古诗词

风疾舟中伏枕书怀三十六韵奉呈湖南亲友

杜甫

轩辕休制律,虞舜罢弹琴。xuān yuán xiū zhì lǜ,yú shùn bà dàn qín。
尚错雄鸣管,犹伤半死心。shàng cuò xióng míng guǎn,yóu shāng bàn sǐ xīn。
圣贤名古邈,羁旅病年侵。shèng xián míng gǔ miǎo,jī lǚ bìng nián qīn。
舟泊常依震,湖平早见参。zhōu pō cháng yī zhèn,hú píng zǎo jiàn cān。
如闻马融笛,若倚仲宣襟。rú wén mǎ róng dí,ruò yǐ zhòng xuān jīn。
故国悲寒望,群云惨岁阴。gù guó bēi hán wàng,qún yún cǎn suì yīn。
水乡霾白屋,枫岸叠青岑。shuǐ xiāng mái bái wū,fēng àn dié qīng cén。
郁郁冬炎瘴,蒙蒙雨滞淫。yù yù dōng yán zhàng,méng méng yǔ zhì yín。
鼓迎非祭鬼,弹落似鸮禽。gǔ yíng fēi jì guǐ,dàn luò shì xiāo qín。
兴尽才无闷,愁来遽不禁。xīng jǐn cái wú mèn,chóu lái jù bù jìn。
生涯相汨没,时物自萧森。shēng yá xiāng mì méi,shí wù zì xiāo sēn。
疑惑尊中弩,淹留冠上簪。yí huò zūn zhōng nǔ,yān liú guān shàng zān。
牵裾惊魏帝,投阁为刘歆。qiān jū jīng wèi dì,tóu gé wèi liú xīn。
狂走终奚适,微才谢所钦。kuáng zǒu zhōng xī shì,wēi cái xiè suǒ qīn。
吾安藜不糁,汝贵玉为琛。wú ān lí bù sǎn,rǔ guì yù wèi chēn。
乌几重重缚,鹑衣寸寸针。wū jǐ zhòng zhòng fù,chún yī cùn cùn zhēn。
哀伤同庾信,述作异陈琳。āi shāng tóng yǔ xìn,shù zuò yì chén lín。
十暑岷山葛,三霜楚户砧。shí shǔ mín shān gé,sān shuāng chǔ hù zhēn。
叨陪锦帐座,久放白头吟。dāo péi jǐn zhàng zuò,jiǔ fàng bái tóu yín。
反朴时难遇,忘机陆易沈。fǎn pǔ shí nán yù,wàng jī lù yì shěn。
应过数粒食,得近四知金。yīng guò shù lì shí,dé jìn sì zhī jīn。
春草封归恨,源花费独寻。chūn cǎo fēng guī hèn,yuán huā fèi dú xún。
转蓬忧悄悄,行药病涔涔。zhuǎn péng yōu qiāo qiāo,xíng yào bìng cén cén。
瘗夭追潘岳,持危觅邓林。yì yāo zhuī pān yuè,chí wēi mì dèng lín。
蹉跎翻学步,感激在知音。cuō tuó fān xué bù,gǎn jī zài zhī yīn。
却假苏张舌,高夸周宋镡。què jiǎ sū zhāng shé,gāo kuā zhōu sòng chán。
纳流迷浩汗,峻址得嵚崟。nà liú mí hào hàn,jùn zhǐ dé qīn yín。
城府开清旭,松筠起碧浔。chéng fǔ kāi qīng xù,sōng yún qǐ bì xún。
披颜争倩倩,逸足竞骎骎。pī yán zhēng qiàn qiàn,yì zú jìng qīn qīn。
朗鉴存愚直,皇天实照临。lǎng jiàn cún yú zhí,huáng tiān shí zhào lín。
公孙仍恃险,侯景未生擒。gōng sūn réng shì xiǎn,hóu jǐng wèi shēng qín。
书信中原阔,干戈北斗深。shū xìn zhōng yuán kuò,gàn gē běi dòu shēn。
畏人千里井,问俗九州箴。wèi rén qiān lǐ jǐng,wèn sú jiǔ zhōu zhēn。
战血流依旧,军声动至今。zhàn xuè liú yī jiù,jūn shēng dòng zhì jīn。
葛洪尸定解,许靖力还任。gé hóng shī dìng jiě,xǔ jìng lì hái rèn。
家事丹砂诀,无成涕作霖。jiā shì dān shā jué,wú chéng tì zuò lín。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

