古诗词

郭之奇

西秦四主夏三主

郭之奇

东晋偏安江左日,天光分裂万胡喧。dōng jìn piān ān jiāng zuǒ rì,tiān guāng fēn liè wàn hú xuān。
西秦朔夏尤凶狡,鸱张夺攘恣狂奔。xī qín shuò xià yóu xiōng jiǎo,chī zhāng duó rǎng zì kuáng bēn。
称王称帝随鞭举,为雨为云覆手翻。chēng wáng chēng dì suí biān jǔ,wèi yǔ wèi yún fù shǒu fān。
败枋久挫桓温锐,开汴仍回刘裕辕。bài fāng jiǔ cuò huán wēn ruì,kāi biàn réng huí liú yù yuán。
咸殿室家畴复问,十陵坟墓也徒言。xián diàn shì jiā chóu fù wèn,shí líng fén mù yě tú yán。
真人反在代恒北,乞伏尝思夷谶存。zhēn rén fǎn zài dài héng běi,qǐ fú cháng sī yí chèn cún。
已弃姚苻依拓跋,岂知伏莽丧穷猿。yǐ qì yáo fú yī tuò bá,qǐ zhī fú mǎng sàng qióng yuán。
从此赫连夸铁伐,真成夏裔表雄藩。cóng cǐ hè lián kuā tiě fá,zhēn chéng xià yì biǎo xióng fān。
尽收秦土宁思旧,幸获长安遂窃尊。jǐn shōu qín tǔ níng sī jiù,xìng huò zhǎng ān suì qiè zūn。
左弓右剑民如鹿,身死宗夷子亦豚。zuǒ gōng yòu jiàn mín rú lù,shēn sǐ zōng yí zi yì tún。
朝宋服凉皆呓语,果然招魏入东门。cháo sòng fú liáng jiē yì yǔ,guǒ rán zhāo wèi rù dōng mén。
安得坚墙供厉斧,但馀绮绣委台园。ān dé jiān qiáng gōng lì fǔ,dàn yú qǐ xiù wěi tái yuán。
苛蓝山上新挥涕,统万城中漫触藩。kē lán shān shàng xīn huī tì,tǒng wàn chéng zhōng màn chù fān。
定昌暮末如相遇,应尤父祖累儿孙。dìng chāng mù mò rú xiāng yù,yīng yóu fù zǔ lèi ér sūn。
吾欲高呼诸众丑,休将家族换中原。wú yù gāo hū zhū zhòng chǒu,xiū jiāng jiā zú huàn zhōng yuán。
犬兔俱驰终并殒,豕蛇相啖复交吞。quǎn tù jù chí zhōng bìng yǔn,shǐ shé xiāng dàn fù jiāo tūn。
天之所骄天自绝,人之所畏人必掀。tiān zhī suǒ jiāo tiān zì jué,rén zhī suǒ wèi rén bì xiān。
长城早向阴山界,尔物终依玉塞骞。zhǎng chéng zǎo xiàng yīn shān jiè,ěr wù zhōng yī yù sāi qiān。
实祸虚名成底事,高田吐谷总伤魂。shí huò xū míng chéng dǐ shì,gāo tián tǔ gǔ zǒng shāng hún。
临照千年归日月,倒悬谁许作乾坤。lín zhào qiān nián guī rì yuè,dào xuán shuí xǔ zuò qián kūn。

魏十四主东魏一主

郭之奇

胡人左辫安能脱,羊质豺心空苟活。hú rén zuǒ biàn ān néng tuō,yáng zhì chái xīn kōng gǒu huó。
魏圭束帽始吞华,分曹置学何超越。wèi guī shù mào shǐ tūn huá,fēn cáo zhì xué hé chāo yuè。
明元平盗复防边,大武雄材谁敢越。míng yuán píng dào fù fáng biān,dà wǔ xióng cái shuí gǎn yuè。
兖豫幽雍入并包,自淮逾汉供彼捋。yǎn yù yōu yōng rù bìng bāo,zì huái yú hàn gōng bǐ lǚ。
佛狸未应卯年谣,春燕无家总林末。fú lí wèi yīng mǎo nián yáo,chūn yàn wú jiā zǒng lín mò。
天道何曾遂果无,槊贯婴儿还自剟。tiān dào hé céng suì guǒ wú,shuò guàn yīng ér hái zì duō。
浚弘相继北南休,孝文出类文风豁。jùn hóng xiāng jì běi nán xiū,xiào wén chū lèi wén fēng huō。
迁乔出谷岂徒然,以夏更夷如洗抹。qiān qiáo chū gǔ qǐ tú rán,yǐ xià gèng yí rú xǐ mǒ。
文治终难久属夷,夷运百年应易拨。wén zhì zhōng nán jiǔ shǔ yí,yí yùn bǎi nián yīng yì bō。
宣武闲居失搆堂,孝明冲子漫嗟咄。xuān wǔ xián jū shī gòu táng,xiào míng chōng zi màn jiē duō。
杨白花已河阴沉,尔朱荣向雒阳喝。yáng bái huā yǐ hé yīn chén,ěr zhū róng xiàng luò yáng hē。
庄闵逾年禄永终,东西自此名分割。zhuāng mǐn yú nián lù yǒng zhōng,dōng xī zì cǐ míng fēn gē。
东雒长柯寄六浑,西安大柄繇黑獭。dōng luò zhǎng kē jì liù hún,xī ān dà bǐng yáo hēi tǎ。
堪怜孝武入长安,辞汤得火徒蹩躠。kān lián xiào wǔ rù zhǎng ān,cí tāng dé huǒ tú bié sǎ。
东静及身遇高洋,西文再传终拓跋。dōng jìng jí shēn yù gāo yáng,xī wén zài chuán zhōng tuò bá。
吁嗟元魏洵狄豪,百五十龄天乃夺。xū jiē yuán wèi xún dí háo,bǎi wǔ shí líng tiān nǎi duó。
君看齐周二纪馀,接瞬中原归我挞。jūn kàn qí zhōu èr jì yú,jiē shùn zhōng yuán guī wǒ tà。

