古诗词

李俊民

索和长平诸诗友送行韵信笔奉呈君玉闰之资客中一笑

李俊民

青春人物正当时,咫尺云天快乐披。qīng chūn rén wù zhèng dāng shí,zhǐ chǐ yún tiān kuài lè pī。
相见便如胶漆密,此行还似筈弦离。xiāng jiàn biàn rú jiāo qī mì,cǐ xíng hái shì kuò xián lí。
方传细柳将军令,或赋甘棠召伯诗。fāng chuán xì liǔ jiāng jūn lìng,huò fù gān táng zhào bó shī。
待得一朝公事了,联镳西去未为迟。dài dé yī cháo gōng shì le,lián biāo xī qù wèi wèi chí。

索和长平诸诗友送行韵信笔奉呈君玉闰之资客中一笑

李俊民

此身莫辄犯针毡,只合浮沉委自然。cǐ shēn mò zhé fàn zhēn zhān,zhǐ hé fú chén wěi zì rán。
久堕风波人海里,暂依云汉使星边。jiǔ duò fēng bō rén hǎi lǐ,zàn yī yún hàn shǐ xīng biān。
斗升乞活真堪笑,青紫归耕亦可怜。dòu shēng qǐ huó zhēn kān xiào,qīng zǐ guī gēng yì kě lián。
早晚皇家重名器,著鞭当在祖生先。zǎo wǎn huáng jiā zhòng míng qì,zhù biān dāng zài zǔ shēng xiān。

索和长平诸诗友送行韵信笔奉呈君玉闰之资客中一笑

李俊民

老觉粗疏过往时,赤心今始为君披。lǎo jué cū shū guò wǎng shí,chì xīn jīn shǐ wèi jūn pī。
交情大抵无新旧,人事从来有合离。jiāo qíng dà dǐ wú xīn jiù,rén shì cóng lái yǒu hé lí。
见说片辞能折狱,未尝一话不言诗。jiàn shuō piàn cí néng zhé yù,wèi cháng yī huà bù yán shī。
河东自古文明地,可惜儒冠感遇迟。hé dōng zì gǔ wén míng dì,kě xī rú guān gǎn yù chí。

唐臣满月洗儿索诗故赋

李俊民

幽径疏篱竹外村,淡烟斜日水边城。yōu jìng shū lí zhú wài cūn,dàn yān xié rì shuǐ biān chéng。
地形占斗辨南北,风俗以人分重轻。dì xíng zhàn dòu biàn nán běi,fēng sú yǐ rén fēn zhòng qīng。
坐上有山围似画,樽中得酒论如兵。zuò shàng yǒu shān wéi shì huà,zūn zhōng dé jiǔ lùn rú bīng。
青春将种多才调,拂袖林泉恐不情。qīng chūn jiāng zhǒng duō cái diào,fú xiù lín quán kǒng bù qíng。

昨晚蒙降临无以为待早赴院谢闻己长往何行之速也因去人寄达少慰客中未伸之志耳

李俊民

纵横人市尽裘毡,一旦衣冠气索然。zòng héng rén shì jǐn qiú zhān,yī dàn yī guān qì suǒ rán。
岂信鲁连归海上,颇哀屈子老江边。qǐ xìn lǔ lián guī hǎi shàng,pǒ āi qū zi lǎo jiāng biān。
汗流石马谁堪恨,草没铜驼世所怜。hàn liú shí mǎ shuí kān hèn,cǎo méi tóng tuó shì suǒ lián。
莫惮区区困刀笔,论功终让指踪先。mò dàn qū qū kùn dāo bǐ,lùn gōng zhōng ràng zhǐ zōng xiān。

昨晚蒙降临无以为待早赴院谢闻己长往何行之速也因去人寄达少慰客中未伸之志耳

李俊民

书生掉舌岂其时,手底青编亦倦披。shū shēng diào shé qǐ qí shí,shǒu dǐ qīng biān yì juàn pī。
铁锁尚沈江漠漠,铜驼又没草离离。tiě suǒ shàng shěn jiāng mò mò,tóng tuó yòu méi cǎo lí lí。
阴山路上明妃曲,天宝年中杜甫诗。yīn shān lù shàng míng fēi qū,tiān bǎo nián zhōng dù fǔ shī。
古往今来几兴废,白头恨见太平迟。gǔ wǎng jīn lái jǐ xīng fèi,bái tóu hèn jiàn tài píng chí。

