古诗词

李俊民

悼亡

李俊民

须信人生足别离,别离不待白头时。xū xìn rén shēng zú bié lí,bié lí bù dài bái tóu shí。
因怜曩日在缧绁,岂惮今朝炊扊扅。yīn lián nǎng rì zài léi xiè,qǐ dàn jīn cháo chuī yǎn yí。
中道柰何奔月去,此情惟有落花知。zhōng dào nài hé bēn yuè qù,cǐ qíng wéi yǒu luò huā zhī。
眼前活计无聊甚,空对当年纸局棋。yǎn qián huó jì wú liáo shén,kōng duì dāng nián zhǐ jú qí。

段侯行春显圣观喜雨

李俊民

行春冠盖暂踌躇,谁信东山面目疏。xíng chūn guān gài zàn chóu chú,shuí xìn dōng shān miàn mù shū。
兴尽奚劳风送客,气和不觉雨随车。xīng jǐn xī láo fēng sòng kè,qì hé bù jué yǔ suí chē。
移民虽恨梁加少,腐粟犹夸汉有馀。yí mín suī hèn liáng jiā shǎo,fǔ sù yóu kuā hàn yǒu yú。
独叹吾儒有何贵,自今牛角莫横书。dú tàn wú rú yǒu hé guì,zì jīn niú jiǎo mò héng shū。

姚子昂寿日

李俊民

门外风光二月初,衣冠把酒庆悬弧。mén wài fēng guāng èr yuè chū,yī guān bǎ jiǔ qìng xuán hú。
一生接物无肠蟹,万事随缘短胫凫。yī shēng jiē wù wú cháng xiè,wàn shì suí yuán duǎn jìng fú。
坐上书空窥草圣,醉中疥壁笑诗奴。zuò shàng shū kōng kuī cǎo shèng,zuì zhōng jiè bì xiào shī nú。
年来世事俱尝遍,只合千金养客躯。nián lái shì shì jù cháng biàn,zhǐ hé qiān jīn yǎng kè qū。

又用济之韵赠子昂

李俊民

绵绵宗派自何时,借问吴兴第几支。mián mián zōng pài zì hé shí,jiè wèn wú xīng dì jǐ zhī。
书爱换鹅功不到,狱因劾鼠法先知。shū ài huàn é gōng bù dào,yù yīn hé shǔ fǎ xiān zhī。
为秦徙木思无地,在汉高门福有基。wèi qín xǐ mù sī wú dì,zài hàn gāo mén fú yǒu jī。
此去乡闾结仁爱,请君听取忍斋诗。cǐ qù xiāng lǘ jié rén ài,qǐng jūn tīng qǔ rěn zhāi shī。

锦堂碧落寿席

李俊民

年光过隙一何忙,知命年来百念忘。nián guāng guò xì yī hé máng,zhī mìng nián lái bǎi niàn wàng。
公事了时阴德大,尘缘断后道心凉。gōng shì le shí yīn dé dà,chén yuán duàn hòu dào xīn liáng。
未偿勇退求闲志,先得长生不老方。wèi cháng yǒng tuì qiú xián zhì,xiān dé zhǎng shēng bù lǎo fāng。
共劝十分添寿酒,莫辞酩酊醉山堂。gòng quàn shí fēn tiān shòu jiǔ,mò cí mǐng dīng zuì shān táng。

答张文玘见戏

李俊民

邂逅骚人兴愈多,不知赐也许同科。xiè hòu sāo rén xīng yù duō,bù zhī cì yě xǔ tóng kē。
君犹老去诗魔在,我柰新来技痒何。jūn yóu lǎo qù shī mó zài,wǒ nài xīn lái jì yǎng hé。
但幸近无阿买写,凭谁付与雪儿歌。dàn xìng jìn wú ā mǎi xiě,píng shuí fù yǔ xuě ér gē。
一从探得骊珠后,惊倒中洲蚌与蠡。yī cóng tàn dé lí zhū hòu,jīng dào zhōng zhōu bàng yǔ lí。

为刘益之营中上王怀州

李俊民

自分毛锥不入时,如今尤恨扫门迟。zì fēn máo zhuī bù rù shí,rú jīn yóu hèn sǎo mén chí。
徒劳魏氏贪鸡肋,却笑虞人望羖皮。tú láo wèi shì tān jī lē,què xiào yú rén wàng gǔ pí。
未有赤心相待处,柰何白发是归期。wèi yǒu chì xīn xiāng dài chù,nài hé bái fā shì guī qī。
傥令扶病还桑梓,横草难忘报所知。tǎng lìng fú bìng hái sāng zǐ,héng cǎo nán wàng bào suǒ zhī。