宋八王

郭之奇

下邳振臂繇京口,擒数天子如摧朽。xià pī zhèn bì yáo jīng kǒu,qín shù tiān zi rú cuī xiǔ。
归老京师方自取,琅琊赤纸甘心久。guī lǎo jīng shī fāng zì qǔ,láng yá chì zhǐ gān xīn jiǔ。
秣陵何事终相蹂,营阳庐陵天假手。mò líng hé shì zhōng xiāng róu,yíng yáng lú líng tiān jiǎ shǒu。
元嘉美政终难守,长城已坏群心走。yuán jiā měi zhèng zhōng nán shǒu,zhǎng chéng yǐ huài qún xīn zǒu。
舞槊初还祸生肘,神兵整辨除凶首。wǔ shuò chū hái huò shēng zhǒu,shén bīng zhěng biàn chú xiōng shǒu。
新亭即位卑田叟,土木虽华宫闱丑。xīn tíng jí wèi bēi tián sǒu,tǔ mù suī huá gōng wéi chǒu。
子业穷凶金刀剖,湘东极暴洪枝揉。zi yè qióng xiōng jīn dāo pōu,xiāng dōng jí bào hóng zhī róu。
螟蛉始罢新安狗,可怜粲秉谁堪偶。míng líng shǐ bà xīn ān gǒu,kě lián càn bǐng shuí kān ǒu。
安成未安仍解绶,侍中属齐齐自有。ān chéng wèi ān réng jiě shòu,shì zhōng shǔ qí qí zì yǒu。
齐官何人休颜忸,处士齐书应不负。qí guān hé rén xiū yán niǔ,chù shì qí shū yīng bù fù。

齐六主

郭之奇

临轩少主泣无穷,解玺齐官独进宫。lín xuān shǎo zhǔ qì wú qióng,jiě xǐ qí guān dú jìn gōng。
汝阴既灭方销忌,左珥双加合奖功。rǔ yīn jì miè fāng xiāo jì,zuǒ ěr shuāng jiā hé jiǎng gōng。
羞面司徒犹障日,谈经祭酒漫流风。xiū miàn sī tú yóu zhàng rì,tán jīng jì jiǔ màn liú fēng。
可怜佐命如斯物,安得少年在尔躬。kě lián zuǒ mìng rú sī wù,ān dé shǎo nián zài ěr gōng。
永明克己初求治,长吏无私百姓丰。yǒng míng kè jǐ chū qiú zhì,zhǎng lì wú sī bǎi xìng fēng。
岂知一旦西昌委,海陵相继郁林终。qǐ zhī yī dàn xī chāng wěi,hǎi líng xiāng jì yù lín zhōng。
王徐缚裤天子废,豺狼逞性十王空。wáng xú fù kù tiān zi fèi,chái láng chěng xìng shí wáng kōng。
杀人有训休居后,诸鬼相依日在中。shā rén yǒu xùn xiū jū hòu,zhū guǐ xiāng yī rì zài zhōng。
刀敕丈兄环禁北,宝孙伥子并昏东。dāo chì zhàng xiōng huán jìn běi,bǎo sūn chāng zi bìng hūn dōng。
此日莲花生满地,当年金土价应同。cǐ rì lián huā shēng mǎn dì,dāng nián jīn tǔ jià yīng tóng。
懊侬不用猜琴曲,薄肠复自有萧公。ào nóng bù yòng cāi qín qū,báo cháng fù zì yǒu xiāo gōng。
只愁禆贩难留主,赢得生金遗宝融。zhǐ chóu bì fàn nán liú zhǔ,yíng dé shēng jīn yí bǎo róng。

梁四主

郭之奇

姑熟醇醪了故王,江东正朔是萧梁。gū shú chún láo le gù wáng,jiāng dōng zhèng shuò shì xiāo liáng。
五经博士初分遗,四部无遮复继扬。wǔ jīng bó shì chū fēn yí,sì bù wú zhē fù jì yáng。
十年淮堰劳三筑,无缺金瓯忍自伤。shí nián huái yàn láo sān zhù,wú quē jīn ōu rěn zì shāng。
谁使长鲸终跋扈,颇讶吴老薄心肠。shuí shǐ zhǎng jīng zhōng bá hù,pǒ yà wú lǎo báo xīn cháng。
同泰舍身钱易赎,净居苦口蜜难尝。tóng tài shě shēn qián yì shú,jìng jū kǔ kǒu mì nán cháng。
自我台城休荷荷,将军宇宙日洋洋。zì wǒ tái chéng xiū hé hé,jiāng jūn yǔ zhòu rì yáng yáng。
可怜太宝供虚席,旬日犹烦假豫章。kě lián tài bǎo gōng xū xí,xún rì yóu fán jiǎ yù zhāng。
古今篡逆虽肩比,未闻此物肆狂猖。gǔ jīn cuàn nì suī jiān bǐ,wèi wén cǐ wù sì kuáng chāng。
传首江陵随尽骨,一目湘东始继纲。chuán shǒu jiāng líng suí jǐn gǔ,yī mù xiāng dōng shǐ jì gāng。
岂知老佛垂弓冶,涅槃已罢又龙光。qǐ zhī lǎo fú chuí gōng yě,niè pán yǐ bà yòu lóng guāng。
图书漫付炎灰了,白马空衣紫气翔。tú shū màn fù yán huī le,bái mǎ kōng yī zǐ qì xiáng。
臣魏臣齐俱寄食,云水真成释氏乡。chén wèi chén qí jù jì shí,yún shuǐ zhēn chéng shì shì xiāng。

