古诗词

蝶恋花·过涟水军赠赵晦之

苏轼

自古涟漪佳绝地。zì gǔ lián yī jiā jué dì。
绕郭荷花,欲把吴兴比。rào guō hé huā,yù bǎ wú xīng bǐ。
倦客尘埃何处洗,真君堂下寒泉水。juàn kè chén āi hé chù xǐ,zhēn jūn táng xià hán quán shuǐ。
左海门前鱼酒市。zuǒ hǎi mén qián yú jiǔ shì。
夜半潮来,月下孤舟起。yè bàn cháo lái,yuè xià gū zhōu qǐ。
倾盖相逢拚一醉,双凫飞去人千里。qīng gài xiāng féng pàn yī zuì,shuāng fú fēi qù rén qiān lǐ。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

与顿起、孙勉泛舟,探韵得未字

苏轼

窗前堆梧桐,床下鸣络纬。chuāng qián duī wú tóng,chuáng xià míng luò wěi。
佳人尺书到,客子中夜喟。jiā rén chǐ shū dào,kè zi zhōng yè kuì。
朝来一樽酒,晤语聊自慰。cháo lái yī zūn jiǔ,wù yǔ liáo zì wèi。
秋蝇已无声,霜蟹初有味。qiū yíng yǐ wú shēng,shuāng xiè chū yǒu wèi。
当为壮士饮,眦裂须磔猬。dāng wèi zhuàng shì yǐn,zì liè xū zhé wèi。
勿作儿女怀,坐念蟏蛸畏。wù zuò ér nǚ huái,zuò niàn xiāo shāo wèi。
山城亦何有,一笑泻肝胃。shān chéng yì hé yǒu,yī xiào xiè gān wèi。
泛舟以娱君,鱼鳖多可饩。fàn zhōu yǐ yú jūn,yú biē duō kě xì。
纵为十日饮,未遽主人费。zòng wèi shí rì yǐn,wèi jù zhǔ rén fèi。
吾侪俱老矣,耿耿知自贵。wú chái jù lǎo yǐ,gěng gěng zhī zì guì。
宁能傍门户,啼笑杂猩狒。níng néng bàng mén hù,tí xiào zá xīng fèi。
要将百篇诗,一吐千丈气。yào jiāng bǎi piān shī,yī tǔ qiān zhàng qì。
萧条岁行暮,迨此霜雪未。xiāo tiáo suì xíng mù,dài cǐ shuāng xuě wèi。
明朝出城南,遗迹观楚、魏。míng cháo chū chéng nán,yí jì guān chǔ wèi。
西风迫吹帽,金菊乱如沸。xī fēng pò chuī mào,jīn jú luàn rú fèi。
愿君勿言归,轻别吾所讳。yuàn jūn wù yán guī,qīng bié wú suǒ huì。

九日黄楼作

苏轼

去年重阳不可说,南城夜半千沤发。qù nián zhòng yáng bù kě shuō,nán chéng yè bàn qiān ōu fā。
水穿城下作雷鸣,泥满城头飞雨滑。shuǐ chuān chéng xià zuò léi míng,ní mǎn chéng tóu fēi yǔ huá。
黄花白酒无人问,日暮归来洗靴袜。huáng huā bái jiǔ wú rén wèn,rì mù guī lái xǐ xuē wà。
岂知还复有今年,把盏对花容一呷。qǐ zhī hái fù yǒu jīn nián,bǎ zhǎn duì huā róng yī gā。
莫嫌酒薄红粉陋,终胜泥中千柄锸。mò xián jiǔ báo hóng fěn lòu,zhōng shèng ní zhōng qiān bǐng chā。
黄楼新成壁未干,清河已落霜初杀。huáng lóu xīn chéng bì wèi gàn,qīng hé yǐ luò shuāng chū shā。
朝来白雾如细雨,南山不见千寻刹。cháo lái bái wù rú xì yǔ,nán shān bù jiàn qiān xún shā。
楼前便作海茫茫,楼下空闻橹鸦轧。lóu qián biàn zuò hǎi máng máng,lóu xià kōng wén lǔ yā yà。
薄寒中人老可畏,热酒浇肠气先压。báo hán zhōng rén lǎo kě wèi,rè jiǔ jiāo cháng qì xiān yā。
烟消日出见渔村,远水鳞鳞山齾齾。yān xiāo rì chū jiàn yú cūn,yuǎn shuǐ lín lín shān yà yà。
诗人猛士杂龙虎,楚舞吴歌乱鹅鸭。shī rén měng shì zá lóng hǔ,chǔ wǔ wú gē luàn é yā。
一杯相属君勿辞,此景何殊泛清霅。yī bēi xiāng shǔ jūn wù cí,cǐ jǐng hé shū fàn qīng zhà。

