古诗词

将赴成都草堂途中有作先寄严郑公五首

杜甫

【其一】
得归茅屋赴成都,直为文翁再剖符。dé guī máo wū fù chéng dōu,zhí wèi wén wēng zài pōu fú。
但使闾阎还揖让,敢论松竹久荒芜。dàn shǐ lǘ yán hái yī ràng,gǎn lùn sōng zhú jiǔ huāng wú。
鱼知丙穴由来美,酒忆郫筒不用酤。yú zhī bǐng xué yóu lái měi,jiǔ yì pí tǒng bù yòng gū。
五马旧曾谙小径,几回书札待潜夫。wǔ mǎ jiù céng ān xiǎo jìng,jǐ huí shū zhá dài qián fū。
【其二】
处处青江带白蘋,故园犹得见残春。chù chù qīng jiāng dài bái píng,gù yuán yóu dé jiàn cán chūn。
雪山斥候无兵马,锦里逢迎有主人。xuě shān chì hòu wú bīng mǎ,jǐn lǐ féng yíng yǒu zhǔ rén。
休怪儿童延俗客,不教鹅鸭恼比邻。xiū guài ér tóng yán sú kè,bù jiào é yā nǎo bǐ lín。
习池未觉风流尽,况复旌州赏更新。xí chí wèi jué fēng liú jǐn,kuàng fù jīng zhōu shǎng gèng xīn。
【其三】
竹寒沙碧浣花溪,菱刺藤梢咫尺迷。zhú hán shā bì huàn huā xī,líng cì téng shāo zhǐ chǐ mí。
过客径须愁出入,居人不自解东西。guò kè jìng xū chóu chū rù,jū rén bù zì jiě dōng xī。
书签药裹封蛛网,野店山桥送马蹄。shū qiān yào guǒ fēng zhū wǎng,yě diàn shān qiáo sòng mǎ tí。
岂藉荒庭春草色,先判一饮醉如泥。qǐ jí huāng tíng chūn cǎo sè,xiān pàn yī yǐn zuì rú ní。
【其四】
常苦沙崩损药栏,也从江槛落风湍。cháng kǔ shā bēng sǔn yào lán,yě cóng jiāng kǎn luò fēng tuān。
新松恨不高千尺,恶竹应须斩万竿。xīn sōng hèn bù gāo qiān chǐ,è zhú yīng xū zhǎn wàn gān。
生理只凭黄阁老,衰颜欲付紫金丹。shēng lǐ zhǐ píng huáng gé lǎo,shuāi yán yù fù zǐ jīn dān。
三年奔走空皮骨,信有人间行路难。sān nián bēn zǒu kōng pí gǔ,xìn yǒu rén jiān xíng lù nán。
【其五】
锦官城西生事微,乌皮几在还思归。jǐn guān chéng xī shēng shì wēi,wū pí jǐ zài hái sī guī。
昔去为忧乱兵入,今来已恐邻人非。xī qù wèi yōu luàn bīng rù,jīn lái yǐ kǒng lín rén fēi。
侧身天地更怀古,回首风尘甘息机。cè shēn tiān dì gèng huái gǔ,huí shǒu fēng chén gān xī jī。
共说总戎云鸟阵,不妨游子芰荷衣。gòng shuō zǒng róng yún niǎo zhèn,bù fáng yóu zi jì hé yī。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

江上值水如海势聊短述

杜甫

为人性僻耽佳句,语不惊人死不休。wèi rén xìng pì dān jiā jù,yǔ bù jīng rén sǐ bù xiū。
老去诗篇浑漫与,春来花鸟莫深愁。lǎo qù shī piān hún màn yǔ,chūn lái huā niǎo mò shēn chóu。
新添水槛供垂钓,故着浮槎替入舟。xīn tiān shuǐ kǎn gōng chuí diào,gù zhe fú chá tì rù zhōu。
焉得思如陶谢手,令渠述作与同游。yān dé sī rú táo xiè shǒu,lìng qú shù zuò yǔ tóng yóu。

孤雁

杜甫

孤雁不饮啄,飞鸣声念群。gū yàn bù yǐn zhuó,fēi míng shēng niàn qún。
谁怜一片影,相失万重云?shuí lián yī piàn yǐng,xiāng shī wàn zhòng yún?
望尽似犹见,哀多如更闻。wàng jǐn shì yóu jiàn,āi duō rú gèng wén。
野鸦无意绪,鸣噪自纷纷。yě yā wú yì xù,míng zào zì fēn fēn。

悲青坂

杜甫

我军青坂在东门,天寒饮马太白窟。wǒ jūn qīng bǎn zài dōng mén,tiān hán yǐn mǎ tài bái kū。
黄头奚儿日向西,数骑弯弓敢驰突。huáng tóu xī ér rì xiàng xī,shù qí wān gōng gǎn chí tū。
山雪河冰野萧瑟,青是烽烟白人骨。shān xuě hé bīng yě xiāo sè,qīng shì fēng yān bái rén gǔ。
焉得附书与我军,忍待明年莫仓卒。yān dé fù shū yǔ wǒ jūn,rěn dài míng nián mò cāng zú。

悲陈陶

杜甫

孟冬十郡良家子,血作陈陶泽中水。mèng dōng shí jùn liáng jiā zi,xuè zuò chén táo zé zhōng shuǐ。
野旷天清无战声,四万义军同日死。yě kuàng tiān qīng wú zhàn shēng,sì wàn yì jūn tóng rì sǐ。
群胡归来血洗箭,仍唱胡歌饮都市。qún hú guī lái xuè xǐ jiàn,réng chàng hú gē yǐn dōu shì。
都人回面向北啼,日夜更望官军至。dōu rén huí miàn xiàng běi tí,rì yè gèng wàng guān jūn zhì。