陈五主

郭之奇

可怜巴马蔽黄尘,夷凶剪乱遂为陈。kě lián bā mǎ bì huáng chén,yí xiōng jiǎn luàn suì wèi chén。
已知同泰终危国,何事庄严又舍身。yǐ zhī tóng tài zhōng wēi guó,hé shì zhuāng yán yòu shě shēn。
始兴王子兴劳苦,刺闺投石夜频频。shǐ xīng wáng zi xīng láo kǔ,cì guī tóu shí yè pín pín。
妄希泰伯为三让,错认姬公乃世臣。wàng xī tài bó wèi sān ràng,cuò rèn jī gōng nǎi shì chén。
青蒲未了安成泣,临海旋驱嗣主轮。qīng pú wèi le ān chéng qì,lín hǎi xuán qū sì zhǔ lún。
独值齐衰能启土,始逢周盛复逡巡。dú zhí qí shuāi néng qǐ tǔ,shǐ féng zhōu shèng fù qūn xún。
云龙门外空焚锦,玉树庭中竞乐春。yún lóng mén wài kōng fén jǐn,yù shù tíng zhōng jìng lè chūn。
三阁花容谁比艳,平湖草色忽开堙。sān gé huā róng shuí bǐ yàn,píng hú cǎo sè hū kāi yīn。
天子寺奴应可献,宫英文狎岂相颦。tiān zi sì nú yīng kě xiàn,gōng yīng wén xiá qǐ xiāng pín。
一朝王气归眢井,留得新声感后人。yī cháo wáng qì guī yuān jǐng,liú dé xīn shēng gǎn hòu rén。

附北齐五主

郭之奇

六浑呈身繇剪马,蛟龙云雨初飞洒。liù hún chéng shēn yáo jiǎn mǎ,jiāo lóng yún yǔ chū fēi sǎ。
长歌赵郡天遣来,殷冀主人皆接踝。zhǎng gē zhào jùn tiān qiǎn lái,yīn jì zhǔ rén jiē jiē huái。
尔朱穷暴自成灰,黑獭非常难遽扯。ěr zhū qióng bào zì chéng huī,hēi tǎ fēi cháng nán jù chě。
逐主怀惭复事君,东分魏国犹相假。zhú zhǔ huái cán fù shì jūn,dōng fēn wèi guó yóu xiāng jiǎ。
挥拳詈狗独何人,膳奴屠尔真如猳。huī quán lì gǒu dú hé rén,shàn nú tú ěr zhēn rú jiā。
太原神彩众皆惊,父龙兄虎终居下。tài yuán shén cǎi zhòng jiē jīng,fù lóng xiōng hǔ zhōng jū xià。
已成篡夺日骄淫,颠痴皇帝繇来寡。yǐ chéng cuàn duó rì jiāo yín,diān chī huáng dì yáo lái guǎ。
有弟双教绝地牢,元宗那得思全瓦。yǒu dì shuāng jiào jué dì láo,yuán zōng nà dé sī quán wǎ。
传位常山本戏言,子殷出舍依谁把。chuán wèi cháng shān běn xì yán,zi yīn chū shě yī shuí bǎ。
孝昭获嗣果齐英,济南必杀何为者。xiào zhāo huò sì guǒ qí yīng,jì nán bì shā hé wèi zhě。
长广从兹亦效颦,百年乱梃畴招惹。zhǎng guǎng cóng zī yì xiào pín,bǎi nián luàn tǐng chóu zhāo rě。
可怜后主羞语言,一曲琵琶播朝野。kě lián hòu zhǔ xiū yǔ yán,yī qū pí pá bō cháo yě。
无愁天子善歌弹,开府苍头工拉打。wú chóu tiān zi shàn gē dàn,kāi fǔ cāng tóu gōng lā dǎ。
百升谣布明月沉,平阳晋邺同倾厦。bǎi shēng yáo bù míng yuè chén,píng yáng jìn yè tóng qīng shà。
夷人之族亦自夷,疏而不漏皆天也。yí rén zhī zú yì zì yí,shū ér bù lòu jiē tiān yě。

