古诗词

李俊民

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

放迹山阳志尚同,至今林下仰高风。fàng jì shān yáng zhì shàng tóng,zhì jīn lín xià yǎng gāo fēng。
欲将人物图中看,恐遇生前李卫公。yù jiāng rén wù tú zhōng kàn,kǒng yù shēng qián lǐ wèi gōng。

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

古人观水必观澜,一滴涓流一滴寒。gǔ rén guān shuǐ bì guān lán,yī dī juān liú yī dī hán。
放取黄陂千万顷,莫教龙口吐吞难。fàng qǔ huáng bēi qiān wàn qǐng,mò jiào lóng kǒu tǔ tūn nán。

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

羽觞到处不容停,争看中流落酒星。yǔ shāng dào chù bù róng tíng,zhēng kàn zhōng liú luò jiǔ xīng。
彼此一时修禊事,未应人物愧兰亭。bǐ cǐ yī shí xiū xì shì,wèi yīng rén wù kuì lán tíng。

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

世上无人可立谈,眼前只有此君堪。shì shàng wú rén kě lì tán,yǎn qián zhǐ yǒu cǐ jūn kān。
当年借得谁家宅,疑是今来屏俗庵。dāng nián jiè dé shuí jiā zhái,yí shì jīn lái píng sú ān。

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

高山森似剑铓立,流水平如罗带舒。gāo shān sēn shì jiàn máng lì,liú shuǐ píng rú luó dài shū。
人在水光山色里,笑渠潘阆倒骑驴。rén zài shuǐ guāng shān sè lǐ,xiào qú pān láng dào qí lǘ。

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

天于万物岂私我,领略风光天不嗔。tiān yú wàn wù qǐ sī wǒ,lǐng lüè fēng guāng tiān bù chēn。
自古山阳景佳处,尽都分付与闲人。zì gǔ shān yáng jǐng jiā chù,jǐn dōu fēn fù yǔ xián rén。

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

一时得意笑春风,不见春风满树空。yī shí dé yì xiào chūn fēng,bù jiàn chūn fēng mǎn shù kōng。
老去惜花心尚在,为君留眼看蒸红。lǎo qù xī huā xīn shàng zài,wèi jūn liú yǎn kàn zhēng hóng。

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

绿水古今流不尽,好山前后势相连。lǜ shuǐ gǔ jīn liú bù jǐn,hǎo shān qián hòu shì xiāng lián。
适来荷蒉者谁子,应笑有心哉此贤。shì lái hé kuì zhě shuí zi,yīng xiào yǒu xīn zāi cǐ xián。

沁园十二咏熙熙堂

李俊民

渊底睡龙徒有颔,沙中老蚌恐无胎。yuān dǐ shuì lóng tú yǒu hàn,shā zhōng lǎo bàng kǒng wú tāi。
疾雷惊裂苍苔地,迸出鲛人泪颗来。jí léi jīng liè cāng tái dì,bèng chū jiāo rén lèi kē lái。

碧落四景横峰卧云

李俊民

蛰龙起后愿相从,便有人闲润物功。zhé lóng qǐ hòu yuàn xiāng cóng,biàn yǒu rén xián rùn wù gōng。
一片青山是归处,无心更逐渡溪风。yī piàn qīng shān shì guī chù,wú xīn gèng zhú dù xī fēng。

碧落四景横峰卧云

李俊民

漠漠山阴雪拥门,何时天道变寒暄。mò mò shān yīn xuě yōng mén,hé shí tiān dào biàn hán xuān。
虽然不是回光地,销得阳和几许恩。suī rán bù shì huí guāng dì,xiāo dé yáng hé jǐ xǔ ēn。

碧落四景横峰卧云

李俊民

沥沥山泉枕畔鸣,六根先得一根清。lì lì shān quán zhěn pàn míng,liù gēn xiān dé yī gēn qīng。
从来只向琴中听,不识徽弦意外声。cóng lái zhǐ xiàng qín zhōng tīng,bù shí huī xián yì wài shēng。

碧落四景横峰卧云

李俊民

门前老树数难推,独有栽松道者知。mén qián lǎo shù shù nán tuī,dú yǒu zāi sōng dào zhě zhī。
夜半风催山月上,政当鹤睡觉来时。yè bàn fēng cuī shān yuè shàng,zhèng dāng hè shuì jué lái shí。

集古南游

李俊民

一片归心白羽轻,一场春梦不分明。yī piàn guī xīn bái yǔ qīng,yī chǎng chūn mèng bù fēn míng。
东风二月淮阴郡,总是关山离别情。dōng fēng èr yuè huái yīn jùn,zǒng shì guān shān lí bié qíng。

周昉内人图吹笙

李俊民

旧曲闻来似敛眉,料应只恨赏音迟。jiù qū wén lái shì liǎn méi,liào yīng zhǐ hèn shǎng yīn chí。
梨园传得新翻谱,着意参差竹里吹。lí yuán chuán dé xīn fān pǔ,zhe yì cān chà zhú lǐ chuī。

周昉内人图吹笙

李俊民

非关古井不波澜,只恨银瓶一掬悭。fēi guān gǔ jǐng bù bō lán,zhǐ hèn yín píng yī jū qiān。
欲助长流御沟水,再教红叶到人闲。yù zhù zhǎng liú yù gōu shuǐ,zài jiào hóng yè dào rén xián。

周昉内人图吹笙

李俊民

心情犹在未收时,却顾花闲影渐移。xīn qíng yóu zài wèi shōu shí,què gù huā xián yǐng jiàn yí。
不道春来添几线,日长只与睡相宜。bù dào chūn lái tiān jǐ xiàn,rì zhǎng zhǐ yǔ shuì xiāng yí。

周昉内人图吹笙

李俊民

一夕秋风雁过声,铁衣辛苦向边城。yī xī qiū fēng yàn guò shēng,tiě yī xīn kǔ xiàng biān chéng。
将军不用和戎计,双杵休辞月下鸣。jiāng jūn bù yòng hé róng jì,shuāng chǔ xiū cí yuè xià míng。

周昉内人图吹笙

李俊民

袖里纤纤只合存,如何春笋不嫌髡。xiù lǐ xiān xiān zhǐ hé cún,rú hé chūn sǔn bù xián kūn。
金钗坠后无因见,藏得开元一捻痕。jīn chāi zhuì hòu wú yīn jiàn,cáng dé kāi yuán yī niǎn hén。

周昉内人图吹笙

李俊民

休言三尺是枯桐,大抵声音与政通。xiū yán sān chǐ shì kū tóng,dà dǐ shēng yīn yǔ zhèng tōng。
曾得王君意中事,便从弦上和薰风。céng dé wáng jūn yì zhōng shì,biàn cóng xián shàng hé xūn fēng。