古诗词

蝶恋花·过涟水军赠赵晦之

苏轼

自古涟漪佳绝地。zì gǔ lián yī jiā jué dì。
绕郭荷花,欲把吴兴比。rào guō hé huā,yù bǎ wú xīng bǐ。
倦客尘埃何处洗,真君堂下寒泉水。juàn kè chén āi hé chù xǐ,zhēn jūn táng xià hán quán shuǐ。
左海门前鱼酒市。zuǒ hǎi mén qián yú jiǔ shì。
夜半潮来,月下孤舟起。yè bàn cháo lái,yuè xià gū zhōu qǐ。
倾盖相逢拚一醉,双凫飞去人千里。qīng gài xiāng féng pàn yī zuì,shuāng fú fēi qù rén qiān lǐ。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

正月十八日蔡州道上遇雪,次子由韵二首

苏轼

兰菊有生意,微阳回寸根。lán jú yǒu shēng yì,wēi yáng huí cùn gēn。
方忧集暮雪,复喜迎朝暾。fāng yōu jí mù xuě,fù xǐ yíng cháo tūn。
忆我故居室,浮光动南轩。yì wǒ gù jū shì,fú guāng dòng nán xuān。
松竹半倾泻,未数葵与萱。sōng zhú bàn qīng xiè,wèi shù kuí yǔ xuān。
三径瑶草合,一瓶井花温。sān jìng yáo cǎo hé,yī píng jǐng huā wēn。
至今行吟处,尚馀履舄痕。zhì jīn xíng yín chù,shàng yú lǚ xì hén。
一朝出从仕,永愧李仲元。yī cháo chū cóng shì,yǒng kuì lǐ zhòng yuán。
晚岁益可羞,犯雪方南奔。wǎn suì yì kě xiū,fàn xuě fāng nán bēn。
山城买废圃,槁叶手自掀。shān chéng mǎi fèi pǔ,gǎo yè shǒu zì xiān。
长使齐安人,指说故侯园。zhǎng shǐ qí ān rén,zhǐ shuō gù hóu yuán。

正月十八日蔡州道上遇雪,次子由韵二首

苏轼

铅膏染髭须,旋露霜雪根。qiān gāo rǎn zī xū,xuán lù shuāng xuě gēn。
不如闭目坐,丹府夜自暾。bù rú bì mù zuò,dān fǔ yè zì tūn。
谁知忧患中,方寸寓羲轩。shuí zhī yōu huàn zhōng,fāng cùn yù xī xuān。
大雪从压屋,我非儿女萱。dà xuě cóng yā wū,wǒ fēi ér nǚ xuān。
平生学踵息,坐觉两?温。píng shēng xué zhǒng xī,zuò jué liǎng dèng wēn。
下马作雪诗,满地鞭棰痕。xià mǎ zuò xuě shī,mǎn dì biān chuí hén。
伫立望原野,悲歌为黎元。zhù lì wàng yuán yě,bēi gē wèi lí yuán。
道逢射猎子,遥指狐兔奔。dào féng shè liè zi,yáo zhǐ hú tù bēn。
踪迹尚可原,窟穴何足掀。zōng jì shàng kě yuán,kū xué hé zú xiān。
寄谢李丞相,吾将反丘园。jì xiè lǐ chéng xiāng,wú jiāng fǎn qiū yuán。

书黁公诗后,并引

苏轼

黁公昔未化,来往淮山曲。nún gōng xī wèi huà,lái wǎng huái shān qū。
寿逾两甲子,气压诸尊宿。shòu yú liǎng jiǎ zi,qì yā zhū zūn sù。
但嗟浊恶世,不受龙象蹴。dàn jiē zhuó è shì,bù shòu lóng xiàng cù。
我来不及见,怅望空遗躅。wǒ lái bù jí jiàn,chàng wàng kōng yí zhú。
霜颅隐白毫,锁骨埋青玉。shuāng lú yǐn bái háo,suǒ gǔ mái qīng yù。
皆云似达摩,只履还西竺。jiē yún shì dá mó,zhǐ lǚ hái xī zhú。
壁间馀清诗,字势颇拔俗。bì jiān yú qīng shī,zì shì pǒ bá sú。
为吟五字偈,一洗凡眼肉。wèi yín wǔ zì jì,yī xǐ fán yǎn ròu。