周五主

郭之奇

宇文窥欢入晋阳,高王悔遣归复命。yǔ wén kuī huān rù jìn yáng,gāo wáng huǐ qiǎn guī fù mìng。
此儿瞻视果非尝,英雄耳目真堪竞。cǐ ér zhān shì guǒ fēi cháng,yīng xióng ěr mù zhēn kān jìng。
讨悦初收秦陇心,迎舆始作尚书令。tǎo yuè chū shōu qín lǒng xīn,yíng yú shǐ zuò shàng shū lìng。
操戈宁肯复授人,魏修枉就长安阱。cāo gē níng kěn fù shòu rén,wèi xiū wǎng jiù zhǎng ān jǐng。
宝炬空将玉烛燃,安定已司军国政。bǎo jù kōng jiāng yù zhú rán,ān dìng yǐ sī jūn guó zhèng。
金墉胆丧东人悲,渭曲柳株西人咏。jīn yōng dǎn sàng dōng rén bēi,wèi qū liǔ zhū xī rén yǒng。
府兵属军军寓农,周礼命官官复正。fǔ bīng shǔ jūn jūn yù nóng,zhōu lǐ mìng guān guān fù zhèng。
如此施为出汉秦,奈何事主同枭獍。rú cǐ shī wèi chū hàn qín,nài hé shì zhǔ tóng xiāo jìng。
子觉称周未一年,宁都及三天禄竟。zi jué chēng zhōu wèi yī nián,níng dōu jí sān tiān lù jìng。
弘我周家非鲁公,逆护谁教落斧柄。hóng wǒ zhōu jiā fēi lǔ gōng,nì hù shuí jiào luò fǔ bǐng。
三教归儒佛道除,六师指邺高齐并。sān jiào guī rú fú dào chú,liù shī zhǐ yè gāo qí bìng。
可怜二九日孜孜,狡童一旦居天圣。kě lián èr jiǔ rì zī zī,jiǎo tóng yī dàn jū tiān shèng。
乌丸漫捋好公须,杖痕宁改凶人性。wū wán màn lǚ hǎo gōng xū,zhàng hén níng gǎi xiōng rén xìng。
剪羽摇根自速亡,天时人事互相庆。jiǎn yǔ yáo gēn zì sù wáng,tiān shí rén shì hù xiāng qìng。
天元天兴法驾还,曙星曙入东宫映。tiān yuán tiān xīng fǎ jià hái,shǔ xīng shǔ rù dōng gōng yìng。
南北从兹王气合,杨花满目中华盛。nán běi cóng zī wáng qì hé,yáng huā mǎn mù zhōng huá shèng。

隋四主

郭之奇

六茹秉政假黄钺,身骑虎背噬黑獭。liù rú bǐng zhèng jiǎ huáng yuè,shēn qí hǔ bèi shì hēi tǎ。
龙首山头玄象昭,朱雀门前王气剟。lóng shǒu shān tóu xuán xiàng zhāo,zhū què mén qián wáng qì duō。
江东三百中原合,曙星一旦光天豁。jiāng dōng sān bǎi zhōng yuán hé,shǔ xīng yī dàn guāng tiān huō。
南北从兹定一尊,周灭陈倾难再割。nán běi cóng zī dìng yī zūn,zhōu miè chén qīng nán zài gē。
兼国依稀嬴政齐,传家亦与亡胡埒。jiān guó yī xī yíng zhèng qí,chuán jiā yì yǔ wáng hú liè。
诗书毁弃独刑名,密网严科那许脱。shī shū huǐ qì dú xíng míng,mì wǎng yán kē nà xǔ tuō。
杀人庭殿法奚为,囚子东宫根自拨。shā rén tíng diàn fǎ xī wèi,qiú zi dōng gōng gēn zì bō。
大事何堪付畜生,八荒已任阿摩挞。dà shì hé kān fù chù shēng,bā huāng yǐ rèn ā mó tà。
侈心逸志日悠悠,春渠秋海时活活。chǐ xīn yì zhì rì yōu yōu,chūn qú qiū hǎi shí huó huó。
普天同怨尽予仇,御衣溅血谁相抹。pǔ tiān tóng yuàn jǐn yǔ chóu,yù yī jiàn xuè shuí xiāng mǒ。
为侗为侑总虚名,布席礼佛空哀怛。wèi dòng wèi yòu zǒng xū míng,bù xí lǐ fú kōng āi dá。
我闻以力服人者,前秦后隋同衣钵。wǒ wén yǐ lì fú rén zhě,qián qín hòu suí tóng yī bō。
虐我繇来必众仇,殴民岂得逃天夺。nüè wǒ yáo lái bì zhòng chóu,ōu mín qǐ dé táo tiān duó。
古往今来共一轮,此兴彼丧休嗟咄。gǔ wǎng jīn lái gòng yī lún,cǐ xīng bǐ sàng xiū jiē duō。