为刘益之营中上王怀州

李俊民

毡帐连云逐日移,胡笳月底不胜悲。zhān zhàng lián yún zhú rì yí,hú jiā yuè dǐ bù shèng bēi。
中原为患有骄子,造物戏人如小儿。zhōng yuán wèi huàn yǒu jiāo zi,zào wù xì rén rú xiǎo ér。
冯铗纵弹无便去,晏骖未解有谁知。féng jiá zòng dàn wú biàn qù,yàn cān wèi jiě yǒu shuí zhī。
天涯回首消魂处,故国霜前雁过时。tiān yá huí shǒu xiāo hún chù,gù guó shuāng qián yàn guò shí。

和杨之美韵

李俊民

光华异域仗全才,衔命匆匆出吹台。guāng huá yì yù zhàng quán cái,xián mìng cōng cōng chū chuī tái。
物外英标倾水镜,坐中妙语落琼瑰。wù wài yīng biāo qīng shuǐ jìng,zuò zhōng miào yǔ luò qióng guī。
节回北阙旋如斗,名振西陲听若雷。jié huí běi quē xuán rú dòu,míng zhèn xī chuí tīng ruò léi。
不踏贺兰山下石,国风未合入诗来。bù tà hè lán shān xià shí,guó fēng wèi hé rù shī lái。

和王季文襄阳变后

李俊民

逐鹿中原未识真,指踪元自有谋臣。zhú lù zhōng yuán wèi shí zhēn,zhǐ zōng yuán zì yǒu móu chén。
虞全不念唇亡国,楚恐难当舌在人。yú quán bù niàn chún wáng guó,chǔ kǒng nán dāng shé zài rén。
拔剑挽回牛斗气,举鞭蹙起汉江尘。bá jiàn wǎn huí niú dòu qì,jǔ biān cù qǐ hàn jiāng chén。
相逢空洒英雄泪,谁是荆州一角麟。xiāng féng kōng sǎ yīng xióng lèi,shuí shì jīng zhōu yī jiǎo lín。

和王季文襄阳变后

李俊民

天命须分伪与真,衙蜂战蚁尽君臣。tiān mìng xū fēn wěi yǔ zhēn,yá fēng zhàn yǐ jǐn jūn chén。
蛟龙不是池中物,燕雀休嗤垄上人。jiāo lóng bù shì chí zhōng wù,yàn què xiū chī lǒng shàng rén。
衣不能胜嵇绍血,扇无可柰庾公尘。yī bù néng shèng jī shào xuè,shàn wú kě nài yǔ gōng chén。
自从绝笔春秋后,谁复伤时为泣麟。zì cóng jué bǐ chūn qiū hòu,shuí fù shāng shí wèi qì lín。

悼筹堂

李俊民

霞鞍金辔紫丝绦,玉带红靴织翠袍。xiá ān jīn pèi zǐ sī tāo,yù dài hóng xuē zhī cuì páo。
赳赳少年真手臂,津津玉气见眉毫。jiū jiū shǎo nián zhēn shǒu bì,jīn jīn yù qì jiàn méi háo。
不愁造化功难补,可惜秋山势自高。bù chóu zào huà gōng nán bǔ,kě xī qiū shān shì zì gāo。
那免牛车身后患,一场春梦亦徒劳。nà miǎn niú chē shēn hòu huàn,yī chǎng chūn mèng yì tú láo。

僧奴

李俊民

白发因缘短犊车,可怜小德外家无。bái fā yīn yuán duǎn dú chē,kě lián xiǎo dé wài jiā wú。
蚌生珠后何嫌老,凤有毛时亦自殊。bàng shēng zhū hòu hé xián lǎo,fèng yǒu máo shí yì zì shū。
会看伯仁兴络秀,不妨节信论潜夫。huì kàn bó rén xīng luò xiù,bù fáng jié xìn lùn qián fū。
刘生谁谓难成事,将相从来有种乎。liú shēng shuí wèi nán chéng shì,jiāng xiāng cóng lái yǒu zhǒng hū。