太虚以黄楼赋见寄,作诗为谢

苏轼

我在黄楼上,欲作黄楼诗。wǒ zài huáng lóu shàng,yù zuò huáng lóu shī。
忽得故人书,中有黄楼词。hū dé gù rén shū,zhōng yǒu huáng lóu cí。
黄楼高十丈,下建五丈旗。huáng lóu gāo shí zhàng,xià jiàn wǔ zhàng qí。
楚山以为城,泗水以为池。chǔ shān yǐ wèi chéng,sì shuǐ yǐ wèi chí。
我诗无杰句,万景骄莫随。wǒ shī wú jié jù,wàn jǐng jiāo mò suí。
夫子独何妙,雨雹散雷椎。fū zi dú hé miào,yǔ báo sàn léi chuí。
雄辞杂今古,中有屈、宋姿。xióng cí zá jīn gǔ,zhōng yǒu qū sòng zī。
南山多磬石,清滑如流脂。nán shān duō qìng shí,qīng huá rú liú zhī。
朱蜡为摹刻,细妙分毫厘。zhū là wèi mó kè,xì miào fēn háo lí。
佳处未易识,当有来者知。jiā chù wèi yì shí,dāng yǒu lái zhě zhī。

送顿起

苏轼

客路相逢难,为乐常不足。kè lù xiāng féng nán,wèi lè cháng bù zú。
临行挽衫袖,更尝折残菊。lín xíng wǎn shān xiù,gèng cháng zhé cán jú。
佳人亦何念,悽断《阳关曲》。jiā rén yì hé niàn,qī duàn yáng guān qū。
酒阑不忍去,共接一寸烛。jiǔ lán bù rěn qù,gòng jiē yī cùn zhú。
留君终无穷,归驾不免促。liú jūn zhōng wú qióng,guī jià bù miǎn cù。
岱宗已在眼,一往继前躅。dài zōng yǐ zài yǎn,yī wǎng jì qián zhú。
天门四十里,夜看扶桑浴。tiān mén sì shí lǐ,yè kàn fú sāng yù。
回头望彭城,大海浮一粟。huí tóu wàng péng chéng,dà hǎi fú yī sù。
故人在其下,尘土相豗蹴。gù rén zài qí xià,chén tǔ xiāng huī cù。
惟有黄楼诗,千古配《淇澳》。wéi yǒu huáng lóu shī,qiān gǔ pèi qí ào。

送孙勉

苏轼

昔年罢东武,曾过北海县。xī nián bà dōng wǔ,céng guò běi hǎi xiàn。
白河翻雪浪,黄土如蒸面。bái hé fān xuě làng,huáng tǔ rú zhēng miàn。
桑麻冠东方,一熟天下贱。sāng má guān dōng fāng,yī shú tiān xià jiàn。
是时累饥馑,尝苦盗贼变。shì shí lèi jī jǐn,cháng kǔ dào zéi biàn。
每怜追胥官,野宿风裂面。měi lián zhuī xū guān,yě sù fēng liè miàn。
君为淮南秀,文采照金殿。jūn wèi huái nán xiù,wén cǎi zhào jīn diàn。
胡为事奔走,投笔腰羽箭。hú wèi shì bēn zǒu,tóu bǐ yāo yǔ jiàn。
更被髯将军,豪篇来督战。gèng bèi rán jiāng jūn,háo piān lái dū zhàn。
亲程三郡士,玉石不能炫。qīn chéng sān jùn shì,yù shí bù néng xuàn。
欲知君得人,失者亦称善。yù zhī jūn dé rén,shī zhě yì chēng shàn。
君才无不可,要使经百鍊。jūn cái wú bù kě,yào shǐ jīng bǎi liàn。
吾诗堪咀嚼,聊送别酒咽。wú shī kān jǔ jué,liáo sòng bié jiǔ yàn。

