古诗词

释函可

晤冠公寄呈其尊人

释函可

十年前话大江浔,手把绨袍泪渍襟。shí nián qián huà dà jiāng xún,shǒu bǎ tí páo lèi zì jīn。
自别以来知罪重,相思无柰感恩深。zì bié yǐ lái zhī zuì zhòng,xiāng sī wú nài gǎn ēn shēn。
藏身苍翠人三代,绕膝斓斑玉一林。cáng shēn cāng cuì rén sān dài,rào xī lán bān yù yī lín。
百尺长枝移远碛,梦中应见伴僧吟。bǎi chǐ zhǎng zhī yí yuǎn qì,mèng zhōng yīng jiàn bàn sēng yín。

和木公来韵

释函可

闲来但借邺侯书,短发萧萧亦自如。xián lái dàn jiè yè hóu shū,duǎn fā xiāo xiāo yì zì rú。
已识浮生皆客寓,得逢欢笑即吾庐。yǐ shí fú shēng jiē kè yù,dé féng huān xiào jí wú lú。
乞飧粗饭心无事,补句残诗习未除。qǐ sūn cū fàn xīn wú shì,bǔ jù cán shī xí wèi chú。
偶欲寻山成隔别,尔音频寄莫教疏。ǒu yù xún shān chéng gé bié,ěr yīn pín jì mò jiào shū。

德公约分半榻兼许春来代营茆屋

释函可

见我孤贫此念深,把茆无计冷风侵。jiàn wǒ gū pín cǐ niàn shēn,bǎ máo wú jì lěng fēng qīn。
夜长许共维摩榻,福薄难消长者金。yè zhǎng xǔ gòng wéi mó tà,fú báo nán xiāo zhǎng zhě jīn。
枵腹尚能留瓦钵,残躯只合撇空林。xiāo fù shàng néng liú wǎ bō,cán qū zhǐ hé piē kōng lín。
未曾得罪从飘泊,况续馀生直到今。wèi céng dé zuì cóng piāo pō,kuàng xù yú shēng zhí dào jīn。

秋尽锡公江南回相见

释函可

去时正逐飞鸿去,来日还逢是去鸿。qù shí zhèng zhú fēi hóng qù,lái rì hái féng shì qù hóng。
斯世几能怜范叔,有人犹自问洪公。sī shì jǐ néng lián fàn shū,yǒu rén yóu zì wèn hóng gōng。
江涛秋色携双袖,贝叶新诗共一筒。jiāng tāo qiū sè xié shuāng xiù,bèi yè xīn shī gòng yī tǒng。
客梦最怜翻在碛,牛衣依旧耐寒风。kè mèng zuì lián fān zài qì,niú yī yī jiù nài hán fēng。

诸公送余出郊心公诗先成赋和

释函可

平生不作有情别,此日河桥泪欲垂。píng shēng bù zuò yǒu qíng bié,cǐ rì hé qiáo lèi yù chuí。
共是异乡愁独往,非关绕树叹无枝。gòng shì yì xiāng chóu dú wǎng,fēi guān rào shù tàn wú zhī。
因君马上临岐句,添我山中静夜思。yīn jūn mǎ shàng lín qí jù,tiān wǒ shān zhōng jìng yè sī。
衰病况兼寒雪重,春来杖屦未须期。shuāi bìng kuàng jiān hán xuě zhòng,chūn lái zhàng jù wèi xū qī。

闻与公与谦公同榻

释函可

文章岂莫柰贫何,佛火凄凉影薜萝。wén zhāng qǐ mò nài pín hé,fú huǒ qī liáng yǐng bì luó。
下榻几人曾不顾,闭门惟雪喜同过。xià tà jǐ rén céng bù gù,bì mén wéi xuě xǐ tóng guò。
冻毫呵后争先草,浊酒乾来共和歌。dòng háo hē hòu zhēng xiān cǎo,zhuó jiǔ qián lái gòng hé gē。
深夜漫言乡国梦,残毡较泪竟谁多。shēn yè màn yán xiāng guó mèng,cán zhān jiào lèi jìng shuí duō。

哭晋中张子

释函可

群雁声摧影独依,文章啮尽腹终饥。qún yàn shēng cuī yǐng dú yī,wén zhāng niè jǐn fù zhōng jī。
北堂自绕黄沙梦,东阁仍开白板扉。běi táng zì rào huáng shā mèng,dōng gé réng kāi bái bǎn fēi。
剑铗不弹声欲绝,发肤既尽骨思归。jiàn jiá bù dàn shēng yù jué,fā fū jì jǐn gǔ sī guī。
游魂无禁知先到,寒极还应索舞衣。yóu hún wú jìn zhī xiān dào,hán jí hái yīng suǒ wǔ yī。