唐二十帝

郭之奇

我闻二十君在唐,济世安民独二郎。wǒ wén èr shí jūn zài táng,jì shì ān mín dú èr láng。
化家为国真繇汝,功成破阵本秦王。huà jiā wèi guó zhēn yáo rǔ,gōng chéng pò zhèn běn qín wáng。
太原创迹非玄武,谁将国事委元良。tài yuán chuàng jì fēi xuán wǔ,shuí jiāng guó shì wěi yuán liáng。
永徽能绍贞观辙,女主宫中曷自昌。yǒng huī néng shào zhēn guān zhé,nǚ zhǔ gōng zhōng hé zì chāng。
雉奴安识聚麀耻,妩媚偏饶似虺肠。zhì nú ān shí jù yōu chǐ,wǔ mèi piān ráo shì huī cháng。
五王浴日房州出,双陆宫中和事忙。wǔ wáng yù rì fáng zhōu chū,shuāng lù gōng zhōng hé shì máng。
天星散落诸韦灭,豫旦初登少帝床。tiān xīng sàn luò zhū wéi miè,yù dàn chū dēng shǎo dì chuáng。
传储早得开元盛,美化淳风溢万方。chuán chǔ zǎo dé kāi yuán shèng,měi huà chún fēng yì wàn fāng。
蜜口中书成天宝,赤心阿荦起渔阳。mì kǒu zhōng shū chéng tiān bǎo,chì xīn ā luò qǐ yú yáng。
国家再造繇郭李,中兴肃代岂能当。guó jiā zài zào yáo guō lǐ,zhōng xīng sù dài qǐ néng dāng。
德宗三弊终难改,天命宁关术士桑。dé zōng sān bì zhōng nán gǎi,tiān mìng níng guān shù shì sāng。
堪嗟八党欺喑予,所恃元和作嗣皇。kān jiē bā dǎng qī yīn yǔ,suǒ shì yuán hé zuò sì huáng。
殄凶除叛挥霜斧,剑浙淮淄敛镝铓。tiǎn xiōng chú pàn huī shuāng fǔ,jiàn zhè huái zī liǎn dī máng。
金丹遂酿中和逆,穆敬重教河朔亡。jīn dān suì niàng zhōng hé nì,mù jìng zhòng jiào hé shuò wáng。
可怜二日移三主,甘露从兹作祸殃。kě lián èr rì yí sān zhǔ,gān lù cóng zī zuò huò yāng。
武宣承绪同英果,国柄依然网在纲。wǔ xuān chéng xù tóng yīng guǒ,guó bǐng yī rán wǎng zài gāng。
大中堪咏还堪哭,彼惛谁搆复谁堂。dà zhōng kān yǒng hái kān kū,bǐ hūn shuí gòu fù shuí táng。
为懿为僖尔何人,使人朝散而邑荒。wèi yì wèi xī ěr hé rén,shǐ rén cháo sàn ér yì huāng。
十军阿父群相拥,国老门生独自伤。shí jūn ā fù qún xiāng yōng,guó lǎo mén shēng dú zì shāng。
黄巢始乱天下裂,朱三盗夥果非尝。huáng cháo shǐ luàn tiān xià liè,zhū sān dào huǒ guǒ fēi cháng。
纥干山雀无飞处,虽有昭哀亦槛羊。gē gàn shān què wú fēi chù,suī yǒu zhāo āi yì kǎn yáng。
晋岐吴蜀空分土,夺天子贼已称梁。jìn qí wú shǔ kōng fēn tǔ,duó tiān zi zéi yǐ chēng liáng。

太宗

郭之奇

唐之英主太宗尔,太原开基安可侈。táng zhī yīng zhǔ tài zōng ěr,tài yuán kāi jī ān kě chǐ。
掩耳先为突厥臣,化家独赖世民子。yǎn ěr xiān wèi tū jué chén,huà jiā dú lài shì mín zi。
剪薛除萧诸伪夷,擒充戮窦群凶止。jiǎn xuē chú xiāo zhū wěi yí,qín chōng lù dòu qún xiōng zhǐ。
白旄黄钺六年收,玄武霜戈今日起。bái máo huáng yuè liù nián shōu,xuán wǔ shuāng gē jīn rì qǐ。
宇宙功高人共推,禁门蹀血谁能已。yǔ zhòu gōng gāo rén gòng tuī,jìn mén dié xuè shuí néng yǐ。
显德初传百善臻,贞观政要千年纪。xiǎn dé chū chuán bǎi shàn zhēn,zhēn guān zhèng yào qiān nián jì。
文武之用各随时,谏争无讳从兹始。wén wǔ zhī yòng gè suí shí,jiàn zhēng wú huì cóng zī shǐ。
师古王图未足多,世南圣德何须拟。shī gǔ wáng tú wèi zú duō,shì nán shèng dé hé xū nǐ。
为忠为良岂异臣,及尧及舜惟徵耻。wèi zhōng wèi liáng qǐ yì chén,jí yáo jí shùn wéi zhēng chǐ。
瀛洲二九漫标形,凌烟三八徒夸美。yíng zhōu èr jiǔ màn biāo xíng,líng yān sān bā tú kuā měi。
可怜侯许亦丹青,托孤亡赖归英李。kě lián hóu xǔ yì dān qīng,tuō gū wáng lài guī yīng lǐ。
长孙终奈雉奴何,女王竟属才人矣。zhǎng sūn zhōng nài zhì nú hé,nǚ wáng jìng shǔ cái rén yǐ。

武后

郭之奇

女主武王兆既成,淳风秘记果非假。nǚ zhǔ wǔ wáng zhào jì chéng,chún fēng mì jì guǒ fēi jiǎ。
制骢才人少有名,扬蛾出寺归黄瓦。zhì cōng cái rén shǎo yǒu míng,yáng é chū sì guī huáng wǎ。
收斛初闻易妇言,投瓮翻因心院惹。shōu hú chū wén yì fù yán,tóu wèng fān yīn xīn yuàn rě。
君之麀聚本妖迷,宫不畜猫为枭也。jūn zhī yōu jù běn yāo mí,gōng bù chù māo wèi xiāo yě。
垂帘以后二圣成,光宅从兹代天下。chuí lián yǐ hòu èr shèng chéng,guāng zhái cóng zī dài tiān xià。
伤心一蔓尽黄台,无赖千僧居白马。shāng xīn yī màn jǐn huáng tái,wú lài qiān sēng jū bái mǎ。
铜匦朝悬告密开,罗经夕就全人寡。tóng guǐ cháo xuán gào mì kāi,luó jīng xī jiù quán rén guǎ。
衮冕初瞻万像神,羽衣还为六郎写。gǔn miǎn chū zhān wàn xiàng shén,yǔ yī hái wèi liù láng xiě。
杀牛人画已俱焚,控鹤莲花方并冶。shā niú rén huà yǐ jù fén,kòng hè lián huā fāng bìng yě。
青朱仕宦漫登台,赤族周来终接踝。qīng zhū shì huàn màn dēng tái,chì zú zhōu lái zhōng jiē huái。
漏尽钟鸣天意回,桃红李白公门閜。lòu jǐn zhōng míng tiān yì huí,táo hóng lǐ bái gōng mén xiǎ。
五王谋就二凶除,八字眉衰上阳哑。wǔ wáng móu jiù èr xiōng chú,bā zì méi shuāi shàng yáng yǎ。
谁留产禄更燃灰,点筹和事何潇洒。shuí liú chǎn lù gèng rán huī,diǎn chóu hé shì hé xiāo sǎ。
天星散落桑条折,妩媚前袪难再扯。tiān xīng sàn luò sāng tiáo zhé,wǔ mèi qián qū nán zài chě。