陪裴使君登岳阳楼

杜甫

湖阔兼云雾,楼孤属晚晴。hú kuò jiān yún wù,lóu gū shǔ wǎn qíng。
礼加徐孺子,诗接谢宣城。lǐ jiā xú rú zi,shī jiē xiè xuān chéng。
雪岸丛梅发,春泥百草生。xuě àn cóng méi fā,chūn ní bǎi cǎo shēng。
敢违渔父问,从此更南征。gǎn wéi yú fù wèn,cóng cǐ gèng nán zhēng。

宿青草湖

杜甫

洞庭犹在目,青草续为名。dòng tíng yóu zài mù,qīng cǎo xù wèi míng。
宿桨依农事,邮签报水程。sù jiǎng yī nóng shì,yóu qiān bào shuǐ chéng。
寒冰争倚薄,云月递微明。hán bīng zhēng yǐ báo,yún yuè dì wēi míng。
湖雁双双起,人来故北征。hú yàn shuāng shuāng qǐ,rén lái gù běi zhēng。

宿白沙驿

杜甫

水宿仍馀照,人烟复此亭。shuǐ sù réng yú zhào,rén yān fù cǐ tíng。
驿边沙旧白,湖外草新青。yì biān shā jiù bái,hú wài cǎo xīn qīng。
万象皆春气,孤槎自客星。wàn xiàng jiē chūn qì,gū chá zì kè xīng。
随波无限月,的的近南溟。suí bō wú xiàn yuè,de de jìn nán míng。

湘夫人祠

杜甫

肃肃湘妃庙,空墙碧水春。sù sù xiāng fēi miào,kōng qiáng bì shuǐ chūn。
虫书玉佩藓,燕舞翠帷尘。chóng shū yù pèi xiǎn,yàn wǔ cuì wéi chén。
晚泊登汀树,微馨借渚蘋。wǎn pō dēng tīng shù,wēi xīn jiè zhǔ píng。
苍梧恨不尽,染泪在丛筠。cāng wú hèn bù jǐn,rǎn lèi zài cóng yún。

祠南夕望

杜甫

百丈牵江色,孤舟泛日斜。bǎi zhàng qiān jiāng sè,gū zhōu fàn rì xié。
兴来犹杖屦,目断更云沙。xīng lái yóu zhàng jù,mù duàn gèng yún shā。
山鬼迷春竹,湘娥倚暮花。shān guǐ mí chūn zhú,xiāng é yǐ mù huā。
湖南清绝地,万古一长嗟。hú nán qīng jué dì,wàn gǔ yī zhǎng jiē。

杜甫

水生春缆没,日出野船开。shuǐ shēng chūn lǎn méi,rì chū yě chuán kāi。
宿鸟行犹去,丛花笑不来。sù niǎo xíng yóu qù,cóng huā xiào bù lái。
人人伤白首,处处接金杯。rén rén shāng bái shǒu,chù chù jiē jīn bēi。
莫道新知要,南征且未回。mò dào xīn zhī yào,nán zhēng qiě wèi huí。

归雁

杜甫

闻道今春雁,南归自广州。wén dào jīn chūn yàn,nán guī zì guǎng zhōu。
见花辞涨海,避雪到罗浮。jiàn huā cí zhǎng hǎi,bì xuě dào luó fú。
是物关兵气,何时免客愁。shì wù guān bīng qì,hé shí miǎn kè chóu。
年年霜露隔,不过五湖秋。nián nián shuāng lù gé,bù guò wǔ hú qiū。

