古诗词

黄淮

秋暮书怀

黄淮

极目关山几夕阳,况逢秋暮转凄凉。jí mù guān shān jǐ xī yáng,kuàng féng qiū mù zhuǎn qī liáng。
愁思竹叶浮鹦鹉,寒觅芦花当鹔鹴。chóu sī zhú yè fú yīng wǔ,hán mì lú huā dāng sù shuāng。
报主志存龟左顾,思亲心逐雁南翔。bào zhǔ zhì cún guī zuǒ gù,sī qīn xīn zhú yàn nán xiáng。
折筳拟卜馀生事,只恐灵氛也断肠。zhé tíng nǐ bo yú shēng shì,zhǐ kǒng líng fēn yě duàn cháng。

暮秋雨中简同侪

黄淮

三年同作圜扉客,料得闲边况味同。sān nián tóng zuò huán fēi kè,liào dé xián biān kuàng wèi tóng。
酒到醒时情转恶,诗因愁处句还工。jiǔ dào xǐng shí qíng zhuǎn è,shī yīn chóu chù jù hái gōng。
润侵衣袂催寒雨,声透窗纱落叶风。rùn qīn yī mèi cuī hán yǔ,shēng tòu chuāng shā luò yè fēng。
得失固应关定分,相看何必感秋蓬。dé shī gù yīng guān dìng fēn,xiāng kàn hé bì gǎn qiū péng。

自勖

黄淮

往事悠悠是与非,此心仰荷圣明知。wǎng shì yōu yōu shì yǔ fēi,cǐ xīn yǎng hé shèng míng zhī。
交游况复俱青眼,旷达何须泣素丝。jiāo yóu kuàng fù jù qīng yǎn,kuàng dá hé xū qì sù sī。
近岁鳞鸿多间阔,故园松菊半离披。jìn suì lín hóng duō jiān kuò,gù yuán sōng jú bàn lí pī。
临风凝伫徒伤感,历涉艰难贵不欺。lín fēng níng zhù tú shāng gǎn,lì shè jiān nán guì bù qī。

用同字韵奉方外交洽南洲

黄淮

每羡瞿昙旧法宗,孤高不与世人同。měi xiàn qú tán jiù fǎ zōng,gū gāo bù yǔ shì rén tóng。
降魔神力归禅定,破钝钤槌属钜公。jiàng mó shén lì guī chán dìng,pò dùn qián chuí shǔ jù gōng。
杖锡影摇沧海月,袈裟香度少林风。zhàng xī yǐng yáo cāng hǎi yuè,jiā shā xiāng dù shǎo lín fēng。
几年暂尔酬缘业,却笑浮生类转蓬。jǐ nián zàn ěr chóu yuán yè,què xiào fú shēng lèi zhuǎn péng。

和友人九日感旧诗

黄淮

谪仙胸次清无边,寻常赋诗如涌泉。zhé xiān xiōng cì qīng wú biān,xún cháng fù shī rú yǒng quán。
葛巾自漉槽下酒,纶竿时钓槎头鳊。gé jīn zì lù cáo xià jiǔ,lún gān shí diào chá tóu biān。
江枫染霜锦为幄,塞雁书空云作笺。jiāng fēng rǎn shuāng jǐn wèi wò,sāi yàn shū kōng yún zuò jiān。
客中对景良自慰,何用感昔悲暮年。kè zhōng duì jǐng liáng zì wèi,hé yòng gǎn xī bēi mù nián。

承友人和余二诗次韵答之

黄淮

高节棱棱万仞松,交情如酒味偏浓。gāo jié léng léng wàn rèn sōng,jiāo qíng rú jiǔ wèi piān nóng。
清谈敏捷辞锋出,白战纵横笔阵攻。qīng tán mǐn jié cí fēng chū,bái zhàn zòng héng bǐ zhèn gōng。
三载闲情同逆旅,几番归梦共晨钟。sān zài xián qíng tóng nì lǚ,jǐ fān guī mèng gòng chén zhōng。
要知处患应非易,先辈遗芳愿继踪。yào zhī chù huàn yīng fēi yì,xiān bèi yí fāng yuàn jì zōng。

承友人和余二诗次韵答之

黄淮

金兰久已敦交好,坚白何须论异同。jīn lán jiǔ yǐ dūn jiāo hǎo,jiān bái hé xū lùn yì tóng。
愧我学如蠡海测,羡君文似锦机工。kuì wǒ xué rú lí hǎi cè,xiàn jūn wén shì jǐn jī gōng。
鬓丝纵使三千丈,鹏翮终抟九万风。bìn sī zòng shǐ sān qiān zhàng,péng hé zhōng tuán jiǔ wàn fēng。
此去承恩多暇日,相期樽酒话飘蓬。cǐ qù chéng ēn duō xiá rì,xiāng qī zūn jiǔ huà piāo péng。

