古诗词

蝶恋花·过涟水军赠赵晦之

苏轼

自古涟漪佳绝地。zì gǔ lián yī jiā jué dì。
绕郭荷花,欲把吴兴比。rào guō hé huā,yù bǎ wú xīng bǐ。
倦客尘埃何处洗,真君堂下寒泉水。juàn kè chén āi hé chù xǐ,zhēn jūn táng xià hán quán shuǐ。
左海门前鱼酒市。zuǒ hǎi mén qián yú jiǔ shì。
夜半潮来,月下孤舟起。yè bàn cháo lái,yuè xià gū zhōu qǐ。
倾盖相逢拚一醉,双凫飞去人千里。qīng gài xiāng féng pàn yī zuì,shuāng fú fēi qù rén qiān lǐ。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

吊徐德占,并引

苏轼

美人种松柏,欲使低映门。měi rén zhǒng sōng bǎi,yù shǐ dī yìng mén。
栽培虽易长,流恶病其根。zāi péi suī yì zhǎng,liú è bìng qí gēn。
哀哉岁寒姿,肮脏谁与论。āi zāi suì hán zī,āng zàng shuí yǔ lùn。
竟为明所误,不免刀斧痕。jìng wèi míng suǒ wù,bù miǎn dāo fǔ hén。
一遭儿女污,始觉山林尊。yī zāo ér nǚ wū,shǐ jué shān lín zūn。
从来觅栋梁,未省傍篱藩。cóng lái mì dòng liáng,wèi shěng bàng lí fān。
南山隔秦岭,千树龙蛇奔。nán shān gé qín lǐng,qiān shù lóng shé bēn。
大厦若畏倾,万牛何足言。dà shà ruò wèi qīng,wàn niú hé zú yán。
不然老岩壑,合抱枝生孙。bù rán lǎo yán hè,hé bào zhī shēng sūn。
死者不可侮,吾将遗后昆。sǐ zhě bù kě wǔ,wú jiāng yí hòu kūn。

大寒步至东坡赠巢三

苏轼

春雨如暗尘,春风吹倒人。chūn yǔ rú àn chén,chūn fēng chuī dào rén。
东坡数间屋,巢子谁与邻。dōng pō shù jiān wū,cháo zi shuí yǔ lín。
空床敛败絮,破灶郁生薪。kōng chuáng liǎn bài xù,pò zào yù shēng xīn。
相对不言寒,哀哉知我贫。xiāng duì bù yán hán,āi zāi zhī wǒ pín。
我有一瓢酒,独饮良不仁。wǒ yǒu yī piáo jiǔ,dú yǐn liáng bù rén。
未能赪我颊,聊复濡子唇。wèi néng chēng wǒ jiá,liáo fù rú zi chún。
故人千钟禄,驭吏醉吐茵。gù rén qiān zhōng lù,yù lì zuì tǔ yīn。
那知我与子,坐作寒螀呻。nà zhī wǒ yǔ zi,zuò zuò hán jiāng shēn。
努力莫怨天,我尔皆天民。nǔ lì mò yuàn tiān,wǒ ěr jiē tiān mín。
行看花柳动,共享无边春。xíng kàn huā liǔ dòng,gòng xiǎng wú biān chūn。

次韵孔毅父集古人句见赠五首

苏轼

羡君戏集他人诗,指呼市人如使儿。xiàn jūn xì jí tā rén shī,zhǐ hū shì rén rú shǐ ér。
天边鸿鹄不易得,便令作对随家鸡。tiān biān hóng gǔ bù yì dé,biàn lìng zuò duì suí jiā jī。
退之惊笑子美泣,问君久假何时归。tuì zhī jīng xiào zi měi qì,wèn jūn jiǔ jiǎ hé shí guī。
世间好句世人共,明月自满千家墀。shì jiān hǎo jù shì rén gòng,míng yuè zì mǎn qiān jiā chí。