真乘予同门弟也前腊辞师欲出塞相访以父在迟迟其父呵之曰而兄不知死所道谊之谓何遂含泪出门不数月其父已逝讣音至塞而杖屦杳然引领西风感而有怀

释函可

几年峰顶忆辽阳,三拜辞师哭雁行。jǐ nián fēng dǐng yì liáo yáng,sān bài cí shī kū yàn xíng。
我骨尚能支大窖,而翁早已掷浮囊。wǒ gǔ shàng néng zhī dà jiào,ér wēng zǎo yǐ zhì fú náng。
死生总为交情重,星月宁愁道路长。sǐ shēng zǒng wèi jiāo qíng zhòng,xīng yuè níng chóu dào lù zhǎng。
锡影不飞冬又暮,西风翘首思茫茫。xī yǐng bù fēi dōng yòu mù,xī fēng qiào shǒu sī máng máng。

哭圆实

释函可

扶子携孙入化城,闽天风雨草鞋轻。fú zi xié sūn rù huà chéng,mǐn tiān fēng yǔ cǎo xié qīng。
此生已了人间事,到死还添塞外情。cǐ shēng yǐ le rén jiān shì,dào sǐ hái tiān sāi wài qíng。
万里冰寒含泪遣,一池花发撇衣行。wàn lǐ bīng hán hán lèi qiǎn,yī chí huā fā piē yī xíng。
瓣香欲寄黄沙隔,孤雁无声月自横。bàn xiāng yù jì huáng shā gé,gū yàn wú shēng yuè zì héng。

遥哭录用道广两仆

释函可

此日谁能话感恩,相将含泪共酸辛。cǐ rì shuí néng huà gǎn ēn,xiāng jiāng hán lèi gòng suān xīn。
但留尺寸还孤子,不向诗书学古人。dàn liú chǐ cùn hái gū zi,bù xiàng shī shū xué gǔ rén。
狱底沉埋双剑气,天涯悽断一僧身。yù dǐ chén mái shuāng jiàn qì,tiān yá qī duàn yī sēng shēn。
最怜大义归僮仆,乱世交亲未敢论。zuì lián dà yì guī tóng pū,luàn shì jiāo qīn wèi gǎn lùn。

寄答金道人

释函可

故园花底忆同吟,结草峰头著屐寻。gù yuán huā dǐ yì tóng yín,jié cǎo fēng tóu zhù jī xún。
独鹤一飞云路杳,双鱼重问海波深。dú hè yī fēi yún lù yǎo,shuāng yú zhòng wèn hǎi bō shēn。
山川已烂馀残石,城郭俱非只寸心。shān chuān yǐ làn yú cán shí,chéng guō jù fēi zhǐ cùn xīn。
翘首黄龙酬唱处,真人天际泪横襟。qiào shǒu huáng lóng chóu chàng chù,zhēn rén tiān jì lèi héng jīn。

寄答定者法侄

释函可

再拜榕溪不可知,我行颠险汝流离。zài bài róng xī bù kě zhī,wǒ xíng diān xiǎn rǔ liú lí。
弓刀遍处还三匝,乡国残来剩一丝。gōng dāo biàn chù hái sān zā,xiāng guó cán lái shèng yī sī。
闽海惊涛亲问话,辽天深雪望题诗。mǐn hǎi jīng tāo qīn wèn huà,liáo tiān shēn xuě wàng tí shī。
迩年神鼎衰逾甚,只愿汾州有此儿。ěr nián shén dǐng shuāi yú shén,zhǐ yuàn fén zhōu yǒu cǐ ér。

木公新斋成题寄

释函可

布帽荷锄自辟莱,把茆小筑近城隈。bù mào hé chú zì pì lái,bǎ máo xiǎo zhù jìn chéng wēi。
木天分取遮遗卵,藜火还将爇死灰。mù tiān fēn qǔ zhē yí luǎn,lí huǒ hái jiāng ruò sǐ huī。
大雪齐腰仍蠹简,西风开口共残杯。dà xuě qí yāo réng dù jiǎn,xī fēng kāi kǒu gòng cán bēi。
棋枰诗草留馀隙,好待孤云出岫来。qí píng shī cǎo liú yú xì,hǎo dài gū yún chū xiù lái。