承友人再和诗复用韵谢之

黄淮

慷慨论交心见许,艰难相聚意尤浓。kāng kǎi lùn jiāo xīn jiàn xǔ,jiān nán xiāng jù yì yóu nóng。
高才迥出谁能屈,过行应多莫吝攻。gāo cái jiǒng chū shuí néng qū,guò xíng yīng duō mò lìn gōng。
归兴曾同千里棹,客愁还共五更钟。guī xīng céng tóng qiān lǐ zhào,kè chóu hái gòng wǔ gèng zhōng。
新诗赓和饶奇句,酬谢犹能践末踪。xīn shī gēng hé ráo qí jù,chóu xiè yóu néng jiàn mò zōng。

承濂泉和章就用韵答之

黄淮

里闬间关千里隔,客边邂逅片言同。lǐ hàn jiān guān qiān lǐ gé,kè biān xiè hòu piàn yán tóng。
子应扫兔才华健,我亦雕虫末技工。zi yīng sǎo tù cái huá jiàn,wǒ yì diāo chóng mò jì gōng。
襟抱共开沧海量,交情期振古人风。jīn bào gòng kāi cāng hǎi liàng,jiāo qíng qī zhèn gǔ rén fēng。
且须守道相磨砺,岂学区区叹转蓬。qiě xū shǒu dào xiāng mó lì,qǐ xué qū qū tàn zhuǎn péng。

送春

黄淮

久困沉疴力渐衰,艰难药裹厌频开。jiǔ kùn chén kē lì jiàn shuāi,jiān nán yào guǒ yàn pín kāi。
丹心未许如灰冷,白日惊看似箭催。dān xīn wèi xǔ rú huī lěng,bái rì jīng kàn shì jiàn cuī。
尘箧尚淹题柱笔,落花空负送春杯。chén qiè shàng yān tí zhù bǐ,luò huā kōng fù sòng chūn bēi。
闻知天上多恩露,不信馀生委草莱。wén zhī tiān shàng duō ēn lù,bù xìn yú shēng wěi cǎo lái。

秋阴

黄淮

年华才过重阳节,天气浑同酿雪时。nián huá cái guò zhòng yáng jié,tiān qì hún tóng niàng xuě shí。
始信北来寒更早,还知老至体旋衰。shǐ xìn běi lái hán gèng zǎo,hái zhī lǎo zhì tǐ xuán shuāi。
樽罍正好浮醽醁,裘帽犹思饰豹麋。zūn léi zhèng hǎo fú líng lù,qiú mào yóu sī shì bào mí。
恭喜乘舆游猎处,马肥弓劲便驱驰。gōng xǐ chéng yú yóu liè chù,mǎ féi gōng jìn biàn qū chí。

黄淮

滕六携将六出花,先驱屏翳驾云车。téng liù xié jiāng liù chū huā,xiān qū píng yì jià yún chē。
烂铺铅汞三千界,幻出璚瑶百万家。làn pù qiān gǒng sān qiān jiè,huàn chū qióng yáo bǎi wàn jiā。
海宇丰年先有兆,乾坤清气浩无涯。hǎi yǔ fēng nián xiān yǒu zhào,qián kūn qīng qì hào wú yá。
堪怜旧日梁园客,赋就能令世共夸。kān lián jiù rì liáng yuán kè,fù jiù néng lìng shì gòng kuā。

纪梦

黄淮

几载睽违侍从班,梦中时得觐龙颜。jǐ zài kuí wéi shì cóng bān,mèng zhōng shí dé jìn lóng yán。
光华恍若瞻依近,宠眷犹存指顾间。guāng huá huǎng ruò zhān yī jìn,chǒng juàn yóu cún zhǐ gù jiān。
六兆有占应叶吉,半生无补故多艰。liù zhào yǒu zhàn yīng yè jí,bàn shēng wú bǔ gù duō jiān。
觉来敬祝齐天寿,伫听纶音出九关。jué lái jìng zhù qí tiān shòu,zhù tīng lún yīn chū jiǔ guān。