次韵孔毅父集古人句见赠五首

苏轼

紫驼之峰人莫识,杂以鸡豚真可惜。zǐ tuó zhī fēng rén mò shí,zá yǐ jī tún zhēn kě xī。
今君坐致五侯鲭,尽是猩唇与熊白。jīn jūn zuò zhì wǔ hóu qīng,jǐn shì xīng chún yǔ xióng bái。
路傍拾得半段枪,何必开炉铸矛戟。lù bàng shí dé bàn duàn qiāng,hé bì kāi lú zhù máo jǐ。
用之如何在我耳,入手当令君丧魄。yòng zhī rú hé zài wǒ ěr,rù shǒu dāng lìng jūn sàng pò。

次韵孔毅父集古人句见赠五首

苏轼

天下几人学杜甫,谁得其皮与其骨?tiān xià jǐ rén xué dù fǔ,shuí dé qí pí yǔ qí gǔ?
划如太华当我前,跛䍧欲上惊崷崒。huà rú tài huá dāng wǒ qián,bǒ yù shàng jīng qiú zú。
名章俊语纷交衡,无人巧会当时情。míng zhāng jùn yǔ fēn jiāo héng,wú rén qiǎo huì dāng shí qíng。
前生子美只君是,信手拈得俱天成。qián shēng zi měi zhǐ jūn shì,xìn shǒu niān dé jù tiān chéng。

次韵孔毅父集古人句见赠五首

苏轼

诗人雕刻闲草木,搜抉肝肾神应哭。shī rén diāo kè xián cǎo mù,sōu jué gān shèn shén yīng kū。
不如默诵千万首,左抽右取谈笑足。bù rú mò sòng qiān wàn shǒu,zuǒ chōu yòu qǔ tán xiào zú。
夜吟石鼎声悲秋,可怜好事刘与侯。yè yín shí dǐng shēng bēi qiū,kě lián hǎo shì liú yǔ hóu。
何当一醉百不问,我欲眠矣君归休。hé dāng yī zuì bǎi bù wèn,wǒ yù mián yǐ jūn guī xiū。

次韵孔毅父集古人句见赠五首

苏轼

膏明兰臭俱自焚,象牙翠羽戕其身。gāo míng lán chòu jù zì fén,xiàng yá cuì yǔ qiāng qí shēn。
多言自古为数穷,微中有时堪解纷。duō yán zì gǔ wèi shù qióng,wēi zhōng yǒu shí kān jiě fēn。
痴人但数羊羔儿,不知何者是左慈。chī rén dàn shù yáng gāo ér,bù zhī hé zhě shì zuǒ cí。
千章万句卒非我,急走捉君应已迟。qiān zhāng wàn jù zú fēi wǒ,jí zǒu zhuō jūn yīng yǐ chí。

元修菜

苏轼

彼美君家菜,铺田绿茸茸。bǐ měi jūn jiā cài,pù tián lǜ rōng rōng。
豆荚圆且小,槐芽细而丰。dòu jiá yuán qiě xiǎo,huái yá xì ér fēng。
种之秋雨馀,擢秀繁霜中。zhǒng zhī qiū yǔ yú,zhuó xiù fán shuāng zhōng。
欲花而未萼,一一如青虫。yù huā ér wèi è,yī yī rú qīng chóng。
是时青裙女,采撷何匆匆。shì shí qīng qún nǚ,cǎi xié hé cōng cōng。
烝之复湘之,香色蔚其饛。zhēng zhī fù xiāng zhī,xiāng sè wèi qí méng。
点酒下盐豉,缕橙芼姜葱。diǎn jiǔ xià yán shì,lǚ chéng mào jiāng cōng。
那知鸡与豚,但恐放箸空。nà zhī jī yǔ tún,dàn kǒng fàng zhù kōng。
春尽苗叶老,耕翻烟雨丛。chūn jǐn miáo yè lǎo,gēng fān yān yǔ cóng。
润随甘泽化,暖作青泥融。rùn suí gān zé huà,nuǎn zuò qīng ní róng。
始终不我负,力与粪壤同。shǐ zhōng bù wǒ fù,lì yǔ fèn rǎng tóng。
我老忘家舍,楚音变儿童。wǒ lǎo wàng jiā shě,chǔ yīn biàn ér tóng。
此物独妩媚,终年系余胸。cǐ wù dú wǔ mèi,zhōng nián xì yú xiōng。
君归致其子,囊盛勿函封。jūn guī zhì qí zi,náng shèng wù hán fēng。
张骞移苜蓿,适用如葵菘。zhāng qiān yí mù xu,shì yòng rú kuí sōng。
马援载薏苡,罗生等蒿蓬。mǎ yuán zài yì yǐ,luó shēng děng hāo péng。
悬知东坡下,塉卤化千钟。xuán zhī dōng pō xià,jí lǔ huà qiān zhōng。
长使齐安民,指此说两翁。zhǎng shǐ qí ān mín,zhǐ cǐ shuō liǎng wēng。

