古诗词

释函可

赠寿光三公子

释函可

炯炯双眸气食牛,最怜未解说边愁。jiǒng jiǒng shuāng móu qì shí niú,zuì lián wèi jiě shuō biān chóu。
他时得返弦歌地,却望寒冰是旧丘。tā shí dé fǎn xián gē dì,què wàng hán bīng shì jiù qiū。

怀寒还

释函可

数载交游一瞬休,计程应说到皇州。shù zài jiāo yóu yī shùn xiū,jì chéng yīng shuō dào huáng zhōu。
乡关重雾难回首,何处霜风不是愁。xiāng guān zhòng wù nán huí shǒu,hé chù shuāng fēng bù shì chóu。

送戴三

释函可

半揖鞭梢雪载途,怀中一幅流民图。bàn yī biān shāo xuě zài tú,huái zhōng yī fú liú mín tú。
金鸡计日传边海,肯逊缇萦却丈夫。jīn jī jì rì chuán biān hǎi,kěn xùn tí yíng què zhàng fū。

解嘲

释函可

莫笑孤僧老更狂,平生奇遇一天霜。mò xiào gū sēng lǎo gèng kuáng,píng shēng qí yù yī tiān shuāng。
不因李白重遭谪,那得题诗到夜郎。bù yīn lǐ bái zhòng zāo zhé,nà dé tí shī dào yè láng。

问我存病

释函可

残躯何异委寒林,绛帐萧条夜雪深。cán qū hé yì wěi hán lín,jiàng zhàng xiāo tiáo yè xuě shēn。
独有病魔无冷暖,长边万里亦相寻。dú yǒu bìng mó wú lěng nuǎn,zhǎng biān wàn lǐ yì xiāng xún。

怀苗鍊师

释函可

一度关门便是仙,才经两月已千年。yī dù guān mén biàn shì xiān,cái jīng liǎng yuè yǐ qiān nián。
鹤飞纵有归来日,只恐人民未必然。hè fēi zòng yǒu guī lái rì,zhǐ kǒng rén mín wèi bì rán。

闻薪夷游豫章

释函可

最是一身无著处,随风直向大江西。zuì shì yī shēn wú zhù chù,suí fēng zhí xiàng dà jiāng xī。
匡庐山下子曾住,应访茆堂过虎溪。kuāng lú shān xià zi céng zhù,yīng fǎng máo táng guò hǔ xī。

春前一日

释函可

腊尽依然处海滨,寒风破衲易相亲。là jǐn yī rán chù hǎi bīn,hán fēng pò nà yì xiāng qīn。
年来历日浑无据,未必明朝便是春。nián lái lì rì hún wú jù,wèi bì míng cháo biàn shì chūn。

祀灶

释函可

绝塞为神亦可怜,一瓢冰雪献尊前。jué sāi wèi shén yì kě lián,yī piáo bīng xuě xiàn zūn qián。
经年佳节同寒食,莫把清贫诉上天。jīng nián jiā jié tóng hán shí,mò bǎ qīng pín sù shàng tiān。

立春

释函可

清晓开门泪已披,梅花一别永无期。qīng xiǎo kāi mén lèi yǐ pī,méi huā yī bié yǒng wú qī。
寒冰到死为朋友,便是春来也不知。hán bīng dào sǐ wèi péng yǒu,biàn shì chūn lái yě bù zhī。

枕上偶成

释函可

寒炉拨尽漏声微,独卧泥床揽毳衣。hán lú bō jǐn lòu shēng wēi,dú wò ní chuáng lǎn cuì yī。
枕上岭梅三百树,一时化作雪花飞。zhěn shàng lǐng méi sān bǎi shù,yī shí huà zuò xuě huā fēi。

我存晓过

释函可

春来安得到柴扉,望断孤云更不飞。chūn lái ān dé dào chái fēi,wàng duàn gū yún gèng bù fēi。
寒泪满眶无地洒,却将数点湿僧衣。hán lèi mǎn kuàng wú dì sǎ,què jiāng shù diǎn shī sēng yī。

雪中怀太翁

释函可

开门三尺没空阶,欲问袁安愿又乖。kāi mén sān chǐ méi kōng jiē,yù wèn yuán ān yuàn yòu guāi。
自是雪深堪葬骨,更无馀地著吾侪。zì shì xuě shēn kān zàng gǔ,gèng wú yú dì zhù wú chái。

元旦拈香

释函可

野臣负罪海东偏,羞搭袈裟见佛天。yě chén fù zuì hǎi dōng piān,xiū dā jiā shā jiàn fú tiān。
一瓣心香和泪举,不知何处祝尧年。yī bàn xīn xiāng hé lèi jǔ,bù zhī hé chù zhù yáo nián。

闻我存得仲氏馈贻

释函可

抖擞曾无一寸毡,只将双眼看残年。dǒu sǒu céng wú yī cùn zhān,zhǐ jiāng shuāng yǎn kàn cán nián。
邻翁斗粟浑闲事,续得寒儒命一线。lín wēng dòu sù hún xián shì,xù dé hán rú mìng yī xiàn。

偶成

释函可

今年更比去年穷,梦到梅花香亦空。jīn nián gèng bǐ qù nián qióng,mèng dào méi huā xiāng yì kōng。
抖擞破衾残雪在,无人知道旧家风。dǒu sǒu pò qīn cán xuě zài,wú rén zhī dào jiù jiā fēng。

即事

释函可

食得冰甜岁又新,曾无好意别疏亲。shí dé bīng tián suì yòu xīn,céng wú hǎo yì bié shū qīn。
从他唾面从他笑,不改南蛮鴂舌人。cóng tā tuò miàn cóng tā xiào,bù gǎi nán mán jué shé rén。

丽大师寄梅花诗

释函可

一枝谁折寄辽东,腊尽香残梦久空。yī zhī shuí zhé jì liáo dōng,là jǐn xiāng cán mèng jiǔ kōng。
欲拟报君寒彻骨,祁连雪满月朦胧。yù nǐ bào jūn hán chè gǔ,qí lián xuě mǎn yuè méng lóng。

九日大风

释函可

年年九日怯登台,此日登台眼独开。nián nián jiǔ rì qiè dēng tái,cǐ rì dēng tái yǎn dú kāi。
瞬息塞尘吹欲尽,无人知自大江来。shùn xī sāi chén chuī yù jǐn,wú rén zhī zì dà jiāng lái。

寄讯堡中吴子

释函可

莫为饥寒瘦不禁,三人惟尔绝来音。mò wèi jī hán shòu bù jìn,sān rén wéi ěr jué lái yīn。
孤僧有梦还应入,辜负寒灯夜夜心。gū sēng yǒu mèng hái yīng rù,gū fù hán dēng yè yè xīn。