古诗词

杨爵

送赵大尹出狱

杨爵

我在关西子在东,百年适得此相逢。wǒ zài guān xī zi zài dōng,bǎi nián shì dé cǐ xiāng féng。
从今音问千山隔,人世真如一梦中。cóng jīn yīn wèn qiān shān gé,rén shì zhēn rú yī mèng zhōng。

残雪

杨爵

瑶花不但遍燕山,幽地虚池总一般。yáo huā bù dàn biàn yàn shān,yōu dì xū chí zǒng yī bān。
只恐春风吹得急,徘徊再赏片时间。zhǐ kǒng chūn fēng chuī dé jí,pái huái zài shǎng piàn shí jiān。

残雪

杨爵

同云知不再凄凄,当午阳晖照故迟。tóng yún zhī bù zài qī qī,dāng wǔ yáng huī zhào gù chí。
赏汝笑无春脚味,兴来但有感怀诗。shǎng rǔ xiào wú chūn jiǎo wèi,xīng lái dàn yǒu gǎn huái shī。

读萧处士行状

杨爵

纷纷落到静观中,一点浮云散太空。fēn fēn luò dào jìng guān zhōng,yī diǎn fú yún sàn tài kōng。
老笔千年心事在,未须身后问穷通。lǎo bǐ qiān nián xīn shì zài,wèi xū shēn hòu wèn qióng tōng。

送人归秦

杨爵

春到燕台策马还,文旌指日度函关。chūn dào yàn tái cè mǎ hái,wén jīng zhǐ rì dù hán guān。
故人若问圜中兴,道与山林总一般。gù rén ruò wèn huán zhōng xīng,dào yǔ shān lín zǒng yī bān。

寄偲母

杨爵

偕老糟糠重德音,圜门无奈两年深。xié lǎo zāo kāng zhòng dé yīn,huán mén wú nài liǎng nián shēn。
寄来秦树三囊枣,见汝忧勤一段心。jì lái qín shù sān náng zǎo,jiàn rǔ yōu qín yī duàn xīn。

哭翟尚书

杨爵

哭罢浦周已二年,悲怀今日复潸然。kū bà pǔ zhōu yǐ èr nián,bēi huái jīn rì fù shān rán。
两行出自中心泪,一洒尚书柩板前。liǎng xíng chū zì zhōng xīn lèi,yī sǎ shàng shū jiù bǎn qián。

送绪山出狱

杨爵

每道别离今果离,是谁欢喜是谁悲。měi dào bié lí jīn guǒ lí,shì shuí huān xǐ shì shuí bēi。
共将心事常相忆,记我丁宁四首诗。gòng jiāng xīn shì cháng xiāng yì,jì wǒ dīng níng sì shǒu shī。

送绪山出狱

杨爵

两共幽圜霜雪寒,而今离别要相欢。liǎng gòng yōu huán shuāng xuě hán,ér jīn lí bié yào xiāng huān。
愿君分袂毅然去,莫向铁门回首看。yuàn jūn fēn mèi yì rán qù,mò xiàng tiě mén huí shǒu kàn。

送绪山出狱

杨爵

二载相逢一旦离,徘徊孰令我心悲。èr zài xiāng féng yī dàn lí,pái huái shú lìng wǒ xīn bēi。
此时此地真难得,说与儿孙世讲之。cǐ shí cǐ dì zhēn nán dé,shuō yǔ ér sūn shì jiǎng zhī。

初闻黄鹂

杨爵

共步圜庭佳树阴,逍遥因见古人心。gòng bù huán tíng jiā shù yīn,xiāo yáo yīn jiàn gǔ rén xīn。
囚居莫道无真乐,也有黄鹂送好音。qiú jū mò dào wú zhēn lè,yě yǒu huáng lí sòng hǎo yīn。

送张本礼归乡

杨爵

弱冠交游三十年,乃今如此共天边。ruò guān jiāo yóu sān shí nián,nǎi jīn rú cǐ gòng tiān biān。
送行诗自狱中写,安得不令我恻然。sòng xíng shī zì yù zhōng xiě,ān dé bù lìng wǒ cè rán。

送张本礼归乡

杨爵

送君不肯泪涟涟,知为男儿心志坚。sòng jūn bù kěn lèi lián lián,zhī wèi nán ér xīn zhì jiān。
归去友人来讯问,道吾长夜已三年。guī qù yǒu rén lái xùn wèn,dào wú zhǎng yè yǐ sān nián。

送张本礼归乡

杨爵

目断秋云远盍簪,侧身西望泪沾襟。mù duàn qiū yún yuǎn hé zān,cè shēn xī wàng lèi zhān jīn。
再将半纸新诗出,写我留连不尽心。zài jiāng bàn zhǐ xīn shī chū,xiě wǒ liú lián bù jǐn xīn。

独酌

杨爵

独酌燕山春瓮香,暂开宇内一愁肠。dú zhuó yàn shān chūn wèng xiāng,zàn kāi yǔ nèi yī chóu cháng。
醉看榻上无长物,惟有孔家活世方。zuì kàn tà shàng wú zhǎng wù,wéi yǒu kǒng jiā huó shì fāng。

补衣口号次晴川公韵

杨爵

夜补囚衣昼可穿,知君手段自心传。yè bǔ qiú yī zhòu kě chuān,zhī jūn shǒu duàn zì xīn chuán。
成周谁是真男子,千古人夸山甫贤。chéng zhōu shuí shì zhēn nán zi,qiān gǔ rén kuā shān fǔ xián。

补衣口号次晴川公韵

杨爵

会补清霄神慢穿,昔人妙诀己无传。huì bǔ qīng xiāo shén màn chuān,xī rén miào jué jǐ wú chuán。
高高在上真难措,炼石惟闻娲氏贤。gāo gāo zài shàng zhēn nán cuò,liàn shí wéi wén wā shì xián。

夜梦四老人俱仿佛百余岁衣冠古朴气象庄重皆天然不事矫饰同坐一木凳予趋前长揖四老人俱起答之渊默无一言觉犹宛在目中以诗记之丁未正月初三日早间书

杨爵

知是商山四老翁,来吾梦里一相逢。zhī shì shāng shān sì lǎo wēng,lái wú mèng lǐ yī xiāng féng。
凤凰千仞当年事,独在平生寤寐中。fèng huáng qiān rèn dāng nián shì,dú zài píng shēng wù mèi zhōng。

读诗偶成

杨爵

肥遁高风百世师,衡门愧子独栖迟。féi dùn gāo fēng bǎi shì shī,héng mén kuì zi dú qī chí。
洋洋泌水今犹在,还有几人能乐饥。yáng yáng mì shuǐ jīn yóu zài,hái yǒu jǐ rén néng lè jī。

黍离篇

杨爵

眼底兴衰忽变迁,每将心事问苍天。yǎn dǐ xīng shuāi hū biàn qiān,měi jiāng xīn shì wèn cāng tiān。
农夫不解行人意,知说离离是有年。nóng fū bù jiě xíng rén yì,zhī shuō lí lí shì yǒu nián。