日日出东门

苏轼

日日出东门,步寻东城游。rì rì chū dōng mén,bù xún dōng chéng yóu。
城门抱关卒,笑我此何求。chéng mén bào guān zú,xiào wǒ cǐ hé qiú。
我亦无所求,驾言写我忧。wǒ yì wú suǒ qiú,jià yán xiě wǒ yōu。
意适忽忘返,路穷乃归休。yì shì hū wàng fǎn,lù qióng nǎi guī xiū。
悬知百岁后,父老说故侯。xuán zhī bǎi suì hòu,fù lǎo shuō gù hóu。
古来贤达人,此路谁不由。gǔ lái xián dá rén,cǐ lù shuí bù yóu。
百年寓华屋,千载归山丘。bǎi nián yù huá wū,qiān zài guī shān qiū。
何事羊公子,不肯过西州。hé shì yáng gōng zi,bù kěn guò xī zhōu。

寄周安孺茶

苏轼

大哉天宇内,植物知几族。dà zāi tiān yǔ nèi,zhí wù zhī jǐ zú。
灵品独标奇,迥超凡草木。líng pǐn dú biāo qí,jiǒng chāo fán cǎo mù。
名从姬旦始,渐播《桐君录》。míng cóng jī dàn shǐ,jiàn bō tóng jūn lù。
赋咏谁最先?厥传惟杜育。fù yǒng shuí zuì xiān?jué chuán wéi dù yù。
唐人未知好,论著始于陆。táng rén wèi zhī hǎo,lùn zhù shǐ yú lù。
常、李亦清流,当年慕高躅。cháng lǐ yì qīng liú,dāng nián mù gāo zhú。
遂使天下士,嗜此偶于俗。suì shǐ tiān xià shì,shì cǐ ǒu yú sú。
岂但中土珍,兼之异邦鬻。qǐ dàn zhōng tǔ zhēn,jiān zhī yì bāng yù。
鹿门有佳士,博览无不瞩。lù mén yǒu jiā shì,bó lǎn wú bù zhǔ。
邂逅天随翁,篇章互赓续。xiè hòu tiān suí wēng,piān zhāng hù gēng xù。
开园颐山下,屏迹松江曲。kāi yuán yí shān xià,píng jì sōng jiāng qū。
有兴即挥毫,粲然存简牍。yǒu xīng jí huī háo,càn rán cún jiǎn dú。
伊予素寡爱,嗜好本不笃。yī yǔ sù guǎ ài,shì hǎo běn bù dǔ。
粤自少年时,低徊客京毂。yuè zì shǎo nián shí,dī huái kè jīng gǔ。
虽非曳裾者,庇荫或华屋。suī fēi yè jū zhě,bì yīn huò huá wū。
颇见纨绮中,齿牙厌粱肉。pǒ jiàn wán qǐ zhōng,chǐ yá yàn liáng ròu。
小龙得屡试,粪土视珠玉。xiǎo lóng dé lǚ shì,fèn tǔ shì zhū yù。
团凤与葵花,珷玞杂鱼目。tuán fèng yǔ kuí huā,wǔ fū zá yú mù。
贵人自矜惜,捧玩且缄椟。guì rén zì jīn xī,pěng wán qiě jiān dú。
未数日注卑,定知双井辱。wèi shù rì zhù bēi,dìng zhī shuāng jǐng rǔ。
于兹事研讨,至味识五六。yú zī shì yán tǎo,zhì wèi shí wǔ liù。
自尔入江湖,寻僧访幽独。zì ěr rù jiāng hú,xún sēng fǎng yōu dú。
高人固多暇,探究亦颇熟。gāo rén gù duō xiá,tàn jiū yì pǒ shú。
闻道早春时,携籯赴初旭。wén dào zǎo chūn shí,xié yíng fù chū xù。
惊雷未破蕾,采采不盈掬。jīng léi wèi pò lěi,cǎi cǎi bù yíng jū。
旋洗玉泉蒸,芳馨岂停宿。xuán xǐ yù quán zhēng,fāng xīn qǐ tíng sù。
