古诗词

和兵部郑侍郎省中四松诗

唐扶

幽抱应无语,贞松遂自栽。yōu bào yīng wú yǔ,zhēn sōng suì zì zāi。
寄怀丞相业,因擢大夫材。jì huái chéng xiāng yè,yīn zhuó dà fū cái。
日射苍鳞动,尘迎翠帚回。rì shè cāng lín dòng,chén yíng cuì zhǒu huí。
嫩茸含细粉,初叶泛新杯。nèn rōng hán xì fěn,chū yè fàn xīn bēi。
偶圣为舟去,逢时与鹤来。ǒu shèng wèi zhōu qù,féng shí yǔ hè lái。
寒声连晓竹,静气结阴苔。hán shēng lián xiǎo zhú,jìng qì jié yīn tái。
赫奕鸣驺至,荧煌洞户开。hè yì míng zōu zhì,yíng huáng dòng hù kāi。
良辰一临眺,憩树几裴回。liáng chén yī lín tiào,qì shù jǐ péi huí。
恨发风期阻,诗从绮思裁。hèn fā fēng qī zǔ,shī cóng qǐ sī cái。
还闻旧凋契,凡在此中培。hái wén jiù diāo qì,fán zài cǐ zhōng péi。

唐扶

唐扶,字云翔,元和五年进士登第,累佐使府。入朝为监察御史,出为刺史。太和初,入朝为屯田郎中。十五年,充山南道宣抚使,至邓州。八年,充弘文馆学士,判院事。九年,转职方郎中,权知中书舍人事。开成初,正拜舍人,逾月,授福州刺史、御史中丞、福建团练观察使。四年十一月,卒于镇。扶佐幕立事,登朝有名,及廉问瓯、闽,政事不治。身殁之后,仆妾争财,诣阙论诉,法司按劾,其家财十万贯,归于二妾。又尝枉杀部人,为其家所诉。行己前后不类,时论非之。 唐扶的作品>>

猜您喜欢

使南海道长沙题道林岳麓寺

唐扶

道林岳麓仲与昆,卓荦请从先后论。dào lín yuè lù zhòng yǔ kūn,zhuó luò qǐng cóng xiān hòu lùn。
松根踏云二千步,始见大屋开三门。sōng gēn tà yún èr qiān bù,shǐ jiàn dà wū kāi sān mén。
泉清或戏蛟龙窟,殿豁数尽高帆掀。quán qīng huò xì jiāo lóng kū,diàn huō shù jǐn gāo fān xiān。
即今异鸟声不断,闻道看花春更繁。jí jīn yì niǎo shēng bù duàn,wén dào kàn huā chūn gèng fán。
从容一衲分若有,萧瑟两鬓吾能髡。cóng róng yī nà fēn ruò yǒu,xiāo sè liǎng bìn wú néng kūn。
逢迎侯伯转觉贵,膜拜佛像心加尊。féng yíng hóu bó zhuǎn jué guì,mó bài fú xiàng xīn jiā zūn。
稍揖皇英颒浓泪,试与屈贾招清魂。shāo yī huáng yīng huì nóng lèi,shì yǔ qū jiǎ zhāo qīng hún。
荒唐大树悉楠桂,细碎枯草多兰荪。huāng táng dà shù xī nán guì,xì suì kū cǎo duō lán sūn。
沙弥去学五印字,静女来悬千尺幡。shā mí qù xué wǔ yìn zì,jìng nǚ lái xuán qiān chǐ fān。
主人念我尘眼昏,半夜号令期至暾。zhǔ rén niàn wǒ chén yǎn hūn,bàn yè hào lìng qī zhì tūn。
迟回难得上白舫,羁泄不敢言绿尊。chí huí nán dé shàng bái fǎng,jī xiè bù gǎn yán lǜ zūn。
两祠物色采拾尽,壁间杜甫真少恩。liǎng cí wù sè cǎi shí jǐn,bì jiān dù fǔ zhēn shǎo ēn。
晚来光彩更腾射,笔锋正健如可吞。wǎn lái guāng cǎi gèng téng shè,bǐ fēng zhèng jiàn rú kě tūn。