游净居寺

苏轼

十载游名山,自制山中衣。shí zài yóu míng shān,zì zhì shān zhōng yī。
愿言毕婚嫁,携手老翠微。yuàn yán bì hūn jià,xié shǒu lǎo cuì wēi。
不悟俗缘在,失身蹈危机。bù wù sú yuán zài,shī shēn dǎo wēi jī。
刑名非夙学,陷阱损积威。xíng míng fēi sù xué,xiàn jǐng sǔn jī wēi。
遂恐生死隔,永与云山违。suì kǒng shēng sǐ gé,yǒng yǔ yún shān wéi。
今日复何日,芒鞋自轻飞。jīn rì fù hé rì,máng xié zì qīng fēi。
稽首两足尊,举头双涕挥。jī shǒu liǎng zú zūn,jǔ tóu shuāng tì huī。
灵山会未散,八部犹光辉。líng shān huì wèi sàn,bā bù yóu guāng huī。
愿从二圣往,一洗千劫非。yuàn cóng èr shèng wǎng,yī xǐ qiān jié fēi。
徘徊竹溪月,空翠摇烟霏。pái huái zhú xī yuè,kōng cuì yáo yān fēi。
钟声自送客,出谷犹依依。zhōng shēng zì sòng kè,chū gǔ yóu yī yī。
回首吾家山,岁晚将焉归?huí shǒu wú jiā shān,suì wǎn jiāng yān guī?

戏作种松

苏轼

我昔少年日,种松满东冈。wǒ xī shǎo nián rì,zhǒng sōng mǎn dōng gāng。
初移一寸根,琐细如插秧。chū yí yī cùn gēn,suǒ xì rú chā yāng。
二年黄茅下,一一攒麦芒。èr nián huáng máo xià,yī yī zǎn mài máng。
三年出蓬艾,满山散牛羊。sān nián chū péng ài,mǎn shān sàn niú yáng。
不见十馀年,想作龙蛇长。bù jiàn shí yú nián,xiǎng zuò lóng shé zhǎng。
夜风波浪碎,朝露珠玑香。yè fēng bō làng suì,cháo lù zhū jī xiāng。
我欲食其膏,已伐百本桑。wǒ yù shí qí gāo,yǐ fá bǎi běn sāng。
人事多乖迕,神药竟渺茫。rén shì duō guāi wù,shén yào jìng miǎo máng。
朅来齐安野,夹路须髯苍。qiè lái qí ān yě,jiā lù xū rán cāng。
会开龟蛇窟,不惜斤斧疮。huì kāi guī shé kū,bù xī jīn fǔ chuāng。
纵未得茯苓,且当拾流肪。zòng wèi dé fú líng,qiě dāng shí liú fáng。
釜盎百出入,皎然散飞霜。fǔ àng bǎi chū rù,jiǎo rán sàn fēi shuāng。
槁死三彭仇,澡换五谷肠。gǎo sǐ sān péng chóu,zǎo huàn wǔ gǔ cháng。
青骨凝绿髓,丹田发幽光。qīng gǔ níng lǜ suǐ,dān tián fā yōu guāng。
白发何足道,要使双瞳方。bái fā hé zú dào,yào shǐ shuāng tóng fāng。
却后五百年,骑鹤还故乡。què hòu wǔ bǎi nián,qí hè hái gù xiāng。