须臾布轻缕,火候谨盈缩。xū yú bù qīng lǚ,huǒ hòu jǐn yíng suō。
不惮顷间劳,经时废藏蓄。bù dàn qǐng jiān láo,jīng shí fèi cáng xù。
髹筒净无染,箬笼匀且复。xiū tǒng jìng wú rǎn,ruò lóng yún qiě fù。
苦畏梅润侵,暖须人气燠。kǔ wèi méi rùn qīn,nuǎn xū rén qì yù。
有如刚耿性,不受纤芥触。yǒu rú gāng gěng xìng,bù shòu xiān jiè chù。
又若廉夫心,难将微秽渎。yòu ruò lián fū xīn,nán jiāng wēi huì dú。
晴天敞虚府,石碾破轻绿。qíng tiān chǎng xū fǔ,shí niǎn pò qīng lǜ。
永日遇闲宾,乳泉发新馥。yǒng rì yù xián bīn,rǔ quán fā xīn fù。
香浓夺兰露,色嫩欺秋菊。xiāng nóng duó lán lù,sè nèn qī qiū jú。
闽俗竞传夸,丰腴面如粥。mǐn sú jìng chuán kuā,fēng yú miàn rú zhōu。
自云叶家白,颇胜中山醁。zì yún yè jiā bái,pǒ shèng zhōng shān lù。
好是一杯深,午窗春睡足。hǎo shì yī bēi shēn,wǔ chuāng chūn shuì zú。
清风击两腋,去欲凌鸿鹄。qīng fēng jī liǎng yè,qù yù líng hóng gǔ。
嗟我乐何深,水经亦屡读。jiē wǒ lè hé shēn,shuǐ jīng yì lǚ dú。
陆子吒中泠,次乃康王谷。lù zi zhā zhōng líng,cì nǎi kāng wáng gǔ。
䗫培顷曾尝,瓶罂走僮仆。má péi qǐng céng cháng,píng yīng zǒu tóng pū。
如今老且懒,细事百不欲。rú jīn lǎo qiě lǎn,xì shì bǎi bù yù。
美恶两俱忘,谁能强追逐。měi è liǎng jù wàng,shuí néng qiáng zhuī zhú。
姜盐拌白土,稍稍从吾蜀。jiāng yán bàn bái tǔ,shāo shāo cóng wú shǔ。
尚欲外形骸,安能徇口腹。shàng yù wài xíng hái,ān néng xùn kǒu fù。
由来薄滋味,日饭止脱粟。yóu lái báo zī wèi,rì fàn zhǐ tuō sù。
外慕既已矣,胡为此羁束。wài mù jì yǐ yǐ,hú wèi cǐ jī shù。
昨日散幽步,偶上天峰麓。zuó rì sàn yōu bù,ǒu shàng tiān fēng lù。
山圃正春风,蒙茸万旗簇。shān pǔ zhèng chūn fēng,méng rōng wàn qí cù。
呼儿为招客,采制聊亦复。hū ér wèi zhāo kè,cǎi zhì liáo yì fù。
地僻谁我从,包藏置厨簏。dì pì shuí wǒ cóng,bāo cáng zhì chú lù。
何尝较优劣,但喜破睡速。hé cháng jiào yōu liè,dàn xǐ pò shuì sù。
况此夏日长,人间正炎毒。kuàng cǐ xià rì zhǎng,rén jiān zhèng yán dú。
幽人无一事,午饭饱蔬菽。yōu rén wú yī shì,wǔ fàn bǎo shū shū。
困卧北窗风,风微动窗竹。kùn wò běi chuāng fēng,fēng wēi dòng chuāng zhú。
乳瓯十分满,人世真局促。rǔ ōu shí fēn mǎn,rén shì zhēn jú cù。
意爽飘欲仙,头轻快如沐。yì shuǎng piāo yù xiān,tóu qīng kuài rú mù。
昔人固多癖,我癖良可赎。xī rén gù duō pǐ,wǒ pǐ liáng kě shú。
为问刘伯伦,胡然枕糟曲。wèi wèn liú bó lún,hú rán zhěn zāo qū。

