古诗词

杨爵

豳风

杨爵

硕肤一逊德愈光,叹自东人乐绣裳。shuò fū yī xùn dé yù guāng,tàn zì dōng rén lè xiù shang。
不有风云雷雨动,鸱鸮岂易悟周王。bù yǒu fēng yún léi yǔ dòng,chī xiāo qǐ yì wù zhōu wáng。

夜怀绪山

杨爵

独坐更初有所思,悠悠令我心如饥。dú zuò gèng chū yǒu suǒ sī,yōu yōu lìng wǒ xīn rú jī。
谁教咫尺同千瑞,安得梦中一见之。shuí jiào zhǐ chǐ tóng qiān ruì,ān dé mèng zhōng yī jiàn zhī。

哭华州张处士

杨爵

寿享人间八十年,全归正寝是升天。shòu xiǎng rén jiān bā shí nián,quán guī zhèng qǐn shì shēng tiān。
可怜一掬囚中泪,不到先生坟土前。kě lián yī jū qiú zhōng lèi,bù dào xiān shēng fén tǔ qián。

张公弼

杨爵

抱痛周君意独深,柩前一哭泪淋淋。bào tòng zhōu jūn yì dú shēn,jiù qián yī kū lèi lín lín。
昊天于此昭明处,照见先生一念心。hào tiān yú cǐ zhāo míng chù,zhào jiàn xiān shēng yī niàn xīn。

送赵白楼出狱

杨爵

圜内霏霏雪片轻,三人同送一人行。huán nèi fēi fēi xuě piàn qīng,sān rén tóng sòng yī rén xíng。
须知令我难堪处,正是铁门回首情。xū zhī lìng wǒ nán kān chù,zhèng shì tiě mén huí shǒu qíng。

送赵白楼出狱

杨爵

与子周旋风雪中,留连送出白楼翁。yǔ zi zhōu xuán fēng xuě zhōng,liú lián sòng chū bái lóu wēng。
我曹莫道别离苦,此是圣朝囹圄空。wǒ cáo mò dào bié lí kǔ,cǐ shì shèng cháo líng yǔ kōng。

送赵白楼出狱

杨爵

两年同难一朝离,世事艰危各自知。liǎng nián tóng nán yī cháo lí,shì shì jiān wēi gè zì zhī。
良友今宵何处去,忆他挥泪正相思。liáng yǒu jīn xiāo hé chù qù,yì tā huī lèi zhèng xiāng sī。

往年一士夫劝勿作诗作此以晓之

杨爵

罪人岂是好吟诗,诗是罪人拨闷词。zuì rén qǐ shì hǎo yín shī,shī shì zuì rén bō mèn cí。
成后朗吟闲自咏,融融满目见天机。chéng hòu lǎng yín xián zì yǒng,róng róng mǎn mù jiàn tiān jī。

往年一士夫劝勿作诗作此以晓之

杨爵

天机满目是襟怀,滚滚都从诗上来。tiān jī mǎn mù shì jīn huái,gǔn gǔn dōu cóng shī shàng lái。
付此卷舒同大运,岂容一念自安排。fù cǐ juǎn shū tóng dà yùn,qǐ róng yī niàn zì ān pái。

往年一士夫劝勿作诗作此以晓之

杨爵

安排了得见人心,只向天然分上寻。ān pái le dé jiàn rén xīn,zhǐ xiàng tiān rán fēn shàng xún。
要识此间真气象,茫茫宇宙更无垠。yào shí cǐ jiān zhēn qì xiàng,máng máng yǔ zhòu gèng wú yín。

往年一士夫劝勿作诗作此以晓之

杨爵

无垠所向在先难,一本从来非二三。wú yín suǒ xiàng zài xiān nán,yī běn cóng lái fēi èr sān。
百虑根原由此出,天人未可两般看。bǎi lǜ gēn yuán yóu cǐ chū,tiān rén wèi kě liǎng bān kàn。

往年一士夫劝勿作诗作此以晓之

杨爵

此身十载卧松云,千古真传愧未闻。cǐ shēn shí zài wò sōng yún,qiān gǔ zhēn chuán kuì wèi wén。
中夜思量年少事,雪窗曾读北山文。zhōng yè sī liàng nián shǎo shì,xuě chuāng céng dú běi shān wén。

往年一士夫劝勿作诗作此以晓之

杨爵

雪窗若向静中寻,得见昔人藏用心。xuě chuāng ruò xiàng jìng zhōng xún,dé jiàn xī rén cáng yòng xīn。
举目霄壤皆可乐,沂源正是此胸襟。jǔ mù xiāo rǎng jiē kě lè,yí yuán zhèng shì cǐ xiōng jīn。

往年一士夫劝勿作诗作此以晓之

杨爵

沂源到此几千年,邹鲁心神在简编。yí yuán dào cǐ jǐ qiān nián,zōu lǔ xīn shén zài jiǎn biān。
谁识真陵数枝草,青青日夜秀窗前。shuí shí zhēn líng shù zhī cǎo,qīng qīng rì yè xiù chuāng qián。

送人出狱

杨爵

相逢相别两经春,分袂情怀见子真。xiāng féng xiāng bié liǎng jīng chūn,fēn mèi qíng huái jiàn zi zhēn。
此后金吾门外过,念予还是困中人。cǐ hòu jīn wú mén wài guò,niàn yǔ hái shì kùn zhōng rén。

和人韵四首

杨爵

能从定里息奔驰,即是天人合一时。néng cóng dìng lǐ xī bēn chí,jí shì tiān rén hé yī shí。
往哲藩篱吾剖破,动无方所静无私。wǎng zhé fān lí wú pōu pò,dòng wú fāng suǒ jìng wú sī。

和人韵四首

杨爵

病潜隐处最难医,拔去深根思匪夷。bìng qián yǐn chù zuì nán yī,bá qù shēn gēn sī fěi yí。
舜蹠相悬初未远,差之千里自毫厘。shùn zhí xiāng xuán chū wèi yuǎn,chà zhī qiān lǐ zì háo lí。

和人韵四首

杨爵

户成人自此间出,阖辟真机须了之。hù chéng rén zì cǐ jiān chū,hé pì zhēn jī xū le zhī。
却笑纷纷御寇者,徒劳破屋欲何为。què xiào fēn fēn yù kòu zhě,tú láo pò wū yù hé wèi。

和人韵四首

杨爵

一原万象皆同有,要把心从此处知。yī yuán wàn xiàng jiē tóng yǒu,yào bǎ xīn cóng cǐ chù zhī。
善到公时多少大,须知无我是无私。shàn dào gōng shí duō shǎo dà,xū zhī wú wǒ shì wú sī。

送人归蜀

杨爵

雍山蜀水共封疆,送子教人偏感伤。yōng shān shǔ shuǐ gòng fēng jiāng,sòng zi jiào rén piān gǎn shāng。
归到秦关停马处,好将多难报吾乡。guī dào qín guān tíng mǎ chù,hǎo jiāng duō nán bào wú xiāng。