野望

杜甫

纳纳乾坤大,行行郡国遥。nà nà qián kūn dà,xíng xíng jùn guó yáo。
云山兼五岭,风壤带三苗。yún shān jiān wǔ lǐng,fēng rǎng dài sān miáo。
野树侵江阔,春蒲长雪消。yě shù qīn jiāng kuò,chūn pú zhǎng xuě xiāo。
扁舟空老去,无补圣明朝。biǎn zhōu kōng lǎo qù,wú bǔ shèng míng cháo。

入乔口

杜甫

漠漠旧京远,迟迟归路赊。mò mò jiù jīng yuǎn,chí chí guī lù shē。
残年傍水国,落日对春华。cán nián bàng shuǐ guó,luò rì duì chūn huá。
树蜜早蜂乱,江泥轻燕斜。shù mì zǎo fēng luàn,jiāng ní qīng yàn xié。
贾生骨已朽,悽恻近长沙。jiǎ shēng gǔ yǐ xiǔ,qī cè jìn zhǎng shā。

铜官渚守风

杜甫

不夜楚帆落,避风湘渚间。bù yè chǔ fān luò,bì fēng xiāng zhǔ jiān。
水耕先浸草,春火更烧山。shuǐ gēng xiān jìn cǎo,chūn huǒ gèng shāo shān。
早泊云物晦,逆行波浪悭。zǎo pō yún wù huì,nì xíng bō làng qiān。
飞来双白鹤,过去杳难攀。fēi lái shuāng bái hè,guò qù yǎo nán pān。

双枫浦

杜甫

辍棹青枫浦,双枫旧已摧。chuò zhào qīng fēng pǔ,shuāng fēng jiù yǐ cuī。
自惊衰谢力,不道栋梁材。zì jīng shuāi xiè lì,bù dào dòng liáng cái。
浪足浮纱帽,皮须截锦苔。làng zú fú shā mào,pí xū jié jǐn tái。
江边地有主,暂借上天回。jiāng biān dì yǒu zhǔ,zàn jiè shàng tiān huí。

江阁卧病走笔寄呈崔卢两侍御

杜甫

客子庖厨薄,江楼枕席清。kè zi páo chú báo,jiāng lóu zhěn xí qīng。
衰年病祗瘦,长夏想为情。shuāi nián bìng zhī shòu,zhǎng xià xiǎng wèi qíng。
滑忆雕胡饭,香闻锦带羹。huá yì diāo hú fàn,xiāng wén jǐn dài gēng。
溜匙兼暖腹,谁欲致杯罂。liū shi jiān nuǎn fù,shuí yù zhì bēi yīng。

潭州送韦员外牧韶州

杜甫

炎海韶州牧,风流汉署郎。yán hǎi sháo zhōu mù,fēng liú hàn shǔ láng。
分符先令望,同舍有辉光。fēn fú xiān lìng wàng,tóng shě yǒu huī guāng。
白首多年疾,秋天昨夜凉。bái shǒu duō nián jí,qiū tiān zuó yè liáng。
洞庭无过雁,书疏莫相忘。dòng tíng wú guò yàn,shū shū mò xiāng wàng。

江阁对雨有怀行营裴二端公

杜甫

南纪风涛壮,阴晴屡不分。nán jì fēng tāo zhuàng,yīn qíng lǚ bù fēn。
野流行地日,江入度山云。yě liú xíng dì rì,jiāng rù dù shān yún。
层阁凭雷殷,长空水面文。céng gé píng léi yīn,zhǎng kōng shuǐ miàn wén。
雨来铜柱北,应洗伏波军。yǔ lái tóng zhù běi,yīng xǐ fú bō jūn。

酬韦韶州见寄

杜甫

养拙江湖外,朝廷记忆疏。yǎng zhuō jiāng hú wài,cháo tíng jì yì shū。
深惭长者辙,重得故人书。shēn cán zhǎng zhě zhé,zhòng dé gù rén shū。
白发丝难理,新诗锦不如。bái fā sī nán lǐ,xīn shī jǐn bù rú。
虽无南去雁,看取北来鱼。suī wú nán qù yàn,kàn qǔ běi lái yú。