古诗词

易顺鼎

清平乐·因忆成梦

易顺鼎

才松衣扣。cái sōng yī kòu。
已有浓香透。yǐ yǒu nóng xiāng tòu。
一味醉人香似酒。yī wèi zuì rén xiāng shì jiǔ。
酥得魂儿厮勾。sū dé hún ér sī gōu。
梦中罗帐灯昏。mèng zhōng luó zhàng dēng hūn。
鸳楼锦瑟清尘。yuān lóu jǐn sè qīng chén。
仿佛还亲玉体,怪他红被无温。fǎng fú hái qīn yù tǐ,guài tā hóng bèi wú wēn。

眼儿媚

易顺鼎

海山仙阁贮风鬟。hǎi shān xiān gé zhù fēng huán。
人在有无间。rén zài yǒu wú jiān。
将伊比作,明驼青冢,不望生还。jiāng yī bǐ zuò,míng tuó qīng zhǒng,bù wàng shēng hái。
多情小玉归何处,翻恨未成烟。duō qíng xiǎo yù guī hé chù,fān hèn wèi chéng yān。
绿窗寻梦,红绡感泪,此后难闲。lǜ chuāng xún mèng,hóng xiāo gǎn lèi,cǐ hòu nán xián。

宴清都·桃花源

易顺鼎

十载迷津客。shí zài mí jīn kè。
斜阳外、旧红曾否相识。xié yáng wài jiù hóng céng fǒu xiāng shí。
幽源访路,闲门隔坞,古春长閟。yōu yuán fǎng lù,xián mén gé wù,gǔ chūn zhǎng bì。
桃花流水依然,但几换渔郎家国。táo huā liú shuǐ yī rán,dàn jǐ huàn yú láng jiā guó。
奈人世、别有东风,吹老三户豪杰。nài rén shì bié yǒu dōng fēng,chuī lǎo sān hù háo jié。
阿房暮燹飞残,绣苔辇道,焦土犹热。ā fáng mù xiǎn fēi cán,xiù tái niǎn dào,jiāo tǔ yóu rè。
仙家一笑,湘山自赭,海山空碧。xiān jiā yī xiào,xiāng shān zì zhě,hǎi shān kōng bì。
避秦月亦千年,定懒照、长城白骨。bì qín yuè yì qiān nián,dìng lǎn zhào zhǎng chéng bái gǔ。
便邀来、共话前朝,风林散发。biàn yāo lái gòng huà qián cháo,fēng lín sàn fā。

临江仙·夜行桃源坞中

易顺鼎

一径苍寒人迹断,松毛覆满琴床。yī jìng cāng hán rén jì duàn,sōng máo fù mǎn qín chuáng。
笼灯深入白云乡。lóng dēng shēn rù bái yún xiāng。
水田听闹蛤,山寺惹惊尨。shuǐ tián tīng nào há,shān sì rě jīng máng。
绝顶天风吹不住,此时散发吟商。jué dǐng tiān fēng chuī bù zhù,cǐ shí sàn fā yín shāng。
翠微诗境自生凉。cuì wēi shī jìng zì shēng liáng。
行歌秦代月,坐啸楚天霜。xíng gē qín dài yuè,zuò xiào chǔ tiān shuāng。

夜游宫·暝憩会仙桥,土人云:春时犹有桃花流出也

易顺鼎

竹路还鸣暗水,问流出、空山何意。zhú lù hái míng àn shuǐ,wèn liú chū kōng shān hé yì。
应为桃花恋人世。yīng wèi táo huā liàn rén shì。
漫相思,旧渔郎,浑老矣。màn xiāng sī,jiù yú láng,hún lǎo yǐ。
小坐幽篁里。xiǎo zuò yōu huáng lǐ。
看松顶、月飞清气。kàn sōng dǐng yuè fēi qīng qì。
万绿中间一亭子。wàn lǜ zhōng jiān yī tíng zi。
有谁知,抱孤琴,来到此。yǒu shuí zhī,bào gū qín,lái dào cǐ。