定惠院寓居月夜偶出

苏轼

幽人无事不出门,偶逐东风转良夜。yōu rén wú shì bù chū mén,ǒu zhú dōng fēng zhuǎn liáng yè。
参差玉宇飞木末,缭绕香烟来月下。cān chà yù yǔ fēi mù mò,liáo rào xiāng yān lái yuè xià。
江云有态清自媚,竹露无声浩如泻。jiāng yún yǒu tài qīng zì mèi,zhú lù wú shēng hào rú xiè。
已惊弱柳万丝垂,尚有残梅一枝亚。yǐ jīng ruò liǔ wàn sī chuí,shàng yǒu cán méi yī zhī yà。
清诗独吟还自和,白酒已尽谁能借。qīng shī dú yín hái zì hé,bái jiǔ yǐ jǐn shuí néng jiè。
不惜青春忽忽过,但恐欢意年年谢。bù xī qīng chūn hū hū guò,dàn kǒng huān yì nián nián xiè。
自知醉耳爱松风,会拣霜林结茅舍。zì zhī zuì ěr ài sōng fēng,huì jiǎn shuāng lín jié máo shě。
浮浮大甑长炊玉,溜溜小槽如压蔗。fú fú dà zèng zhǎng chuī yù,liū liū xiǎo cáo rú yā zhè。
饮中真味老更浓,醉里狂言醒可怕。yǐn zhōng zhēn wèi lǎo gèng nóng,zuì lǐ kuáng yán xǐng kě pà。
闭门谢客对妻子,倒冠落佩从嘲骂。bì mén xiè kè duì qī zi,dào guān luò pèi cóng cháo mà。

次韵前篇

苏轼

去年花落在徐州,对月酣歌美清夜。qù nián huā luò zài xú zhōu,duì yuè hān gē měi qīng yè。
今年黄州见花发,小院闭门风露下。jīn nián huáng zhōu jiàn huā fā,xiǎo yuàn bì mén fēng lù xià。
万事如花不可期,馀年似酒那禁泻。wàn shì rú huā bù kě qī,yú nián shì jiǔ nà jìn xiè。
忆昔扁舟溯巴峡,落帆樊口高桅亚。yì xī biǎn zhōu sù bā xiá,luò fān fán kǒu gāo wéi yà。
长江衮衮空自流,白发纷纷宁少借。zhǎng jiāng gǔn gǔn kōng zì liú,bái fā fēn fēn níng shǎo jiè。
竟无五亩继沮溺,空有千篇凌鲍、谢。jìng wú wǔ mǔ jì jǔ nì,kōng yǒu qiān piān líng bào xiè。
至今归计负云山,未免孤衾眠客舍。zhì jīn guī jì fù yún shān,wèi miǎn gū qīn mián kè shě。
少年幸苦真食蓼,老境安闲如啖蔗。shǎo nián xìng kǔ zhēn shí liǎo,lǎo jìng ān xián rú dàn zhè。
饥寒未至且安居,忧患已空犹梦怕。jī hán wèi zhì qiě ān jū,yōu huàn yǐ kōng yóu mèng pà。
穿花踏月饮村酒,免使醉归官长骂。chuān huā tà yuè yǐn cūn jiǔ,miǎn shǐ zuì guī guān zhǎng mà。

安国寺浴

苏轼

老来百事懒,身垢犹念浴。lǎo lái bǎi shì lǎn,shēn gòu yóu niàn yù。
衰发不到耳,尚烦月一沐。shuāi fā bù dào ěr,shàng fán yuè yī mù。
山城足薪炭,烟雾蒙汤谷。shān chéng zú xīn tàn,yān wù méng tāng gǔ。
尘垢能几何,翛然脱羁梏。chén gòu néng jǐ hé,xiāo rán tuō jī gù。
披衣坐小阁,散发临修竹。pī yī zuò xiǎo gé,sàn fā lín xiū zhú。
心困万缘空,身安一床足。xīn kùn wàn yuán kōng,shēn ān yī chuáng zú。
岂惟忘净秽,兼以洗荣辱。qǐ wéi wàng jìng huì,jiān yǐ xǐ róng rǔ。
默归毋多谈,此理观要熟。mò guī wú duō tán,cǐ lǐ guān yào shú。

