古诗词

杨爵

独酌十首

杨爵

愁来还要酒消愁,到手必须三四瓯。chóu lái hái yào jiǔ xiāo chóu,dào shǒu bì xū sān sì ōu。
醉后吟诗诗罢卧,风流也属狱中囚。zuì hòu yín shī shī bà wò,fēng liú yě shǔ yù zhōng qiú。

独酌十首

杨爵

连年病不似今年,和暖风光我却眠。lián nián bìng bù shì jīn nián,hé nuǎn fēng guāng wǒ què mián。
春到无诗春自去,而今要补几千篇。chūn dào wú shī chūn zì qù,ér jīn yào bǔ jǐ qiān piān。

独酌十首

杨爵

残春隐隐恰如新,老眼浑看见未真。cán chūn yǐn yǐn qià rú xīn,lǎo yǎn hún kàn jiàn wèi zhēn。
更不分天与人异,只疑共是一团春。gèng bù fēn tiān yǔ rén yì,zhǐ yí gòng shì yī tuán chūn。

独酌十首

杨爵

阳春几转属艰难,未惜空余两鬓斑。yáng chūn jǐ zhuǎn shǔ jiān nán,wèi xī kōng yú liǎng bìn bān。
若把皇家元气论,入牢强似入深山。ruò bǎ huáng jiā yuán qì lùn,rù láo qiáng shì rù shēn shān。

遣怀四首

杨爵

故园独此念残春,无奈忧危此一身。gù yuán dú cǐ niàn cán chūn,wú nài yōu wēi cǐ yī shēn。
莫怪片言千百死,从来蹇蹇属王臣。mò guài piàn yán qiān bǎi sǐ,cóng lái jiǎn jiǎn shǔ wáng chén。

遣怀四首

杨爵

自来幽陷几风霜,忧切空余两鬓苍。zì lái yōu xiàn jǐ fēng shuāng,yōu qiè kōng yú liǎng bìn cāng。
故惜残躯非我意,恐成一死累君王。gù xī cán qū fēi wǒ yì,kǒng chéng yī sǐ lèi jūn wáng。

遣怀四首

杨爵

春去还留此喘余,劳心空把百年虚。chūn qù hái liú cǐ chuǎn yú,láo xīn kōng bǎ bǎi nián xū。
有时不禁伤怀切,万里家乡一片书。yǒu shí bù jìn shāng huái qiè,wàn lǐ jiā xiāng yī piàn shū。

遣怀四首

杨爵

一时感激切忧劳,便欲捐躯报圣朝。yī shí gǎn jī qiè yōu láo,biàn yù juān qū bào shèng cháo。
此日孤怀徒耿耿,九重不啻九天高。cǐ rì gū huái tú gěng gěng,jiǔ zhòng bù chì jiǔ tiān gāo。

遣怀

杨爵

雾断长天万里空,邅回日暮倚东风。wù duàn zhǎng tiān wàn lǐ kōng,zhān huí rì mù yǐ dōng fēng。
纷如自是人间事,不介悠然胸次中。fēn rú zì shì rén jiān shì,bù jiè yōu rán xiōng cì zhōng。

送耿良弼

杨爵

与子交游不计年,吴山当日杏花天。yǔ zi jiāo yóu bù jì nián,wú shān dāng rì xìng huā tiān。
官贫消息几年绝,忽喜音书到卧边。guān pín xiāo xī jǐ nián jué,hū xǐ yīn shū dào wò biān。

送耿良弼

杨爵

七载幽窗与世忘,故人感激意偏长。qī zài yōu chuāng yǔ shì wàng,gù rén gǎn jī yì piān zhǎng。
圣明未肯杀忠直,早晚吾将归故乡。shèng míng wèi kěn shā zhōng zhí,zǎo wǎn wú jiāng guī gù xiāng。

送耿良弼

杨爵

蝴蝶梦中五十年,将身但合老林泉。hú dié mèng zhōng wǔ shí nián,jiāng shēn dàn hé lǎo lín quán。
冥行走入深坑里,空负良朋意戚然。míng xíng zǒu rù shēn kēng lǐ,kōng fù liáng péng yì qī rán。

送耿良弼

杨爵

千里风尘到帝乡,悬悬念我我心伤。qiān lǐ fēng chén dào dì xiāng,xuán xuán niàn wǒ wǒ xīn shāng。
乔陵安得还相遇,共醉桃花流水旁。qiáo líng ān dé hái xiāng yù,gòng zuì táo huā liú shuǐ páng。

雪茶

杨爵

雾后飞来满太空,巧将轻片舞条风。wù hòu fēi lái mǎn tài kōng,qiǎo jiāng qīng piàn wǔ tiáo fēng。
六花烹作六安水,瑞气都留玉盏中。liù huā pēng zuò liù ān shuǐ,ruì qì dōu liú yù zhǎn zhōng。

偶有感

杨爵

吾狂岁岁系燕台,一盏浊醪百虑开。wú kuáng suì suì xì yàn tái,yī zhǎn zhuó láo bǎi lǜ kāi。
醉后自忘安险处,误将囚所作蓬莱。zuì hòu zì wàng ān xiǎn chù,wù jiāng qiú suǒ zuò péng lái。

偶有感

杨爵

吾衰久不念东周,那惜斑毛出鬓头。wú shuāi jiǔ bù niàn dōng zhōu,nà xī bān máo chū bìn tóu。
海宇升平天自造,可能一手障狂流。hǎi yǔ shēng píng tiān zì zào,kě néng yī shǒu zhàng kuáng liú。

偶有感

杨爵

吾心原未解深思,宇宙安能独任之。wú xīn yuán wèi jiě shēn sī,yǔ zhòu ān néng dú rèn zhī。
力薄不堪身万死,疏愚空使后人嗤。lì báo bù kān shēn wàn sǐ,shū yú kōng shǐ hòu rén chī。

偶有感

杨爵

老夫经岁卧幽窗,慨世忧时念益长。lǎo fū jīng suì wò yōu chuāng,kǎi shì yōu shí niàn yì zhǎng。
白日似怜吾寂寞,故从小隙放余光。bái rì shì lián wú jì mò,gù cóng xiǎo xì fàng yú guāng。

偶有感

杨爵

当年祗抱素餐羞,一日疏狂七载囚。dāng nián zhī bào sù cān xiū,yī rì shū kuáng qī zài qiú。
安得此时廊庙上,有人聊为我皇忧。ān dé cǐ shí láng miào shàng,yǒu rén liáo wèi wǒ huáng yōu。

慰章秀才

杨爵

多难不须日叹嗟,男儿身到即为家。duō nán bù xū rì tàn jiē,nán ér shēn dào jí wèi jiā。
阶前一片雪融处,饶我春深复种瓜。jiē qián yī piàn xuě róng chù,ráo wǒ chūn shēn fù zhǒng guā。