梦友

黄淮

太丘孙子玉为姿,梦里分明似旧时。tài qiū sūn zi yù wèi zī,mèng lǐ fēn míng shì jiù shí。
南郭看花春载酒,西窗剪烛夜论诗。nán guō kàn huā chūn zài jiǔ,xī chuāng jiǎn zhú yè lùn shī。
几年倾慕心如渴,近日多应鬓已丝。jǐ nián qīng mù xīn rú kě,jìn rì duō yīng bìn yǐ sī。
安得鳞鸿致消息,先期为我缉茅茨。ān dé lín hóng zhì xiāo xī,xiān qī wèi wǒ jī máo cí。

承表弟敬德相顾诗以志感

黄淮

多君爱我过同胞,患难相周义更高。duō jūn ài wǒ guò tóng bāo,huàn nán xiāng zhōu yì gèng gāo。
旅馆三年归梦远,征途万里寸心劳。lǚ guǎn sān nián guī mèng yuǎn,zhēng tú wàn lǐ cùn xīn láo。
私情自许松依竹,雅操元非藿与蒿。sī qíng zì xǔ sōng yī zhú,yǎ cāo yuán fēi huò yǔ hāo。
惭愧未能酬令德,且将心事付吟毫。cán kuì wèi néng chóu lìng dé,qiě jiāng xīn shì fù yín háo。

屡承诸友惠物又闻酒米之贶诗以志之

黄淮

心期契合拟金兰,忧患相赒古所难。xīn qī qì hé nǐ jīn lán,yōu huàn xiāng zhōu gǔ suǒ nán。
屡遣曲生扶病骨,兼遗玉粒助晨餐。lǚ qiǎn qū shēng fú bìng gǔ,jiān yí yù lì zhù chén cān。
通情未敢传书札,铭德应须刻肺肝。tōng qíng wèi gǎn chuán shū zhá,míng dé yīng xū kè fèi gān。
安得西窗风雨夜,挑灯话旧到更阑。ān dé xī chuāng fēng yǔ yè,tiāo dēng huà jiù dào gèng lán。

丁酉除夕

黄淮

愁思殢人如中酒,流光过眼竞飞梭。chóu sī tì rén rú zhōng jiǔ,liú guāng guò yǎn jìng fēi suō。
岁事又从今日尽,衰颜不似向时多。suì shì yòu cóng jīn rì jǐn,shuāi yán bù shì xiàng shí duō。
寒炉榾柮春生席,故里梅花雪满坡。hán lú gǔ duò chūn shēng xí,gù lǐ méi huā xuě mǎn pō。
白发双亲幸强健,不知消息近如何。bái fā shuāng qīn xìng qiáng jiàn,bù zhī xiāo xī jìn rú hé。

黄淮

玉龙驱水下瑶池,散作冰花点素蕤。yù lóng qū shuǐ xià yáo chí,sàn zuò bīng huā diǎn sù ruí。
带雨乱飘疏复密,随风轻扬整还欹。dài yǔ luàn piāo shū fù mì,suí fēng qīng yáng zhěng hái yī。
竹炉火暖茶翻鼎,金帐歌传酒满卮。zhú lú huǒ nuǎn chá fān dǐng,jīn zhàng gē chuán jiǔ mǎn zhī。
谁似袁安甘寂寞,闭门僵卧已多时。shuí shì yuán ān gān jì mò,bì mén jiāng wò yǐ duō shí。

己亥人日

黄淮

才入新春昼漏长,熙然万象媚春阳。cái rù xīn chūn zhòu lòu zhǎng,xī rán wàn xiàng mèi chūn yáng。
俗传七日为人日,身在他乡忆故乡。sú chuán qī rì wèi rén rì,shēn zài tā xiāng yì gù xiāng。
风色渐催花信至,柳条轻浥雨痕香。fēng sè jiàn cuī huā xìn zhì,liǔ tiáo qīng yì yǔ hén xiāng。
凭谁挽却瓯江水,散作流波洗别肠。píng shuí wǎn què ōu jiāng shuǐ,sàn zuò liú bō xǐ bié cháng。

伤春

黄淮

春风无处不芳菲,狴犴深严昼掩扉。chūn fēng wú chù bù fāng fēi,bì àn shēn yán zhòu yǎn fēi。
药裹旋添身转弱,行囊久涩愿多违。yào guǒ xuán tiān shēn zhuǎn ruò,xíng náng jiǔ sè yuàn duō wéi。
梦随飞蝶迷芳草,泪逐残红送落晖。mèng suí fēi dié mí fāng cǎo,lèi zhú cán hóng sòng luò huī。
谁为丁宁儿女辈,休教尘污老莱衣。shuí wèi dīng níng ér nǚ bèi,xiū jiào chén wū lǎo lái yī。