安国寺寻春

苏轼

卧闻百舌呼春风,起寻花柳村村同。wò wén bǎi shé hū chūn fēng,qǐ xún huā liǔ cūn cūn tóng。
城南古寺修竹合,小房曲槛攲深红。chéng nán gǔ sì xiū zhú hé,xiǎo fáng qū kǎn qī shēn hóng。
看花叹老忆年少,对酒思家愁老翁。kàn huā tàn lǎo yì nián shǎo,duì jiǔ sī jiā chóu lǎo wēng。
病眼不羞云母乱,鬓丝强理茶烟中。bìng yǎn bù xiū yún mǔ luàn,bìn sī qiáng lǐ chá yān zhōng。
遥知二月王城外,玉仙、洪福花如海。yáo zhī èr yuè wáng chéng wài,yù xiān hóng fú huā rú hǎi。
薄罗匀雾盖新妆,快马争风鸣杂佩。báo luó yún wù gài xīn zhuāng,kuài mǎ zhēng fēng míng zá pèi。
玉川先生真可怜,一生耽酒终无钱。yù chuān xiān shēng zhēn kě lián,yī shēng dān jiǔ zhōng wú qián。
病过春风九十日,独抱添丁看花发。bìng guò chūn fēng jiǔ shí rì,dú bào tiān dīng kàn huā fā。

寓居定惠院之东,杂花满山,有海棠一株,土人不知贵也

苏轼

江城地瘴蕃草木,只有名花苦幽独。jiāng chéng dì zhàng fān cǎo mù,zhǐ yǒu míng huā kǔ yōu dú。
嫣然一笑竹篱间,桃李漫山总粗俗。yān rán yī xiào zhú lí jiān,táo lǐ màn shān zǒng cū sú。
也知造物有深意,故遣佳人在空谷。yě zhī zào wù yǒu shēn yì,gù qiǎn jiā rén zài kōng gǔ。
自然富贵出天姿,不待金盘荐华屋。zì rán fù guì chū tiān zī,bù dài jīn pán jiàn huá wū。
朱唇得酒晕生脸,翠袖卷纱红映肉。zhū chún dé jiǔ yūn shēng liǎn,cuì xiù juǎn shā hóng yìng ròu。
林深雾暗晓光迟,日暖风轻春睡足。lín shēn wù àn xiǎo guāng chí,rì nuǎn fēng qīng chūn shuì zú。
雨中有泪亦凄怆,月下无人更清淑。yǔ zhōng yǒu lèi yì qī chuàng,yuè xià wú rén gèng qīng shū。
先生食饱无一事,散步逍遥自扪腹。xiān shēng shí bǎo wú yī shì,sàn bù xiāo yáo zì mén fù。
不问人家与僧舍,拄杖敲门看修竹。bù wèn rén jiā yǔ sēng shě,zhǔ zhàng qiāo mén kàn xiū zhú。
忽逢绝艳照衰朽,叹息无言揩病目。hū féng jué yàn zhào shuāi xiǔ,tàn xī wú yán kāi bìng mù。
陋邦何处得此花,无乃好事移西蜀。lòu bāng hé chù dé cǐ huā,wú nǎi hǎo shì yí xī shǔ。
寸根千里不易致,衔子飞来定鸿鹄。cùn gēn qiān lǐ bù yì zhì,xián zi fēi lái dìng hóng gǔ。
天涯流落俱可念,为饮一樽歌此曲。tiān yá liú luò jù kě niàn,wèi yǐn yī zūn gē cǐ qū。
明朝酒醒还独来,雪落纷纷那忍触。míng cháo jiǔ xǐng hái dú lái,xuě luò fēn fēn nà rěn chù。