唐臣满月洗儿索诗故赋

李俊民

白头休恨梦熊迟,却是人闲久远期。bái tóu xiū hèn mèng xióng chí,què shì rén xián jiǔ yuǎn qī。
有客已为摩顶记,为君复草弄璋诗。yǒu kè yǐ wèi mó dǐng jì,wèi jūn fù cǎo nòng zhāng shī。
一从老蚌生珠后,再值姮娥月满时。yī cóng lǎo bàng shēng zhū hòu,zài zhí héng é yuè mǎn shí。
咫尺昂霄看英物,不须女子作门楣。zhǐ chǐ áng xiāo kàn yīng wù,bù xū nǚ zi zuò mén méi。

杜门

李俊民

近来人事颇相乖,独坐何曾得好怀。jìn lái rén shì pǒ xiāng guāi,dú zuò hé céng dé hǎo huái。
犬吠为连沽酒市,鸡鸣长傍读书斋。quǎn fèi wèi lián gū jiǔ shì,jī míng zhǎng bàng dú shū zhāi。
门终待学张家塞,闼恐难当哙等排。mén zhōng dài xué zhāng jiā sāi,tà kǒng nán dāng kuài děng pái。
恶客就中多气岸,时时下马系堂阶。è kè jiù zhōng duō qì àn,shí shí xià mǎ xì táng jiē。

送郡侯段正卿北行

李俊民

征途万里朔风寒,过尽阴山复有山。zhēng tú wàn lǐ shuò fēng hán,guò jǐn yīn shān fù yǒu shān。
岁既在于辰巳后,星多客向斗牛间。suì jì zài yú chén sì hòu,xīng duō kè xiàng dòu niú jiān。
漫漫积雪无冬夏,劫劫飞鸿自往还。màn màn jī xuě wú dōng xià,jié jié fēi hóng zì wǎng hái。
若到龙庭试回首,太行一片白云闲。ruò dào lóng tíng shì huí shǒu,tài xíng yī piàn bái yún xián。

送郡侯段正卿北行

李俊民

猎猎霜风堕指寒,一鞭行色抵天山。liè liè shuāng fēng duò zhǐ hán,yī biān xíng sè dǐ tiān shān。
马嘶衰草孤烟外,雁没长空落照间。mǎ sī shuāi cǎo gū yān wài,yàn méi zhǎng kōng luò zhào jiān。
入塞尽穿毡帐过,去乡须待锦衣还。rù sāi jǐn chuān zhān zhàng guò,qù xiāng xū dài jǐn yī hái。
功名大抵黄粱梦,薄有田园便好闲。gōng míng dà dǐ huáng liáng mèng,báo yǒu tián yuán biàn hǎo xián。

送参谋刘君祥

李俊民

寂历书斋独坐寒,白头羞见雪中山。jì lì shū zhāi dú zuò hán,bái tóu xiū jiàn xuě zhōng shān。
虚名得失蜗争外,浮世荣枯蚁梦闲。xū míng dé shī wō zhēng wài,fú shì róng kū yǐ mèng xián。
半夜朔风催客起,几时新月望君还。bàn yè shuò fēng cuī kè qǐ,jǐ shí xīn yuè wàng jūn hái。
鹤鸣林下无人共,何处烟霞不可闲。hè míng lín xià wú rén gòng,hé chù yān xiá bù kě xián。

送参谋刘君祥

李俊民

马首风花拂面寒,十年两度过阴山。mǎ shǒu fēng huā fú miàn hán,shí nián liǎng dù guò yīn shān。
浮云暮暮朝朝里,行雁兄兄弟弟闲。fú yún mù mù cháo cháo lǐ,xíng yàn xiōng xiōng dì dì xián。
大抵故乡生处乐,莫教明主放时还。dà dǐ gù xiāng shēng chù lè,mò jiào míng zhǔ fàng shí hái。
如今造物尤难料,枉使身心不得闲。rú jīn zào wù yóu nán liào,wǎng shǐ shēn xīn bù dé xián。

郎子云酒熟同李茂卿史正之豪取不许

李俊民

爱钱措大眼孔小,病酒先生舌本乾。ài qián cuò dà yǎn kǒng xiǎo,bìng jiǔ xiān shēng shé běn qián。
债是寻常谁不有,囊嫌羞涩且留看。zhài shì xún cháng shuí bù yǒu,náng xián xiū sè qiě liú kàn。
三人未必一人损,豪气难忘习气酸。sān rén wèi bì yī rén sǔn,háo qì nán wàng xí qì suān。
毦氉相逢欲空去,从来如此四并难。ěr sào xiāng féng yù kōng qù,cóng lái rú cǐ sì bìng nán。

