古诗词

李俊民

襄阳咏史古堤

李俊民

天运端能卧可收,江山形势数荆州。tiān yùn duān néng wò kě shōu,jiāng shān xíng shì shù jīng zhōu。
当时若听韩嵩策,那得曹瞒享士牛。dāng shí ruò tīng hán sōng cè,nà dé cáo mán xiǎng shì niú。

襄阳咏史古堤

李俊民

衮斧留心汉晋闲,岂期谷隐避名难。gǔn fǔ liú xīn hàn jìn xián,qǐ qī gǔ yǐn bì míng nán。
一人有半随秦去,不得相离释道安。yī rén yǒu bàn suí qín qù,bù dé xiāng lí shì dào ān。

襄阳咏史古堤

李俊民

踏破衡山急急回,凤林尽是漉篱材。tà pò héng shān jí jí huí,fèng lín jǐn shì lù lí cái。
大家了得无生著,倾出团圞话里来。dà jiā le dé wú shēng zhù,qīng chū tuán luán huà lǐ lái。

襄阳咏史古堤

李俊民

天宝诗人去却回,果曾北阙上书来。tiān bǎo shī rén qù què huí,guǒ céng běi quē shàng shū lái。
若为耆旧无新语,明主何尝弃不才。ruò wèi qí jiù wú xīn yǔ,míng zhǔ hé cháng qì bù cái。

襄阳咏史古堤

李俊民

久愤江于投水俗,近忧泉室泣珠人。jiǔ fèn jiāng yú tóu shuǐ sú,jìn yōu quán shì qì zhū rén。
到头不是池中物,血溅惊波剑有神。dào tóu bù shì chí zhōng wù,xuè jiàn jīng bō jiàn yǒu shén。

襄阳咏史古堤

李俊民

见说韩门素识兵,故知西北势先倾。jiàn shuō hán mén sù shí bīng,gù zhī xī běi shì xiān qīng。
未应有子如豚犬,何在夫人自筑城。wèi yīng yǒu zi rú tún quǎn,hé zài fū rén zì zhù chéng。

襄阳咏史古堤

李俊民

未除不必烦周处,欲刺何须待卞庄。wèi chú bù bì fán zhōu chù,yù cì hé xū dài biàn zhuāng。
入市如羊听命去,至今无害到襄阳。rù shì rú yáng tīng mìng qù,zhì jīn wú hài dào xiāng yáng。

襄阳咏史古堤

李俊民

不知故隐几时离,天宝年闲处处诗。bù zhī gù yǐn jǐ shí lí,tiān bǎo nián xián chù chù shī。
过客不须寻世谱,万山山下看沈碑。guò kè bù xū xún shì pǔ,wàn shān shān xià kàn shěn bēi。

襄阳咏史古堤

李俊民

萱堂犹是忘忧地,乌屋相传反哺恩。xuān táng yóu shì wàng yōu dì,wū wū xiāng chuán fǎn bǔ ēn。
一段家风谁出自,千年鼻祖守关门。yī duàn jiā fēng shuí chū zì,qiān nián bí zǔ shǒu guān mén。

襄阳咏史古堤

李俊民

归去咸阳是老头,如何此地肯重游。guī qù xián yáng shì lǎo tóu,rú hé cǐ dì kěn zhòng yóu。
分明祀典无交涉,只合英灵在杜邮。fēn míng sì diǎn wú jiāo shè,zhǐ hé yīng líng zài dù yóu。

襄阳咏史古堤

李俊民

相唤相呼上巳游,国人无日不思周。xiāng huàn xiāng hū shàng sì yóu,guó rén wú rì bù sī zhōu。
近来烽火遭三月,那得闲杯逐水流。jìn lái fēng huǒ zāo sān yuè,nà dé xián bēi zhú shuǐ liú。

襄阳咏史古堤

李俊民

怪来赐也多言甚,笑倒忘机老汉阴。guài lái cì yě duō yán shén,xiào dào wàng jī lǎo hàn yīn。
巧拙大都归一溉,宁教劳力莫劳心。qiǎo zhuō dà dōu guī yī gài,níng jiào láo lì mò láo xīn。

襄阳咏史古堤

李俊民

皆因盂酒与豚蹄,致使他乡笑滑稽。jiē yīn yú jiǔ yǔ tún tí,zhì shǐ tā xiāng xiào huá jī。
无限驿亭来往客,独言齐赘不归齐。wú xiàn yì tíng lái wǎng kè,dú yán qí zhuì bù guī qí。

襄阳咏史古堤

李俊民

江上扬扬一棹波,众中清浊笑怀沙。jiāng shàng yáng yáng yī zhào bō,zhòng zhōng qīng zhuó xiào huái shā。
不知歌后沧浪曲,却入骚人屈宋衙。bù zhī gē hòu cāng làng qū,què rù sāo rén qū sòng yá。

襄阳咏史古堤

李俊民

憔悴沉湘楚大夫,魂招鱼腹肯来无。qiáo cuì chén xiāng chǔ dà fū,hún zhāo yú fù kěn lái wú。
至今江上渔歌在,尚问何由得渡湖。zhì jīn jiāng shàng yú gē zài,shàng wèn hé yóu dé dù hú。

襄阳咏史古堤

李俊民

特特来从抵鹊山,一心都在献芹闲。tè tè lái cóng dǐ què shān,yī xīn dōu zài xiàn qín xián。
非关楚国真难辨,举世人皆厌等闲。fēi guān chǔ guó zhēn nán biàn,jǔ shì rén jiē yàn děng xián。

襄阳咏史古堤

李俊民

日日山公载酒过,醒时常少醉时多。rì rì shān gōng zài jiǔ guò,xǐng shí cháng shǎo zuì shí duō。
儿童拍手阑街笑,惊破沧浪一曲歌。ér tóng pāi shǒu lán jiē xiào,jīng pò cāng làng yī qū gē。

襄阳咏史古堤

李俊民

得雨蛟龙未易图,枉劳木禺用机谟。dé yǔ jiāo lóng wèi yì tú,wǎng láo mù yú yòng jī mó。
死生毕竟谁堪托,今日才方见的颅。sǐ shēng bì jìng shuí kān tuō,jīn rì cái fāng jiàn de lú。

襄阳咏史古堤

李俊民

悠悠曾不倦登临,眼底何人为赏音。yōu yōu céng bù juàn dēng lín,yǎn dǐ hé rén wèi shǎng yīn。
白雪一歌犹掩耳,安知梁父是龙吟。bái xuě yī gē yóu yǎn ěr,ān zhī liáng fù shì lóng yín。

襄阳咏史古堤

李俊民

道口亭前多贵游,一时来往亦风流。dào kǒu tíng qián duō guì yóu,yī shí lái wǎng yì fēng liú。
若能共画安刘计,岂独英雄记里收。ruò néng gòng huà ān liú jì,qǐ dú yīng xióng jì lǐ shōu。