王齐万秀才寓居武昌县刘郎洑,正与伍洲相对,伍子胥奔吴所从渡江也

苏轼

君家稻田冠西蜀,捣玉扬珠三万斛。jūn jiā dào tián guān xī shǔ,dǎo yù yáng zhū sān wàn hú。
塞江流柿起书楼,碧瓦朱栏照山谷。sāi jiāng liú shì qǐ shū lóu,bì wǎ zhū lán zhào shān gǔ。
倾家取乐不论命,散尽黄金如转烛。qīng jiā qǔ lè bù lùn mìng,sàn jǐn huáng jīn rú zhuǎn zhú。
惟馀旧书一百车,方舟载入荆江曲。wéi yú jiù shū yī bǎi chē,fāng zhōu zài rù jīng jiāng qū。
江上青山亦何有,伍洲遥望刘郎薮。jiāng shàng qīng shān yì hé yǒu,wǔ zhōu yáo wàng liú láng sǒu。
明朝寒食当过君,请杀耕牛压私酒。míng cháo hán shí dāng guò jūn,qǐng shā gēng niú yā sī jiǔ。
与君饮酒细论文,酒酣访古江之濆。yǔ jūn yǐn jiǔ xì lùn wén,jiǔ hān fǎng gǔ jiāng zhī fén。
仲谋、公瑾不须吊,一酹波神英烈君。zhòng móu gōng jǐn bù xū diào,yī lèi bō shén yīng liè jūn。

二月二十六日,雨中熟睡,至晚,强起出门,还作此诗,意思殊昏昏也

苏轼

卯酒困三杯,午餐便一肉。mǎo jiǔ kùn sān bēi,wǔ cān biàn yī ròu。
雨声来不断,睡味清且熟。yǔ shēng lái bù duàn,shuì wèi qīng qiě shú。
昏昏觉还卧,展转无由足。hūn hūn jué hái wò,zhǎn zhuǎn wú yóu zú。
强起出门行,孤梦犹可续。qiáng qǐ chū mén xíng,gū mèng yóu kě xù。
泥深竹鸡语,村暗鸠妇哭。ní shēn zhú jī yǔ,cūn àn jiū fù kū。
明朝看此诗,睡语应难读。míng cháo kàn cǐ shī,shuì yǔ yīng nán dú。

雨中看牡丹三首

苏轼

雾雨不成点,映空疑有无。wù yǔ bù chéng diǎn,yìng kōng yí yǒu wú。
时于花上见,的皪走明珠。shí yú huā shàng jiàn,de lì zǒu míng zhū。
秀色洗红粉,暗香生雪肤。xiù sè xǐ hóng fěn,àn xiāng shēng xuě fū。
黄昏更萧瑟,头重欲相扶。huáng hūn gèng xiāo sè,tóu zhòng yù xiāng fú。

雨中看牡丹三首

苏轼

明日雨当止,晨光在松枝。míng rì yǔ dāng zhǐ,chén guāng zài sōng zhī。
清寒入花骨,肃肃初自持。qīng hán rù huā gǔ,sù sù chū zì chí。
午景发浓艳,一笑当及时。wǔ jǐng fā nóng yàn,yī xiào dāng jí shí。
依然暮还敛,亦自惜幽姿。yī rán mù hái liǎn,yì zì xī yōu zī。

雨中看牡丹三首

苏轼

幽姿不可惜,后日东风起。yōu zī bù kě xī,hòu rì dōng fēng qǐ。
酒醒何所见,金粉抱青子。jiǔ xǐng hé suǒ jiàn,jīn fěn bào qīng zi。
千花与百草,共尽无妍鄙。qiān huā yǔ bǎi cǎo,gòng jǐn wú yán bǐ。
未忍污泥沙,牛酥煎落蕊。wèi rěn wū ní shā,niú sū jiān luò ruǐ。