孔毅父妻挽词

苏轼

结缡记初欢,同穴期晚岁。jié lí jì chū huān,tóng xué qī wǎn suì。
择夫得温峤,生子胜王济。zé fū dé wēn jiào,shēng zi shèng wáng jì。
高风相宾友,古义仍兄弟。gāo fēng xiāng bīn yǒu,gǔ yì réng xiōng dì。
从君吏隐中,穷达初不计。cóng jūn lì yǐn zhōng,qióng dá chū bù jì。
云何抱沉疾,俯仰便一世。yún hé bào chén jí,fǔ yǎng biàn yī shì。
幽阴凄房栊,芳泽在巾袂。yōu yīn qī fáng lóng,fāng zé zài jīn mèi。
百年纵得满,此路行亦逝。bǎi nián zòng dé mǎn,cǐ lù xíng yì shì。
那将有限身,长泻无益涕。nà jiāng yǒu xiàn shēn,zhǎng xiè wú yì tì。
君文照今古,不比山石脆。jūn wén zhào jīn gǔ,bù bǐ shān shí cuì。
当观千字诔,宁用百金瘗。dāng guān qiān zì lěi,níng yòng bǎi jīn yì。

初秋寄子由

苏轼

百川日夜逝,物我相随去。bǎi chuān rì yè shì,wù wǒ xiāng suí qù。
惟有宿昔心,依然守故处。wéi yǒu sù xī xīn,yī rán shǒu gù chù。
忆在怀远驿,闭门秋暑中。yì zài huái yuǎn yì,bì mén qiū shǔ zhōng。
藜羹对书史,挥汗与子同。lí gēng duì shū shǐ,huī hàn yǔ zi tóng。
西风忽凄厉,落叶穿户牖。xī fēng hū qī lì,luò yè chuān hù yǒu。
子起寻裌衣,感叹执我手。zi qǐ xún jiá yī,gǎn tàn zhí wǒ shǒu。
朱颜不可恃,此语君莫疑。zhū yán bù kě shì,cǐ yǔ jūn mò yí。
别离恐不免,功名定难期。bié lí kǒng bù miǎn,gōng míng dìng nán qī。
当时已悽断,况此两衰老。dāng shí yǐ qī duàn,kuàng cǐ liǎng shuāi lǎo。
失途既难追,学道恨不早。shī tú jì nán zhuī,xué dào hèn bù zǎo。
买田秋已议,筑室春当成。mǎi tián qiū yǐ yì,zhù shì chūn dāng chéng。
雪堂风雨夜,已作对床声。xuě táng fēng yǔ yè,yǐ zuò duì chuáng shēng。