中秋

李俊民

露下天街一气凉,月明不复被云妨。lù xià tiān jiē yī qì liáng,yuè míng bù fù bèi yún fáng。
正当金帝行秋令,疑是银河洗夜光。zhèng dāng jīn dì xíng qiū lìng,yí shì yín hé xǐ yè guāng。
鲛室影寒珠有泪,蟾宫风散桂飘香。jiāo shì yǐng hán zhū yǒu lèi,chán gōng fēng sàn guì piāo xiāng。
席间醉客忙归去,独共三人尽此觞。xí jiān zuì kè máng guī qù,dú gòng sān rén jǐn cǐ shāng。

中秋

李俊民

共对青天好举觞,从前三五是寻常。gòng duì qīng tiān hǎo jǔ shāng,cóng qián sān wǔ shì xún cháng。
一年佳节秋将半,万里清辉夜未央。yī nián jiā jié qiū jiāng bàn,wàn lǐ qīng huī yè wèi yāng。
才向缺时舒窈窕,欲从盈后敛光芒。cái xiàng quē shí shū yǎo tiǎo,yù cóng yíng hòu liǎn guāng máng。
姮娥曾得长生药,我欲停杯问此方。héng é céng dé zhǎng shēng yào,wǒ yù tíng bēi wèn cǐ fāng。

再赴阳城用前韵别茂卿子云正之

李俊民

谁使腰间印欲悬,不知面上唾才干。shuí shǐ yāo jiān yìn yù xuán,bù zhī miàn shàng tuò cái gàn。
先生敢以督邮去,坐客莫将官长看。xiān shēng gǎn yǐ dū yóu qù,zuò kè mò jiāng guān zhǎng kàn。
祖席又成携手别,离杯何苦上眉酸。zǔ xí yòu chéng xié shǒu bié,lí bēi hé kǔ shàng méi suān。
且休凋落高阳社,来往双凫也不难。qiě xiū diāo luò gāo yáng shè,lái wǎng shuāng fú yě bù nán。

和乔舜臣韵

李俊民

画图悬个老人星,一炷香烟祷处灵。huà tú xuán gè lǎo rén xīng,yī zhù xiāng yān dǎo chù líng。
见说蟠桃将结子,不知槁木已忘形。jiàn shuō pán táo jiāng jié zi,bù zhī gǎo mù yǐ wàng xíng。
倚空山色青排闼,扫地槐阴绿满庭。yǐ kōng shān sè qīng pái tà,sǎo dì huái yīn lǜ mǎn tíng。
凡骨恨无轻举便,且求强健保残龄。fán gǔ hèn wú qīng jǔ biàn,qiě qiú qiáng jiàn bǎo cán líng。

和乔舜臣韵

李俊民

几年鬓发已垂星,岂是长生药不灵。jǐ nián bìn fā yǐ chuí xīng,qǐ shì zhǎng shēng yào bù líng。
席上精神欢伯力,尘中面目偶人形。xí shàng jīng shén huān bó lì,chén zhōng miàn mù ǒu rén xíng。
来归徒讶荒陶径,学退还思过鲤庭。lái guī tú yà huāng táo jìng,xué tuì hái sī guò lǐ tíng。
郑重世情相爱甚,一杯酒劝望延龄。zhèng zhòng shì qíng xiāng ài shén,yī bēi jiǔ quàn wàng yán líng。

代乐仲和张温甫处督米

李俊民

未必书生气尽寒,食常不足为居闲。wèi bì shū shēng qì jǐn hán,shí cháng bù zú wèi jū xián。
清于孺子沧浪水,瘦似诗人饭颗山。qīng yú rú zi cāng làng shuǐ,shòu shì shī rén fàn kē shān。
欲向田文弹铗去,恐因丘嫂颉羹还。yù xiàng tián wén dàn jiá qù,kǒng yīn qiū sǎo jié gēng hái。
闻君自有江湖量,肯为枯鱼少破悭。wén jūn zì yǒu jiāng hú liàng,kěn wèi kū yú shǎo pò qiān。

清明席上同史正之姚君宝子昂

李俊民

浮云雨后自纵横,不待风收放晓晴。fú yún yǔ hòu zì zòng héng,bù dài fēng shōu fàng xiǎo qíng。
百计花期成谩与,一年春色过清明。bǎi jì huā qī chéng mán yǔ,yī nián chūn sè guò qīng míng。
谁家钻燧罢藏火,何处吹箫犹卖饧。shuí jiā zuān suì bà cáng huǒ,hé chù chuī xiāo yóu mài táng。
回首故园魂欲断,鸟飞只是片时程。huí shǒu gù yuán hún yù duàn,niǎo fēi zhǐ shì piàn shí chéng。