒu āi yīn。
侧想美人意,应非寒甃沈。cè xiǎng měi rén yì,yīng fēi hán zhòu shěn。
蛟龙半缺落,犹得折黄金。jiāo lóng bàn quē luò,yóu dé zhé huáng jīn。

观安西兵过赴关中待命二首

杜甫

四镇富精锐,摧锋皆绝伦。sì zhèn fù jīng ruì,cuī fēng jiē jué lún。
还闻献士卒,足以静风尘。hái wén xiàn shì zú,zú yǐ jìng fēng chén。
老马夜知道,苍鹰饥著人。lǎo mǎ yè zhī dào,cāng yīng jī zhù rén。
临危经久战,用急始如神。lín wēi jīng jiǔ zhàn,yòng jí shǐ rú shén。

观安西兵过赴关中待命二首

杜甫

奇兵不在众,万马救中原。qí bīng bù zài zhòng,wàn mǎ jiù zhōng yuán。
谈笑无河北,心肝奉至尊。tán xiào wú hé běi,xīn gān fèng zhì zūn。
孤云随杀气,飞鸟避辕门。gū yún suí shā qì,fēi niǎo bì yuán mén。
竟日留欢乐,城池未觉喧。jìng rì liú huān lè,chéng chí wèi jué xuān。

送人从军

杜甫

弱水应无地,阳关已近天。ruò shuǐ yīng wú dì,yáng guān yǐ jìn tiān。
今君渡沙碛,累月断人烟。jīn jūn dù shā qì,lèi yuè duàn rén yān。
好武宁论命,封侯不计年。hǎo wǔ níng lùn mìng,fēng hóu bù jì nián。
马寒防失道,雪没锦鞍鞯。mǎ hán fáng shī dào,xuě méi jǐn ān jiān。

野望

杜甫

清秋望不极,迢遰起曾阴。qīng qiū wàng bù jí,tiáo dì qǐ céng yīn。
远水兼天净,孤城隐雾深。yuǎn shuǐ jiān tiān jìng,gū chéng yǐn wù shēn。
叶稀风更落,山迥日初沈。yè xī fēng gèng luò,shān jiǒng rì chū shěn。
独鹤归何晚,昏鸦已满林。dú hè guī hé wǎn,hūn yā yǐ mǎn lín。

示侄佐

杜甫

多病秋风落,君来慰眼前。duō bìng qiū fēng luò,jūn lái wèi yǎn qián。
自闻茅屋趣,只想竹林眠。zì wén máo wū qù,zhǐ xiǎng zhú lín mián。
满谷山云起,侵篱涧水悬。mǎn gǔ shān yún qǐ,qīn lí jiàn shuǐ xuán。
嗣宗诸子侄,早觉仲容贤。sì zōng zhū zi zhí,zǎo jué zhòng róng xián。

佐还山后寄三首(其一)

杜甫

山晚浮云合,归时恐路迷。shān wǎn fú yún hé,guī shí kǒng lù mí。
涧寒人欲到,村黑鸟应栖。jiàn hán rén yù dào,cūn hēi niǎo yīng qī。
野客茅茨小,田家树木低。yě kè máo cí xiǎo,tián jiā shù mù dī。
旧谙疏懒叔,须汝故相携。jiù ān shū lǎn shū,xū rǔ gù xiāng xié。

佐还山后寄三首(其二)

杜甫

白露黄粱熟,分张素有期。bái lù huáng liáng shú,fēn zhāng sù yǒu qī。
已应舂得细,颇觉寄来迟。yǐ yīng chōng dé xì,pǒ jué jì lái chí。
味岂同金菊,香宜配绿葵。wèi qǐ tóng jīn jú,xiāng yí pèi lǜ kuí。
老人佗日爱,正想滑流匙。lǎo rén tuó rì ài,zhèng xiǎng huá liú shi。

佐还山后寄三首(其三)

杜甫

几道泉浇圃,交横落慢坡。jǐ dào quán jiāo pǔ,jiāo héng luò màn pō。
葳蕤秋叶少,隐映野云多。wēi ruí qiū yè shǎo,yǐn yìng yě yún duō。
隔沼连香芰,通林带女萝。gé zhǎo lián xiāng jì,tōng lín dài nǚ luó。
甚闻霜薤白,重惠意如何。shén wén shuāng xiè bái,zhòng huì yì rú hé。