古诗词

郭之奇

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

文章亦自有驱除,今古茫茫共一墟。wén zhāng yì zì yǒu qū chú,jīn gǔ máng máng gòng yī xū。
窈绪终藏天地腹,冥思始执圣贤袪。yǎo xù zhōng cáng tiān dì fù,míng sī shǐ zhí shèng xián qū。
风云事理来通变,龙马威仪任疾徐。fēng yún shì lǐ lái tōng biàn,lóng mǎ wēi yí rèn jí xú。
一自鸿荒闻鬼泣,每从王迹溯麟书。yī zì hóng huāng wén guǐ qì,měi cóng wáng jì sù lín shū。

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

颇疑彤管似新铏,漫许精神入汗青。pǒ yí tóng guǎn shì xīn xíng,màn xǔ jīng shén rù hàn qīng。
班马魂强能护史,左羊笔健自传经。bān mǎ hún qiáng néng hù shǐ,zuǒ yáng bǐ jiàn zì chuán jīng。
风尘扫后惟霜雪,云雾开时又日星。fēng chén sǎo hòu wéi shuāng xuě,yún wù kāi shí yòu rì xīng。
赢得馀光分暗室,春麟或可寄秋萤。yíng dé yú guāng fēn àn shì,chūn lín huò kě jì qiū yíng。

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

千古文心落寸毫,万年青汗苦相熬。qiān gǔ wén xīn luò cùn háo,wàn nián qīng hàn kǔ xiāng áo。
石渠金匮何嗟及,竹简韦编岂惮劳。shí qú jīn kuì hé jiē jí,zhú jiǎn wéi biān qǐ dàn láo。
开笈如依贤圣阃,比肩惟有孝忠曹。kāi jí rú yī xián shèng kǔn,bǐ jiān wéi yǒu xiào zhōng cáo。
可怜缣帛为帷日,守缺犹能并执櫜。kě lián jiān bó wèi wéi rì,shǒu quē yóu néng bìng zhí gāo。

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

当年猾夏岂难禁,他日咸宾尽好音。dāng nián huá xià qǐ nán jìn,tā rì xián bīn jǐn hǎo yīn。
两汉东西来魏晋,五胡南北变辽金。liǎng hàn dōng xī lái wèi jìn,wǔ hú nán běi biàn liáo jīn。
兴衰王气殊分合,治乱天行共古今。xīng shuāi wáng qì shū fēn hé,zhì luàn tiān xíng gòng gǔ jīn。
始信山河终在德,谁将锁钥静戎心。shǐ xìn shān hé zhōng zài dé,shuí jiāng suǒ yào jìng róng xīn。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

十载夷羊甚祖龙,周情孔思孰相逢。shí zài yí yáng shén zǔ lóng,zhōu qíng kǒng sī shú xiāng féng。
不辞残缺成苴补,尚许高深入铸镕。bù cí cán quē chéng jū bǔ,shàng xǔ gāo shēn rù zhù róng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

所求龟鉴出丹青,惟有麟书在日星。suǒ qiú guī jiàn chū dān qīng,wéi yǒu lín shū zài rì xīng。
自向马班全阙史,肯教公谷半诬经。zì xiàng mǎ bān quán quē shǐ,kěn jiào gōng gǔ bàn wū jīng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

霜严秋断古何如,刻鹄安能肖彼初。shuāng yán qiū duàn gǔ hé rú,kè gǔ ān néng xiào bǐ chū。
不向雒阳争纸价,只从□水定波馀。bù xiàng luò yáng zhēng zhǐ jià,zhǐ cóng shuǐ dìng bō yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

总为高卑立定居,每依尊攘寓驱除。zǒng wèi gāo bēi lì dìng jū,měi yī zūn rǎng yù qū chú。
当年几见中匡略,此日依稀大事书。dāng nián jǐ jiàn zhōng kuāng lüè,cǐ rì yī xī dà shì shū。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

玉露方沾素卷初,空将青汗慰居诸。yù lù fāng zhān sù juǎn chū,kōng jiāng qīng hàn wèi jū zhū。
从兹十日分今古,纵有微光亦闰馀。cóng zī shí rì fēn jīn gǔ,zòng yǒu wēi guāng yì rùn yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

古不愚人人自愚,敢从千载见微诬。gǔ bù yú rén rén zì yú,gǎn cóng qiān zài jiàn wēi wū。
大文如日垂霜卷,岂为丹黄变绿图。dà wén rú rì chuí shuāng juǎn,qǐ wèi dān huáng biàn lǜ tú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

莫笑时儒多理书,堪怜旧史自经锄。mò xiào shí rú duō lǐ shū,kān lián jiù shǐ zì jīng chú。
今人那少钩玄舌,宛委应皆石匮馀。jīn rén nà shǎo gōu xuán shé,wǎn wěi yīng jiē shí kuì yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