玄宗

郭之奇

景云一旦辞黄屋,开元始向贞观续。jǐng yún yī dàn cí huáng wū,kāi yuán shǐ xiàng zhēn guān xù。
诸宄消亡似拨霜,群生仰照来初旭。zhū guǐ xiāo wáng shì bō shuāng,qún shēng yǎng zhào lái chū xù。
姚宋韩张共轴钧,披胸写意同启沃。yáo sòng hán zhāng gòng zhóu jūn,pī xiōng xiě yì tóng qǐ wò。
岂知倾国自名花,花如人面人如玉。qǐ zhī qīng guó zì míng huā,huā rú rén miàn rén rú yù。
密口奸成金鉴蒙,赤心儿赐金钱浴。mì kǒu jiān chéng jīn jiàn méng,chì xīn ér cì jīn qián yù。
五队奢豪竞主恩,诸方节度改胡纛。wǔ duì shē háo jìng zhǔ ēn,zhū fāng jié dù gǎi hú dào。
李杨相继塞谏争,南诏北边畴敢告。lǐ yáng xiāng jì sāi jiàn zhēng,nán zhào běi biān chóu gǎn gào。
羯狗臊尘河上飞,马嵬香袜沟中辱。jié gǒu sāo chén hé shàng fēi,mǎ wéi xiāng wà gōu zhōng rǔ。
剑门花鸟助人愁,山色加青水倍绿。jiàn mén huā niǎo zhù rén chóu,shān sè jiā qīng shuǐ bèi lǜ。
人生有情空自毒,水山花鸟时相促。rén shēng yǒu qíng kōng zì dú,shuǐ shān huā niǎo shí xiāng cù。
白头宫女说连昌,少陵野老哀江曲。bái tóu gōng nǚ shuō lián chāng,shǎo líng yě lǎo āi jiāng qū。
太平谁致乱者谁,天宝前车千载鹄。tài píng shuí zhì luàn zhě shuí,tiān bǎo qián chē qiān zài gǔ。

肃宗

郭之奇

深居莫漫倚升平,天宝当年久讳兵。shēn jū mò màn yǐ shēng píng,tiān bǎo dāng nián jiǔ huì bīng。
南诏烟尘畴敢问,渔阳鼙鼓自相惊。nán zhào yān chén chóu gǎn wèn,yú yáng pí gǔ zì xiāng jīng。
马嵬杖屦难收队,龙厩分驹乍转程。mǎ wéi zhàng jù nán shōu duì,lóng jiù fēn jū zhà zhuǎn chéng。
剪棘为朝虽草创,封丸传赦已风行。jiǎn jí wèi cháo suī cǎo chuàng,fēng wán chuán shè yǐ fēng xíng。
此时兴复人皆望,何事安诛史尚横。cǐ shí xīng fù rén jiē wàng,hé shì ān zhū shǐ shàng héng。
衣白山人徒受紫,宝鞍良姊又居营。yī bái shān rén tú shòu zǐ,bǎo ān liáng zǐ yòu jū yíng。
剑门花鸟停朝泪,戎幕鸡乾出夜声。jiàn mén huā niǎo tíng cháo lèi,róng mù jī qián chū yè shēng。
掌禁仍归帷幄侍,军容谁许众勋瞠。zhǎng jìn réng guī wéi wò shì,jūn róng shuí xǔ zhòng xūn chēng。
可怜西内空呜咽,眼看张李独伤情。kě lián xī nèi kōng wū yàn,yǎn kàn zhāng lǐ dú shāng qíng。
已传鼠雀睢阳尽,复见风沙邺下倾。yǐ chuán shǔ què suī yáng jǐn,fù jiàn fēng shā yè xià qīng。
东都未必殊精彩,河朔终须倚父兄。dōng dōu wèi bì shū jīng cǎi,hé shuò zhōng xū yǐ fù xiōng。
但使汾淮常在阃,岂烦回纥再收京。dàn shǐ fén huái cháng zài kǔn,qǐ fán huí gē zài shōu jīng。