李思训画《长江绝岛图》

苏轼

山苍苍,水茫茫,大孤小孤江中央。shān cāng cāng,shuǐ máng máng,dà gū xiǎo gū jiāng zhōng yāng。
崖崩路绝猿鸟去,惟有乔木搀天长。yá bēng lù jué yuán niǎo qù,wéi yǒu qiáo mù chān tiān zhǎng。
客舟何处来,棹歌中流声抑扬。kè zhōu hé chù lái,zhào gē zhōng liú shēng yì yáng。
沙平风软望不到,孤山久与船低昂。shā píng fēng ruǎn wàng bù dào,gū shān jiǔ yǔ chuán dī áng。
峨峨两烟鬟,晓镜开新妆。é é liǎng yān huán,xiǎo jìng kāi xīn zhuāng。
舟中贾客莫漫狂,小姑前年嫁彭郎。zhōu zhōng jiǎ kè mò màn kuáng,xiǎo gū qián nián jià péng láng。

张安道见示近诗

苏轼

人物一衰谢,微言难重寻。rén wù yī shuāi xiè,wēi yán nán zhòng xún。
殷勤永嘉末,复闻正始音。yīn qín yǒng jiā mò,fù wén zhèng shǐ yīn。
清谈未足多,感时意殊深。qīng tán wèi zú duō,gǎn shí yì shū shēn。
少年有奇志,欲和南风琴。shǎo nián yǒu qí zhì,yù hé nán fēng qín。
荒林蜩蚻乱,废沼蛙蝈淫。huāng lín tiáo zhá luàn,fèi zhǎo wā guō yín。
遂欲掩两耳,临文但噫喑。suì yù yǎn liǎng ěr,lín wén dàn yī yīn。
萧然王郎子,来自缑山阴。xiāo rán wáng láng zi,lái zì gōu shān yīn。
云见浮丘伯,吹箫明月岑。yún jiàn fú qiū bó,chuī xiāo míng yuè cén。
遗声落淮泗,蛟鼍为悲吟。yí shēng luò huái sì,jiāo tuó wèi bēi yín。
愿公正王度,《祈招》继愔愔。yuàn gōng zhèng wáng dù,qí zhāo jì yīn yīn。

次韵王巩独眠

苏轼

居士身心如槁木,旅馆孤眠体生粟。jū shì shēn xīn rú gǎo mù,lǚ guǎn gū mián tǐ shēng sù。
谁能相思琢白玉,服药千朝偿一宿。shuí néng xiāng sī zuó bái yù,fú yào qiān cháo cháng yī sù。
天寒日短银灯续,欲往从之车脱轴。tiān hán rì duǎn yín dēng xù,yù wǎng cóng zhī chē tuō zhóu。
何人吹断参差竹,泗水茫茫鸭头绿。hé rén chuī duàn cān chà zhú,sì shuǐ máng máng yā tóu lǜ。

登云龙山

苏轼

醉中走上黄茅冈,满冈乱石如群羊。zuì zhōng zǒu shàng huáng máo gāng,mǎn gāng luàn shí rú qún yáng。
冈头醉倒石作床,仰看白云天茫茫。gāng tóu zuì dào shí zuò chuáng,yǎng kàn bái yún tiān máng máng。
歌声落谷秋风长,路人举首东南望,拍手大笑使君狂。gē shēng luò gǔ qiū fēng zhǎng,lù rén jǔ shǒu dōng nán wàng,pāi shǒu dà xiào shǐ jūn kuáng。

次韵王巩留别

苏轼

去国已八年,故人今有谁?qù guó yǐ bā nián,gù rén jīn yǒu shuí?
当时交游内,未数蔡克儿。dāng shí jiāo yóu nèi,wèi shù cài kè ér。
岂无知我者,好爵半已縻。qǐ wú zhī wǒ zhě,hǎo jué bàn yǐ mí。
争为东阁吏,不顾北山移。zhēng wèi dōng gé lì,bù gù běi shān yí。
公子表独立,与世颇异驰。gōng zi biǎo dú lì,yǔ shì pǒ yì chí。
不辞千里远,成此一段奇。bù cí qiān lǐ yuǎn,chéng cǐ yī duàn qí。
蛾眉亦可怜,无奈思饼师。é méi yì kě lián,wú nài sī bǐng shī。
无人伴客寝,惟有支床龟。wú rén bàn kè qǐn,wéi yǒu zhī chuáng guī。
君归与何人,文字相娱嬉。jūn guī yǔ hé rén,wén zì xiāng yú xī。
持此调张子,一笑当脱颐。chí cǐ diào zhāng zi,yī xiào dāng tuō yí。