自从三古日周旋,不分时人共简编。zì cóng sān gǔ rì zhōu xuán,bù fēn shí rén gòng jiǎn biān。
搜索高文还典册,推排地步与英贤。sōu suǒ gāo wén hái diǎn cè,tuī pái dì bù yǔ yīng xián。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

真成太始意中逢,元会如环入寸胸。zhēn chéng tài shǐ yì zhōng féng,yuán huì rú huán rù cùn xiōng。
便使秋风藏副稿,时山独赖古云封。biàn shǐ qiū fēng cáng fù gǎo,shí shān dú lài gǔ yún fēng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

传信传疑必至公,惑经疑古自迷蒙。chuán xìn chuán yí bì zhì gōng,huò jīng yí gǔ zì mí méng。
是非已向西麟获,同异何须白虎通。shì fēi yǐ xiàng xī lín huò,tóng yì hé xū bái hǔ tōng。

八月初四日纪事二首

郭之奇

十载艰虞为主恩,居夷避世两堪论。shí zài jiān yú wèi zhǔ ēn,jū yí bì shì liǎng kān lùn。
一时平地氛尘满,几叠幽山雾雨翻。yī shí píng dì fēn chén mǎn,jǐ dié yōu shān wù yǔ fān。
晓涧哀泉添热血,暮烟衰草送归魂。xiǎo jiàn āi quán tiān rè xuè,mù yān shuāi cǎo sòng guī hún。
到头苦节今方尽,莫向秋风洒泪痕。dào tóu kǔ jié jīn fāng jǐn,mò xiàng qiū fēng sǎ lèi hén。

八月初四日纪事二首

郭之奇

成仁取义忆前贤,异代同心几自鞭。chéng rén qǔ yì yì qián xián,yì dài tóng xīn jǐ zì biān。
血比苌弘新化碧,魂依望帝久为鹃。xuè bǐ cháng hóng xīn huà bì,hún yī wàng dì jiǔ wèi juān。
曾无尺寸酬高厚,惟有孤丹照简篇。céng wú chǐ cùn chóu gāo hòu,wéi yǒu gū dān zhào jiǎn piān。
万卷诗书随一炬,千秋霜管俟他年。wàn juǎn shī shū suí yī jù,qiān qiū shuāng guǎn qí tā nián。

初七午出南关

郭之奇

灰心一片久难镕,茅岭三秋万叶封。huī xīn yī piàn jiǔ nán róng,máo lǐng sān qiū wàn yè fēng。
汉将看鸢徒自苦,越人捧翟误相逢。hàn jiāng kàn yuān tú zì kǔ,yuè rén pěng dí wù xiāng féng。
只为断发依文体,岂意残肤出贯胸。zhǐ wèi duàn fā yī wén tǐ,qǐ yì cán fū chū guàn xiōng。
举目关河来故国,从兹取义亦从容。jǔ mù guān hé lái gù guó,cóng zī qǔ yì yì cóng róng。

十四日至太平却望

郭之奇

闲云潭影共斜晖,孤堞遥遥傍紫微。xián yún tán yǐng gòng xié huī,gū dié yáo yáo bàng zǐ wēi。
鹄面犹存形貌改,虎冠初去禁条稀。gǔ miàn yóu cún xíng mào gǎi,hǔ guān chū qù jìn tiáo xī。
未知南雁来何往,且看东流去日归。wèi zhī nán yàn lái hé wǎng,qiě kàn dōng liú qù rì guī。
倒极愁心翻若喜,霜翎懒向纥干飞。dào jí chóu xīn fān ruò xǐ,shuāng líng lǎn xiàng gē gàn fēi。

念一早舟至邕江

郭之奇

颇疑风景昔今殊,举目邕江绿似濡。pǒ yí fēng jǐng xī jīn shū,jǔ mù yōng jiāng lǜ shì rú。
干木逾垣非已甚,子卿持节未全诬。gàn mù yú yuán fēi yǐ shén,zi qīng chí jié wèi quán wū。
诗书此日宜高阁,青汗他年岂异图。shī shū cǐ rì yí gāo gé,qīng hàn tā nián qǐ yì tú。
但许故墟歌麦秀,敢劳新粟润薇枯。dàn xǔ gù xū gē mài xiù,gǎn láo xīn sù rùn wēi kū。

邕江午眺

郭之奇

馀生久寄绿云屏,誓死终为传说星。yú shēng jiǔ jì lǜ yún píng,shì sǐ zhōng wèi chuán shuō xīng。
五夜伤怀头自白,一时失路眼谁青。wǔ yè shāng huái tóu zì bái,yī shí shī lù yǎn shuí qīng。
蒹葭乍拂伊人水,兰芷仍含故国馨。jiān jiā zhà fú yī rén shuǐ,lán zhǐ réng hán gù guó xīn。
摇落秋风虽可畏,犹随碧照满前汀。yáo luò qiū fēng suī kě wèi,yóu suí bì zhào mǎn qián tīng。