昭宗

郭之奇

天子门生果负心,熏馀国老共呜喑。tiān zi mén shēng guǒ fù xīn,xūn yú guó lǎo gòng wū yīn。
中涂丐马劳鞭抶,当道诛蛇那可禁。zhōng tú gài mǎ láo biān chì,dāng dào zhū shé nà kě jìn。
南北司分争兔窟,东西地隔阻鱼鬵。nán běi sī fēn zhēng tù kū,dōng xī dì gé zǔ yú qín。
误止沙陀忠愤锐,自甘铁锁少阳深。wù zhǐ shā tuó zhōng fèn ruì,zì gān tiě suǒ shǎo yáng shēn。
乞巧楼登空伏剑,阑干蹋罢强驱骎。qǐ qiǎo lóu dēng kōng fú jiàn,lán gàn tà bà qiáng qū qīn。
敕使卫兵仍一党,贞臣义旅孰同岑。chì shǐ wèi bīng réng yī dǎng,zhēn chén yì lǚ shú tóng cén。
歇后清诗应作曲,月馀夸口尚为霖。xiē hòu qīng shī yīng zuò qū,yuè yú kuā kǒu shàng wèi lín。
起复无麻愁迫债,侑觞执板望知音。qǐ fù wú má chóu pò zhài,yòu shāng zhí bǎn wàng zhī yīn。
蚰蜒壕下围翔凤,纥干山上少栖禽。yóu yán háo xià wéi xiáng fèng,gē gàn shān shàng shǎo qī qín。
数囊腐首销群怒,三仗平安解若林。shù náng fǔ shǒu xiāo qún nù,sān zhàng píng ān jiě ruò lín。
黄衣幼弱供除扫,内省冤号速闭喑。huáng yī yòu ruò gōng chú sǎo,nèi shěng yuān hào sù bì yīn。
拒狼进虎俱投肉,辞李依朱总赴燖。jù láng jìn hǔ jù tóu ròu,cí lǐ yī zhū zǒng fù xún。
杨柳歌词虚索和,大家夫妇且长斟。yáng liǔ gē cí xū suǒ hé,dà jiā fū fù qiě zhǎng zhēn。
到头英气归何处,绕柱单衣受逆镡。dào tóu yīng qì guī hé chù,rào zhù dān yī shòu nì chán。
流浊流清终并没,九王九曲又偕沉。liú zhuó liú qīng zhōng bìng méi,jiǔ wáng jiǔ qū yòu xié chén。
濮州司马人遥听,独赋香奁泪满襟。pú zhōu sī mǎ rén yáo tīng,dú fù xiāng lián lèi mǎn jīn。

后梁二主

郭之奇

朱三本是砀山民,从巢为盗始抽身。zhū sān běn shì dàng shān mín,cóng cháo wèi dào shǐ chōu shēn。
贼名甫脱忠名赐,已袭沙陀复破秦。zéi míng fǔ tuō zhōng míng cì,yǐ xí shā tuó fù pò qín。
蔡州克后兵逾盛,河中请幸国初沦。cài zhōu kè hòu bīng yú shèng,hé zhōng qǐng xìng guó chū lún。
巧楼恸哭移车驾,执板为歌出相臣。qiǎo lóu tòng kū yí chē jià,zhí bǎn wèi gē chū xiāng chén。
夺天子贼长安入,此人非复向来伦。duó tiān zi zéi zhǎng ān rù,cǐ rén fēi fù xiàng lái lún。
九曲九王归一水,流清流浊总河漘。jiǔ qū jiǔ wáng guī yī shuǐ,liú qīng liú zhuó zǒng hé chún。
椒殿恶名岂奴负,济阴宝册任兄嗔。jiāo diàn è míng qǐ nú fù,jì yīn bǎo cè rèn xiōng chēn。
可怜号哮孙供奉,羞杀当年舞蹈循。kě lián hào xiāo sūn gōng fèng,xiū shā dāng nián wǔ dǎo xún。
三百唐家虽灭社,太原馀孽已窥闉。sān bǎi táng jiā suī miè shè,tài yuán yú niè yǐ kuī yīn。
经营那得藏凶地,腹背终须露逆釿。jīng yíng nà dé cáng xiōng dì,fù bèi zhōng xū lù nì jīn。
郢王授首归廷谔,末帝衔刀俟甫麟。yǐng wáng shòu shǒu guī tíng è,mò dì xián dāo qí fǔ lín。
削封毁庙犹轻典,老贼何当作庶人。xuē fēng huǐ miào yóu qīng diǎn,lǎo zéi hé dāng zuò shù rén。

后唐四主

郭之奇

沙陀父子初不利,欲向朝廷输夙志。shā tuó fù zi chū bù lì,yù xiàng cháo tíng shū sù zhì。
墨敕朝传起雁门,收复长安功靡二。mò chì cháo chuán qǐ yàn mén,shōu fù zhǎng ān gōng mí èr。
每抱孤忠辄受疑,此生此节终难弃。měi bào gū zhōng zhé shòu yí,cǐ shēng cǐ jié zhōng nán qì。
吾家勿效此曹为,馀恨独留三矢畀。wú jiā wù xiào cǐ cáo wèi,yú hèn dú liú sān shǐ bì。
远大儿成燕鼎移,画日臣来僧宝至。yuǎn dà ér chéng yàn dǐng yí,huà rì chén lái sēng bǎo zhì。
梁首未函窃帝名,老奴漫洒为唐泪。liáng shǒu wèi hán qiè dì míng,lǎo nú màn sǎ wèi táng lèi。
百战多年始渡河,自矜十指何容易。bǎi zhàn duō nián shǐ dù hé,zì jīn shí zhǐ hé róng yì。
李天下优名可为,敬新磨批颊谁忌。lǐ tiān xià yōu míng kě wèi,jìng xīn mó pī jiá shuí jì。
发陵无罪有伶官,平蜀遭屠繇阉寺。fā líng wú zuì yǒu líng guān,píng shǔ zāo tú yáo yān sì。
石桥悲涕空彷徨,兴教灰肌凭乐器。shí qiáo bēi tì kōng páng huáng,xīng jiào huī jī píng lè qì。
河北令公闻难入,同家尚许国无异。hé běi lìng gōng wén nán rù,tóng jiā shàng xǔ guó wú yì。
每夕焚香祝圣人,不谓胡入明此意。měi xī fén xiāng zhù shèng rén,bù wèi hú rù míng cǐ yì。
可怜鹰视复称兵,遂使螟蛉终覆嗣。kě lián yīng shì fù chēng bīng,suì shǐ míng líng zhōng fù sì。
民间徒敛背胸财,卿辈勿言心胆坠。mín jiān tú liǎn bèi xiōng cái,qīng bèi wù yán xīn dǎn zhuì。
玄武楼中避石郎,山前山后归夷地。xuán wǔ lóu zhōng bì shí láng,shān qián shān hòu guī yí dì。