和黄鲁直食笋次韵

苏轼

饱食有残肉,饥食无馀菜。bǎo shí yǒu cán ròu,jī shí wú yú cài。
纷然生喜怒,似被狙公卖。fēn rán shēng xǐ nù,shì bèi jū gōng mài。
尔来谁独觉,凛凛白下宰。ěr lái shuí dú jué,lǐn lǐn bái xià zǎi。
一饭在家僧,至乐甘不坏。yī fàn zài jiā sēng,zhì lè gān bù huài。
多生味蠹简,食笋乃馀债。duō shēng wèi dù jiǎn,shí sǔn nǎi yú zhài。
萧然映樽俎,未肯杂菘芥。xiāo rán yìng zūn zǔ,wèi kěn zá sōng jiè。
君看霜雪姿,童稚已耿介。jūn kàn shuāng xuě zī,tóng zhì yǐ gěng jiè。
胡为遭暴横,三嗅不忍嘬。hú wèi zāo bào héng,sān xiù bù rěn chuài。
朝来忽解箨,势迫风雷噫。cháo lái hū jiě tuò,shì pò fēng léi yī。
尚可饷三闾,饭筒缠五采。shàng kě xiǎng sān lǘ,fàn tǒng chán wǔ cǎi。

闻子由为郡僚所捃,恐当去官

苏轼

少学不为身,宿志固有在。shǎo xué bù wèi shēn,sù zhì gù yǒu zài。
虽然敢自必,用舍置度外。suī rán gǎn zì bì,yòng shě zhì dù wài。
天初若相我,发迹造宏大。tiān chū ruò xiāng wǒ,fā jì zào hóng dà。
岂敢负所付,捐躯欲投会。qǐ gǎn fù suǒ fù,juān qū yù tóu huì。
宁知事大谬,举步得狼狈。níng zhī shì dà miù,jǔ bù dé láng bèi。
我已无可言,堕甑难追悔。wǒ yǐ wú kě yán,duò zèng nán zhuī huǐ。
子虽仅自免,鸡肋安足赖。zi suī jǐn zì miǎn,jī lē ān zú lài。
低回畏罪罟,黾勉敢言退。dī huí wèi zuì gǔ,mǐn miǎn gǎn yán tuì。
若人疑或使,为子得微罪。ruò rén yí huò shǐ,wèi zi dé wēi zuì。
时哉归去来,共抱东坡耒。shí zāi guī qù lái,gòng bào dōng pō lěi。

孔毅父以诗戎饮酒,问买田,且乞墨竹,次其韵

苏轼

酒中真复有何好,孟生虽贤未闻道。jiǔ zhōng zhēn fù yǒu hé hǎo,mèng shēng suī xián wèi wén dào。
醉时万虑一扫空,醒后纷纷如宿草。zuì shí wàn lǜ yī sǎo kōng,xǐng hòu fēn fēn rú sù cǎo。
十年揩洗见真妄,石女无儿焦谷槁。shí nián kāi xǐ jiàn zhēn wàng,shí nǚ wú ér jiāo gǔ gǎo。
此身何异贮酒瓶,满辄予人空自倒。cǐ shēn hé yì zhù jiǔ píng,mǎn zhé yǔ rén kōng zì dào。
武昌痛饮岂吾意,性不违人遭客恼。wǔ chāng tòng yǐn qǐ wú yì,xìng bù wéi rén zāo kè nǎo。
君家长松十亩阴,借我一庵聊洗心。jūn jiā zhǎng sōng shí mǔ yīn,jiè wǒ yī ān liáo xǐ xīn。
我田方寸耕不尽,何用百顷糜千金。wǒ tián fāng cùn gēng bù jǐn,hé yòng bǎi qǐng mí qiān jīn。
枕书熟睡呼不起,好学怜君工杂拟。zhěn shū shú shuì hū bù qǐ,hǎo xué lián jūn gōng zá nǐ。
且将墨竹换新诗,润色何须待东里。qiě jiāng mò zhú huàn xīn shī,rùn sè hé xū dài dōng lǐ。