李监宅二首(其一)

杜甫

尚觉王孙贵,豪家意颇浓。shàng jué wáng sūn guì,háo jiā yì pǒ nóng。
屏开金孔雀,褥隐绣芙蓉。píng kāi jīn kǒng què,rù yǐn xiù fú róng。
且食双鱼美,谁看异味重。qiě shí shuāng yú měi,shuí kàn yì wèi zhòng。
门阑多喜色,女婿近乘龙。mén lán duō xǐ sè,nǚ xù jìn chéng lóng。

重题郑氏东亭

杜甫

华亭入翠微,秋日乱清晖。huá tíng rù cuì wēi,qiū rì luàn qīng huī。
崩石欹山树,清涟曳水衣。bēng shí yī shān shù,qīng lián yè shuǐ yī。
紫鳞冲岸跃,苍隼护巢归。zǐ lín chōng àn yuè,cāng sǔn hù cháo guī。
向晚寻征路,残云傍马飞。xiàng wǎn xún zhēng lù,cán yún bàng mǎ fēi。

题张氏隐居二首(其二)

杜甫

之子时相见,邀人晚兴留。zhī zi shí xiāng jiàn,yāo rén wǎn xīng liú。
霁潭鳣发发,春草鹿呦呦。jì tán zhān fā fā,chūn cǎo lù yōu yōu。
杜酒偏劳劝,张梨不外求。dù jiǔ piān láo quàn,zhāng lí bù wài qiú。
前村山路险,归醉每无愁。qián cūn shān lù xiǎn,guī zuì měi wú chóu。

假山

杜甫

一匮功盈尺,三峰意出群。yī kuì gōng yíng chǐ,sān fēng yì chū qún。
望中疑在野,幽处欲生云。wàng zhōng yí zài yě,yōu chù yù shēng yún。
慈竹春阴覆,香炉晓势分。cí zhú chūn yīn fù,xiāng lú xiǎo shì fēn。
惟南将献寿,佳气日氛氲。wéi nán jiāng xiàn shòu,jiā qì rì fēn yūn。

龙门

杜甫

龙门横野断,驿树出城来。lóng mén héng yě duàn,yì shù chū chéng lái。
气色皇居近,金银佛寺开。qì sè huáng jū jìn,jīn yín fú sì kāi。
往还时屡改,川水日悠哉。wǎng hái shí lǚ gǎi,chuān shuǐ rì yōu zāi。
相阅征途上,生涯尽几回。xiāng yuè zhēng tú shàng,shēng yá jǐn jǐ huí。

与任城许主簿游南池

杜甫

秋水通沟洫,城隅进小船。qiū shuǐ tōng gōu xù,chéng yú jìn xiǎo chuán。
晚凉看洗马,森木乱鸣蝉。wǎn liáng kàn xǐ mǎ,sēn mù luàn míng chán。
菱熟经时雨,蒲荒八月天。líng shú jīng shí yǔ,pú huāng bā yuè tiān。
晨朝降白露,遥忆旧青毡。chén cháo jiàng bái lù,yáo yì jiù qīng zhān。

登兖州城楼

杜甫

东郡趋庭日,南楼纵目初。dōng jùn qū tíng rì,nán lóu zòng mù chū。
浮云连海岳,平野入青徐。fú yún lián hǎi yuè,píng yě rù qīng xú。
孤嶂秦碑在,荒城鲁殿馀。gū zhàng qín bēi zài,huāng chéng lǔ diàn yú。
从来多古意,临眺独踌躇。cóng lái duō gǔ yì,lín tiào dú chóu chú。

刘九法曹郑瑕丘石门宴集

杜甫

秋水清无底,萧然静客心。qiū shuǐ qīng wú dǐ,xiāo rán jìng kè xīn。
掾曹乘逸兴,鞍马去相寻。yuàn cáo chéng yì xīng,ān mǎ qù xiāng xún。
能吏逢联璧,华筵直一金。néng lì féng lián bì,huá yán zhí yī jīn。
晚来横吹好,泓下亦龙吟。wǎn lái héng chuī hǎo,hóng xià yì lóng yín。

暂如临邑至㟙

杜甫

野亭逼湖水,歇马高林间。yě tíng bī hú shuǐ,xiē mǎ gāo lín jiān。
鼍吼风奔浪,鱼跳日映山。tuó hǒu fēng bēn làng,yú tiào rì yìng shān。
暂游阻词伯,却望怀青关。zàn yóu zǔ cí bó,què wàng huái qīng guān。
霭霭生云雾,唯应促驾还。ǎi ǎi shēng yún wù,wéi yīng cù jià hái。

对雨书怀走邀许十一簿公

杜甫

东岳云峰起,溶溶满太虚。dōng yuè yún fēng qǐ,róng róng mǎn tài xū。
震雷翻幕燕,骤雨落河鱼。zhèn léi fān mù yàn,zhòu yǔ luò hé yú。
座对贤人酒,门听长者车。zuò duì xián rén jiǔ,mén tīng zhǎng zhě chē。
相邀愧泥泞,骑马到阶除。xiāng yāo kuì ní nìng,qí mǎ dào jiē chú。

巳上人茅斋

杜甫

巳公茅屋下,可以赋新诗。sì gōng máo wū xià,kě yǐ fù xīn shī。
枕簟入林僻,茶瓜留客迟。zhěn diàn rù lín pì,chá guā liú kè chí。
江莲摇白羽,天棘梦青丝。jiāng lián yáo bái yǔ,tiān jí mèng qīng sī。
空忝许询辈,难酬支遁词。kōng tiǎn xǔ xún bèi,nán chóu zhī dùn cí。
1357«3456789»