后晋二主

郭之奇

明宗爱婿反河东,契丹臣子成帝业。míng zōng ài xù fǎn hé dōng,qì dān chén zi chéng dì yè。
虎口难投一纸书,雁门已送诸州牒。hǔ kǒu nán tóu yī zhǐ shū,yàn mén yǐ sòng zhū zhōu dié。
北面穹庐南面华,中原无主任胡愶。běi miàn qióng lú nán miàn huá,zhōng yuán wú zhǔ rèn hú xié。
胡册初颁作晋皇,身愿为臣妻为妾。hú cè chū bān zuò jìn huáng,shēn yuàn wèi chén qī wèi qiè。
尔不兴乱乱者谁,日来烦懑空嚅嗫。ěr bù xīng luàn luàn zhě shuí,rì lái fán mèn kōng rú niè。
一朝社稷归兄子,十万横磨向翁詟。yī cháo shè jì guī xiōng zi,shí wàn héng mó xiàng wēng zhé。
关南塞北几时收,翁怒而来孙已怯。guān nán sāi běi jǐ shí shōu,wēng nù ér lái sūn yǐ qiè。
生为负义死羁魂,运尽天亡嗟二叶。shēng wèi fù yì sǐ jī hún,yùn jǐn tiān wáng jiē èr yè。
我思厉阶问石郎,卢龙孰使黄龙接。wǒ sī lì jiē wèn shí láng,lú lóng shú shǐ huáng lóng jiē。
苟求一日居小朝,谁为千年除垢靥。gǒu qiú yī rì jū xiǎo cháo,shuí wèi qiān nián chú gòu yè。

后汉二主北汉四主

郭之奇

五代天子朝暮移,兵强马壮则为之。wǔ dài tiān zi cháo mù yí,bīng qiáng mǎ zhuàng zé wèi zhī。
河东险固霸王资,行营都统肇鸿基。hé dōng xiǎn gù bà wáng zī,xíng yíng dōu tǒng zhào hóng jī。
横挑强胡岂晋宜,契丹鼓忿中国疲。héng tiāo qiáng hú qǐ jìn yí,qì dān gǔ fèn zhōng guó pí。
晋阳保境独孜孜,负义侯已黄龙羁。jìn yáng bǎo jìng dú zī zī,fù yì hóu yǐ huáng lóng jī。
安行入汴不须疑,更称天福表馀思。ān xíng rù biàn bù xū yí,gèng chēng tiān fú biǎo yú sī。
垂裕何人继者谁,锥剑奚堪属幼儿。chuí yù hé rén jì zhě shuí,zhuī jiàn xī kān shǔ yòu ér。
陛下禁声能几时,东庑授首如倾蔂。bì xià jìn shēng néng jǐ shí,dōng wǔ shòu shǒu rú qīng léi。
密诏朝来反邺旗,封丘始至冲主糜。mì zhào cháo lái fǎn yè qí,fēng qiū shǐ zhì chōng zhǔ mí。
澶州群拥侍中为,刘崇帝北几衔悲。chán zhōu qún yōng shì zhōng wèi,liú chóng dì běi jǐ xián bēi。
祖业安能一旦亏,二十九年太原陲。zǔ yè ān néng yī dàn kuī,èr shí jiǔ nián tài yuán chuí。
传国虽微亦汉丝,史氏编名那可遗。chuán guó suī wēi yì hàn sī,shǐ shì biān míng nà kě yí。

后周三主

郭之奇

禁声冲主积难平,东庑血刃驰专使。jìn shēng chōng zhǔ jī nán píng,dōng wǔ xuè rèn chí zhuān shǐ。
汉主劳军遂不还,侍中此行何容易。hàn zhǔ láo jūn suì bù hái,shì zhōng cǐ xíng hé róng yì。
将士终为刘氏仇,黄旗始立周人帜。jiāng shì zhōng wèi liú shì chóu,huáng qí shǐ lì zhōu rén zhì。
三年美政不胜书,百官封事皆留意。sān nián měi zhèng bù shèng shū,bǎi guān fēng shì jiē liú yì。
所求百世帝王师,岂爱四方亡国器。suǒ qiú bǎi shì dì wáng shī,qǐ ài sì fāng wáng guó qì。
在民犹己何用钱,养子如荣真得嗣。zài mín yóu jǐ hé yòng qián,yǎng zi rú róng zhēn dé sì。
高平破汉骄将除,六合摧唐疲卒跂。gāo píng pò hàn jiāo jiāng chú,liù hé cuī táng pí zú qí。
大朝能令小朝羞,雄州改置幽州悸。dà cháo néng lìng xiǎo cháo xiū,xióng zhōu gǎi zhì yōu zhōu jì。
武功烈烈文教成,远望近趋归一辔。wǔ gōng liè liè wén jiào chéng,yuǎn wàng jìn qū guī yī pèi。
加彼数年轶汉唐,岂惟五代君十二。jiā bǐ shù nián yì hàn táng,qǐ wéi wǔ dài jūn shí èr。
殿前点简尔为谁,欺人孤寡移天位。diàn qián diǎn jiǎn ěr wèi shuí,qī rén gū guǎ yí tiān wèi。
恭帝犹存开宝年,雒阳六庙应无坠。gōng dì yóu cún kāi bǎo nián,luò yáng liù miào yīng wú zhuì。