古诗词

李俊民

集古感征夫家

李俊民

臂上雕弓百战勋,居延城外又移军。bì shàng diāo gōng bǎi zhàn xūn,jū yán chéng wài yòu yí jūn。
不知万里沙场苦,犹自笙歌彻晓闻。bù zhī wàn lǐ shā chǎng kǔ,yóu zì shēng gē chè xiǎo wén。

集古从军

李俊民

万里还乡未到乡,受降城外月如霜。wàn lǐ hái xiāng wèi dào xiāng,shòu jiàng chéng wài yuè rú shuāng。
谁家营里吹羌笛,不是愁人也断肠。shuí jiā yíng lǐ chuī qiāng dí,bù shì chóu rén yě duàn cháng。

集古老将

李俊民

蓬根吹断雁南翔,晓鼓钟中两鬓霜。péng gēn chuī duàn yàn nán xiáng,xiǎo gǔ zhōng zhōng liǎng bìn shuāng。
独倚关亭还把酒,不堪秋气入金疮。dú yǐ guān tíng hái bǎ jiǔ,bù kān qiū qì rù jīn chuāng。

集古老将

李俊民

怜君一见一悲歌,破虏曾轻马伏波。lián jūn yī jiàn yī bēi gē,pò lǔ céng qīng mǎ fú bō。
今日宝刀无杀气,太平功业在山河。jīn rì bǎo dāo wú shā qì,tài píng gōng yè zài shān hé。

集古老将

李俊民

门前不改旧山河,泪落灯前一曲歌。mén qián bù gǎi jiù shān hé,lèi luò dēng qián yī qū gē。
更把玉鞭云外指,只缘君处受恩多。gèng bǎ yù biān yún wài zhǐ,zhǐ yuán jūn chù shòu ēn duō。

集古闻角

李俊民

铁马狐裘出汉营,瘴云深处守孤城。tiě mǎ hú qiú chū hàn yíng,zhàng yún shēn chù shǒu gū chéng。
无端遇著场心事,鸣轧江楼角一声。wú duān yù zhù chǎng xīn shì,míng yà jiāng lóu jiǎo yī shēng。

集古闻笛

李俊民

山头烽火水边营,只有牛羊与马群。shān tóu fēng huǒ shuǐ biān yíng,zhǐ yǒu niú yáng yǔ mǎ qún。
羌笛何须怨杨柳,忍教呜咽夜长闻。qiāng dí hé xū yuàn yáng liǔ,rěn jiào wū yàn yè zhǎng wén。

集古汉女

李俊民

大边物色更无春,碧玉芳年事冠军。dà biān wù sè gèng wú chūn,bì yù fāng nián shì guān jūn。
人世死前惟有别,阳台去作不归云。rén shì sǐ qián wéi yǒu bié,yáng tái qù zuò bù guī yún。

集古有别

李俊民

长对春风裛泪痕,殷红马上石榴裙。zhǎng duì chūn fēng yì lèi hén,yīn hóng mǎ shàng shí liú qún。
无端更唱关山曲,哀怨教人不忍闻。wú duān gèng chàng guān shān qū,āi yuàn jiào rén bù rěn wén。

集古怨别

李俊民

书来未报几时还,终日昏昏醉梦闲。shū lái wèi bào jǐ shí hái,zhōng rì hūn hūn zuì mèng xián。
别易会难长自叹,不堪重过望夫山。bié yì huì nán zhǎng zì tàn,bù kān zhòng guò wàng fū shān。

集古寄远

李俊民

桃李年年上国新,单于鼓角隔山闻。táo lǐ nián nián shàng guó xīn,dān yú gǔ jiǎo gé shān wén。
一行书信千行泪,不是思君是恨君。yī xíng shū xìn qiān xíng lèi,bù shì sī jūn shì hèn jūn。

集古代送别

李俊民

陇上流泉陇下分,目随征雁过寒云。lǒng shàng liú quán lǒng xià fēn,mù suí zhēng yàn guò hán yún。
人生适意无南北,莫向阳台梦使君。rén shēng shì yì wú nán běi,mò xiàng yáng tái mèng shǐ jūn。

集古恨别

李俊民

悽悽长是别离情,冰簟银床梦不成。qī qī zhǎng shì bié lí qíng,bīng diàn yín chuáng mèng bù chéng。
昨夜秋风今夜雨,篝灯愁泣到天明。zuó yè qiū fēng jīn yè yǔ,gōu dēng chóu qì dào tiān míng。

集古恨别

李俊民

君问归期未有期,迩来中酒起常迟。jūn wèn guī qī wèi yǒu qī,ěr lái zhōng jiǔ qǐ cháng chí。
山长水远无消息,指点庭花又过时。shān zhǎng shuǐ yuǎn wú xiāo xī,zhǐ diǎn tíng huā yòu guò shí。

集古悼征妇

李俊民

万里行人尚未还,百年多在别离闲。wàn lǐ xíng rén shàng wèi hái,bǎi nián duō zài bié lí xián。
当时惊觉高唐梦,为雨为云过别山。dāng shí jīng jué gāo táng mèng,wèi yǔ wèi yún guò bié shān。

集古感旧

李俊民

流莺惊起不成栖,入到繁华梦觉时。liú yīng jīng qǐ bù chéng qī,rù dào fán huá mèng jué shí。
人面只今何处在,魏公怀旧嫁文姬。rén miàn zhǐ jīn hé chù zài,wèi gōng huái jiù jià wén jī。

集古感旧

李俊民

碧栏干外绣帘垂,曾识云仙至小时。bì lán gàn wài xiù lián chuí,céng shí yún xiān zhì xiǎo shí。
见我佯羞频点影,满头犹自插花枝。jiàn wǒ yáng xiū pín diǎn yǐng,mǎn tóu yóu zì chā huā zhī。

集古感旧

李俊民

九陌初晴处处春,日高深院断无人。jiǔ mò chū qíng chù chù chūn,rì gāo shēn yuàn duàn wú rén。
尊前花下长相见,宋玉东家是旧邻。zūn qián huā xià zhǎng xiāng jiàn,sòng yù dōng jiā shì jiù lín。

集古春夜

李俊民

春风二月落花时,忆得前年君寄诗。chūn fēng èr yuè luò huā shí,yì dé qián nián jūn jì shī。
共道人家惆怅事,向灯弯尽一双眉。gòng dào rén jiā chóu chàng shì,xiàng dēng wān jǐn yī shuāng méi。

集古睡起

李俊民

万转千回懒下床,不辞鶗鴂妒年芳。wàn zhuǎn qiān huí lǎn xià chuáng,bù cí tí jué dù nián fāng。
酷怜一觉平明睡,枕破施朱隔宿妆。kù lián yī jué píng míng shuì,zhěn pò shī zhū gé sù zhuāng。