次韵僧潜见赠

苏轼

道人胸中水镜清,万象起灭无逃形。dào rén xiōng zhōng shuǐ jìng qīng,wàn xiàng qǐ miè wú táo xíng。
独依古寺种秋菊,要伴骚人餐落英。dú yī gǔ sì zhǒng qiū jú,yào bàn sāo rén cān luò yīng。
人问底处有南北,纷纷鸿雁何曾冥。rén wèn dǐ chù yǒu nán běi,fēn fēn hóng yàn hé céng míng。
闭门坐穴一禅榻,头上岁月空峥嵘。bì mén zuò xué yī chán tà,tóu shàng suì yuè kōng zhēng róng。
今年偶出为求法,欲与慧剑加砻硎。jīn nián ǒu chū wèi qiú fǎ,yù yǔ huì jiàn jiā lóng xíng。
云衲新磨山水出,霜髭不剪儿童惊。yún nà xīn mó shān shuǐ chū,shuāng zī bù jiǎn ér tóng jīng。
公侯欲识不可得,故知倚市无倾城。gōng hóu yù shí bù kě dé,gù zhī yǐ shì wú qīng chéng。
秋风吹梦过淮水,想见橘柚垂空庭。qiū fēng chuī mèng guò huái shuǐ,xiǎng jiàn jú yòu chuí kōng tíng。
故人各在天一角,相望落落如晨星。gù rén gè zài tiān yī jiǎo,xiāng wàng luò luò rú chén xīng。
彭城老守何足顾,枣林桑野相邀迎。péng chéng lǎo shǒu hé zú gù,zǎo lín sāng yě xiāng yāo yíng。
千山不惮荒店远,两脚欲趁飞猱轻。qiān shān bù dàn huāng diàn yuǎn,liǎng jiǎo yù chèn fēi náo qīng。
多生绮语磨不尽,尚有宛转诗人情。duō shēng qǐ yǔ mó bù jǐn,shàng yǒu wǎn zhuǎn shī rén qíng。
猿吟鹤唳本无意,不知下有行人行。yuán yín hè lì běn wú yì,bù zhī xià yǒu xíng rén xíng。
空阶夜雨自清绝,谁使掩抑啼孤茕。kōng jiē yè yǔ zì qīng jué,shuí shǐ yǎn yì tí gū qióng。
我欲仙山掇瑶草,倾筐坐叹何时盈。wǒ yù xiān shān duō yáo cǎo,qīng kuāng zuò tàn hé shí yíng。
簿书鞭扑昼填委,煮茗烧栗宜宵征。bù shū biān pū zhòu tián wěi,zhǔ míng shāo lì yí xiāo zhēng。
乞取摩尼照浊水,共看落月金盆倾。qǐ qǔ mó ní zhào zhuó shuǐ,gòng kàn luò yuè jīn pén qīng。

次韵潜师放鱼

苏轼

法师说法临泗水,无数天花随麈尾。fǎ shī shuō fǎ lín sì shuǐ,wú shù tiān huā suí zhǔ wěi。
劝将净业种西方,莫待梦中呼起起。quàn jiāng jìng yè zhǒng xī fāng,mò dài mèng zhōng hū qǐ qǐ。
哀哉若鱼竟坐口,远愧知几穆生醴。āi zāi ruò yú jìng zuò kǒu,yuǎn kuì zhī jǐ mù shēng lǐ。
况逢孟简对卢仝,不怕校人欺子美。kuàng féng mèng jiǎn duì lú tóng,bù pà xiào rén qī zi měi。
疲民尚作鱼尾赤,数罟未除吾颡泚。pí mín shàng zuò yú wěi chì,shù gǔ wèi chú wú sǎng cǐ。
法师自有衣中珠,不用辛苦泥沙底。fǎ shī zì yǒu yī zhōng zhū,bù yòng xīn kǔ ní shā dǐ。