僧奴

李俊民

喜事相寻种种来,岂期天意一朝回。xǐ shì xiāng xún zhǒng zhǒng lái,qǐ qī tiān yì yī cháo huí。
璋从弄后熊无梦,月到圆时蚌有胎。zhāng cóng nòng hòu xióng wú mèng,yuè dào yuán shí bàng yǒu tāi。
便可字教阿买识,那消钱为窟郎堆。biàn kě zì jiào ā mǎi shí,nà xiāo qián wèi kū láng duī。
贤愚怀抱俱休挂,且尽前尊露顶杯。xián yú huái bào jù xiū guà,qiě jǐn qián zūn lù dǐng bēi。

和秦克容来韵

李俊民

白头羞入利名场,得得归来自远方。bái tóu xiū rù lì míng chǎng,dé dé guī lái zì yuǎn fāng。
何日诗豪离上党,去年道话忆山阳。hé rì shī háo lí shàng dǎng,qù nián dào huà yì shān yáng。
可怜杜宇诉亡国,还笑沐猴思故乡。kě lián dù yǔ sù wáng guó,hái xiào mù hóu sī gù xiāng。
不意闲中春色早,黄鹂啼破谢家庄。bù yì xián zhōng chūn sè zǎo,huáng lí tí pò xiè jiā zhuāng。

和李唐杰韵

李俊民

翰墨场中第一人,而今委翅在鸡群。hàn mò chǎng zhōng dì yī rén,ér jīn wěi chì zài jī qún。
纵横诗律凌徐庾,浩污词源媲典坟。zòng héng shī lǜ líng xú yǔ,hào wū cí yuán pì diǎn fén。
兵气横流存此老,天心未欲器斯文。bīng qì héng liú cún cǐ lǎo,tiān xīn wèi yù qì sī wén。
年来草就归田赋,啸傲南山卧白云。nián lái cǎo jiù guī tián fù,xiào ào nán shān wò bái yún。

和李唐杰韵

李俊民

邮筒寄后忆诗人,落落英才迥出群。yóu tǒng jì hòu yì shī rén,luò luò yīng cái jiǒng chū qún。
试问槐花忙几举,可怜桂子落谁坟。shì wèn huái huā máng jǐ jǔ,kě lián guì zi luò shuí fén。
浮沉且与陪中立,喜愠何尝见子文。fú chén qiě yǔ péi zhōng lì,xǐ yùn hé cháng jiàn zi wén。
倾破葵心望天表,龙庭不日会风云。qīng pò kuí xīn wàng tiān biǎo,lóng tíng bù rì huì fēng yún。

癸酉榜后寄侄谨甫

李俊民

万轴牙签未是多,十年辛苦短檠歌。wàn zhóu yá qiān wèi shì duō,shí nián xīn kǔ duǎn qíng gē。
敢忘奕世箕裘业,忽玷清朝甲乙科。gǎn wàng yì shì jī qiú yè,hū diàn qīng cháo jiǎ yǐ kē。
我已梦君三举后,君如输我一筹何。wǒ yǐ mèng jūn sān jǔ hòu,jūn rú shū wǒ yī chóu hé。
二疏此去人方识,名字先应报大罗。èr shū cǐ qù rén fāng shí,míng zì xiān yīng bào dà luó。

和安斋见寄调祁定之

李俊民

麻衣补破纸为绦,不羡仙人宫锦袍。má yī bǔ pò zhǐ wèi tāo,bù xiàn xiān rén gōng jǐn páo。
天地老于双转毂,山河渺似一秋毫。tiān dì lǎo yú shuāng zhuǎn gǔ,shān hé miǎo shì yī qiū háo。
炼深宝鼎丹砂就,莹彻灵台夜月高。liàn shēn bǎo dǐng dān shā jiù,yíng chè líng tái yè yuè gāo。
上界而今官府足,暂游尘世莫辞劳。shàng jiè ér jīn guān fǔ zú,zàn yóu chén shì mò cí láo。

赠张仲一

李俊民

丹凤衔书下九霄,山城和气动民谣。dān fèng xián shū xià jiǔ xiāo,shān chéng hé qì dòng mín yáo。
久潜龙虎声相应,未戮鲸鲵气尚骄。jiǔ qián lóng hǔ shēng xiāng yīng,wèi lù jīng ní qì shàng jiāo。
万里江山归一统,百年人事见清朝。wàn lǐ jiāng shān guī yī tǒng,bǎi nián rén shì jiàn qīng cháo。
天教老眼观新化,白发那堪不肯饶!tiān jiào lǎo yǎn guān xīn huà,bái fā nà kān bù kěn ráo!