寄题楚女尸

释函可

雪底挑灯续楚词,灵均何必是男儿。xuě dǐ tiāo dēng xù chǔ cí,líng jūn hé bì shì nán ér。
恨留青冢黄沙污,拚掷红妆白水知。hèn liú qīng zhǒng huáng shā wū,pàn zhì hóng zhuāng bái shuǐ zhī。
半夜惊涛酬绝句,一江新月鉴双眉。bàn yè jīng tāo chóu jué jù,yī jiāng xīn yuè jiàn shuāng méi。
不传姓氏人间恧,母也如天自谅之。bù chuán xìng shì rén jiān nǜ,mǔ yě rú tiān zì liàng zhī。

题铁岭燕巢

释函可

巷口荒芜旧路迷,移巢将鷇傍山溪。xiàng kǒu huāng wú jiù lù mí,yí cháo jiāng kòu bàng shān xī。
未能仙峤同高翮,敢向穷檐恨落泥。wèi néng xiān jiào tóng gāo hé,gǎn xiàng qióng yán hèn luò ní。
似惜衣冠惊避远,难忘恩谊故飞低。shì xī yī guān jīng bì yuǎn,nán wàng ēn yì gù fēi dī。
门前便是鹰鹯集,纵有雕梁未可栖。mén qián biàn shì yīng zhān jí,zòng yǒu diāo liáng wèi kě qī。

寄江士辉

释函可

惊看片纸到寒边,纳纳乾坤一少年。jīng kàn piàn zhǐ dào hán biān,nà nà qián kūn yī shǎo nián。
独向覆巢收落羽,又从馀烬授残编。dú xiàng fù cháo shōu luò yǔ,yòu cóng yú jìn shòu cán biān。
微言岂为怀孤钵,大义真堪起九渊。wēi yán qǐ wèi huái gū bō,dà yì zhēn kān qǐ jiǔ yuān。
和泪焚香开口笑,世间世出只如线。hé lèi fén xiāng kāi kǒu xiào,shì jiān shì chū zhǐ rú xiàn。

读赵公受偶尔吟

释函可

一编偶尔寄穷荒,才读诗题泪已汪。yī biān ǒu ěr jì qióng huāng,cái dú shī tí lèi yǐ wāng。
古道多年堙蔓草,人间此日见文章。gǔ dào duō nián yīn màn cǎo,rén jiān cǐ rì jiàn wén zhāng。
三山一诺千金尽,双袖长歌五岭香。sān shān yī nuò qiān jīn jǐn,shuāng xiù zhǎng gē wǔ lǐng xiāng。
再拜雪天重阅竟,杖头瞬息到家乡。zài bài xuě tiān zhòng yuè jìng,zhàng tóu shùn xī dào jiā xiāng。

题江赵纪事后

释函可

千金字字泪行行,三读谁能不断肠。qiān jīn zì zì lèi xíng xíng,sān dú shuí néng bù duàn cháng。
词客有心悲故旧,门人空手哭冠裳。cí kè yǒu xīn bēi gù jiù,mén rén kōng shǒu kū guān shang。
诸孤已见程婴谊,万里全倾陆贾装。zhū gū yǐ jiàn chéng yīng yì,wàn lǐ quán qīng lù jiǎ zhuāng。
刻石镂肝非报德,人间万古亦荒荒。kè shí lòu gān fēi bào dé,rén jiān wàn gǔ yì huāng huāng。

题文空新室

释函可

门里青山门外溪,杖头刚与白云齐。mén lǐ qīng shān mén wài xī,zhàng tóu gāng yǔ bái yún qí。
不因老衲能偏好,那得长年此共栖。bù yīn lǎo nà néng piān hǎo,nà dé zhǎng nián cǐ gòng qī。
抱病高眠随日暮,闲吟独步过峰西。bào bìng gāo mián suí rì mù,xián yín dú bù guò fēng xī。
人生只此真堪老,况有松花共鸟啼。rén shēng zhǐ cǐ zhēn kān lǎo,kuàng yǒu sōng huā gòng niǎo tí。

重寓文空新室

释函可

岂有穷猿偏择木,到来此地便相宜。qǐ yǒu qióng yuán piān zé mù,dào lái cǐ dì biàn xiāng yí。
云生榻底长听鸟,雪满峰头自赋诗。yún shēng tà dǐ zhǎng tīng niǎo,xuě mǎn fēng tóu zì fù shī。
难得主人终不厌,几多弟子尽如斯。nán dé zhǔ rén zhōng bù yàn,jǐ duō dì zi jǐn rú sī。
从今拗折乌藤杖,久病无能力已衰。cóng jīn ǎo zhé wū téng zhàng,jiǔ bìng wú néng lì yǐ shuāi。