滕县时同年西园

苏轼

人皆种榆柳,坐待十亩阴。rén jiē zhǒng yú liǔ,zuò dài shí mǔ yīn。
我独种松柏,守此一片心。wǒ dú zhǒng sōng bǎi,shǒu cǐ yī piàn xīn。
君看闾里间,盛衰日骎骎。jūn kàn lǘ lǐ jiān,shèng shuāi rì qīn qīn。
种木不种德,聚散如飞禽。zhǒng mù bù zhǒng dé,jù sàn rú fēi qín。
老时吾不识,用意一何深。lǎo shí wú bù shí,yòng yì yī hé shēn。
知人得数士,重义忘千金。zhī rén dé shù shì,zhòng yì wàng qiān jīn。
西园手所开,珍木来千岑。xī yuán shǒu suǒ kāi,zhēn mù lái qiān cén。
养此霜雪根,迟彼鸾凤吟。yǎng cǐ shuāng xuě gēn,chí bǐ luán fèng yín。
池塘得流水,龟鱼自浮沉。chí táng dé liú shuǐ,guī yú zì fú chén。
幽桂日夜长,白花乱青衿。yōu guì rì yè zhǎng,bái huā luàn qīng jīn。
岂独蕃草木,子孙已成林。qǐ dú fān cǎo mù,zi sūn yǐ chéng lín。
拱把不知数,会当出千寻。gǒng bǎ bù zhī shù,huì dāng chū qiān xún。
樊侯种梓漆,寿张富华簪。fán hóu zhǒng zǐ qī,shòu zhāng fù huá zān。
我做西园诗,以为里人箴。wǒ zuò xī yuán shī,yǐ wèi lǐ rén zhēn。

夜过舒尧文戏作

苏轼

先生堂上霜月苦,弟子读书喧两庑。xiān shēng táng shàng shuāng yuè kǔ,dì zi dú shū xuān liǎng wǔ。
推门入室书纵横,蜡纸灯笼晃云母。tuī mén rù shì shū zòng héng,là zhǐ dēng lóng huǎng yún mǔ。
先生骨清少眠卧,长夜默坐数更鼓。xiān shēng gǔ qīng shǎo mián wò,zhǎng yè mò zuò shù gèng gǔ。
耐寒石砚欲生冰,得火铜瓶如过雨。nài hán shí yàn yù shēng bīng,dé huǒ tóng píng rú guò yǔ。
郎君欲出先自赞,坐客敛衽谁敢侮。láng jūn yù chū xiān zì zàn,zuò kè liǎn rèn shuí gǎn wǔ。
明朝阮籍过阿戎,应作羲之羡怀祖。míng cháo ruǎn jí guò ā róng,yīng zuò xī zhī xiàn huái zǔ。

云龙山观烧得云字

苏轼

丁女真水妃,寒山便火耘。dīng nǚ zhēn shuǐ fēi,hán shān biàn huǒ yún。
陨霜知已杀,坯户听初焚。yǔn shuāng zhī yǐ shā,pī hù tīng chū fén。
束缊方熠耀,敲石俄氤氲。shù yūn fāng yì yào,qiāo shí é yīn yūn。
落点甘泉烽,横烟楚塞氛。luò diǎn gān quán fēng,héng yān chǔ sāi fēn。
穷蛇上乔木,潜蛟蹑浮云。qióng shé shàng qiáo mù,qián jiāo niè fú yún。
惊飞堕伤雁,狂走迷痴麇。jīng fēi duò shāng yàn,kuáng zǒu mí chī jūn。
谷蛰起蜩燕,山妖窜夔羵。gǔ zhé qǐ tiáo yàn,shān yāo cuàn kuí fén。
野竹爆哀声,幽桂飘冤芬。yě zhú bào āi shēng,yōu guì piāo yuān fēn。
悲同秋照蟹,快若夏燎蚊。bēi tóng qiū zhào xiè,kuài ruò xià liáo wén。
火牛入燕垒,燧象奔吴军。huǒ niú rù yàn lěi,suì xiàng bēn wú jūn。
崩腾井陉口,万马皆朱幩。bēng téng jǐng xíng kǒu,wàn mǎ jiē zhū fén。
摇曳骊山阴,诸姨烂红裙。yáo yè lí shān yīn,zhū yí làn hóng qún。
方随长风卷,忽值绝涧分。fāng suí zhǎng fēng juǎn,hū zhí jué jiàn fēn。
我本山中人,习见匪独闻。wǒ běn shān zhōng rén,xí jiàn fěi dú wén。
偶从二三子,来访张隐君。ǒu cóng èr sān zi,lái fǎng zhāng yǐn jūn。
君家亦何有,物象移朝曛。jūn jiā yì hé yǒu,wù xiàng yí cháo xūn。
把酒看飞烬,空庭落缤纷。bǎ jiǔ kàn fēi jìn,kōng tíng luò bīn fēn。
行观农事起,畦垄如缬纹。xíng guān nóng shì qǐ,qí lǒng rú xié wén。
细雨发春颖,严霜倒秋蕡。xì yǔ fā chūn yǐng,yán shuāng dào qiū fén。
始知一炬力,洗尽狐兔群。shǐ zhī yī jù lì,xǐ jǐn hú tù qún。