满江红·所租艇名

易顺鼎

小小红船,恰好是、吴江平底。xiǎo xiǎo hóng chuán,qià hǎo shì wú jiāng píng dǐ。
早倚作、风波同命,水云知己。zǎo yǐ zuò fēng bō tóng mìng,shuǐ yún zhī jǐ。
但得南人如使马,不愁西子难随蠡。dàn dé nán rén rú shǐ mǎ,bù chóu xī zi nán suí lí。
到中流、篷背响诗声,鸥飞起。dào zhōng liú péng bèi xiǎng shī shēng,ōu fēi qǐ。
高七尺,伸腰抵。gāo qī chǐ,shēn yāo dǐ。
宽五尺,摩肩挤。kuān wǔ chǐ,mó jiān jǐ。
算最堪惊者,四边无地。suàn zuì kān jīng zhě,sì biān wú dì。
白月一床渔器具,青山六代侬行李。bái yuè yī chuáng yú qì jù,qīng shān liù dài nóng xíng lǐ。
快撑开、蠡壳两旁窗,山来矣。kuài chēng kāi lí ké liǎng páng chuāng,shān lái yǐ。

采桑子·江行写怀,敬步家大人见忆韵

易顺鼎

江程也似容园景,远树如洲。jiāng chéng yě shì róng yuán jǐng,yuǎn shù rú zhōu。
小屋如舟。xiǎo wū rú zhōu。
不到天涯不信愁。bù dào tiān yá bù xìn chóu。
雁儿引得人回望,行尽吴头。yàn ér yǐn dé rén huí wàng,xíng jǐn wú tóu。
费尽湘眸。fèi jǐn xiāng móu。
细雨梅花上舵楼。xì yǔ méi huā shàng duò lóu。

天仙子·江上逢过雁,敬借家大人韵

易顺鼎

过雁精神偏百倍。guò yàn jīng shén piān bǎi bèi。
不管愁人篷底睡。bù guǎn chóu rén péng dǐ shuì。
欲烦相寄一封书,明日至。yù fán xiāng jì yī fēng shū,míng rì zhì。
侬乡里。nóng xiāng lǐ。
后日榕城山翠里。hòu rì róng chéng shān cuì lǐ。
君去洞庭波正起。jūn qù dòng tíng bō zhèng qǐ。
听水听风方未已。tīng shuǐ tīng fēng fāng wèi yǐ。
思量何物赠行装,枫叶醉。sī liàng hé wù zèng xíng zhuāng,fēng yè zuì。
红如此。hóng rú cǐ。
都是天涯红泪耳。dōu shì tiān yá hóng lèi ěr。

卜算子·岁暮江空,羁怀无俚,敬借家大人韵写之

易顺鼎

别泪绛于枫,病脸黄疑菊。bié lèi jiàng yú fēng,bìng liǎn huáng yí jú。
剪得垂杨没一丝,直恁霜天毒。jiǎn dé chuí yáng méi yī sī,zhí nèn shuāng tiān dú。
沿路访梅花,暗里东风促。yán lù fǎng méi huā,àn lǐ dōng fēng cù。
愁到今年欲尽时,又把春来续。chóu dào jīn nián yù jǐn shí,yòu bǎ chūn lái xù。

采桑子·忆容园,敬借家大人韵

易顺鼎

难忘最是敲诗处,春绿琴台。nán wàng zuì shì qiāo shī chù,chūn lǜ qín tái。
午翠书斋。wǔ cuì shū zhāi。
时听穿云鹤响哀。shí tīng chuān yún hè xiǎng āi。
今宵便向容园去,梅影横阶。jīn xiāo biàn xiàng róng yuán qù,méi yǐng héng jiē。
月浸苍苔。yuè jìn cāng tái。
梦到山扉已半开。mèng dào shān fēi yǐ bàn kāi。

南乡子·自题洞庭看月图,敬用家大人韵

易顺鼎

洗出水都新。xǐ chū shuǐ dōu xīn。
鱼地蟾天只一云。yú dì chán tiān zhǐ yī yún。
我料嫦娥居碧海,愁辛。wǒ liào cháng é jū bì hǎi,chóu xīn。
来觅英皇话夜分。lái mì yīng huáng huà yè fēn。
骚唱更微闻。sāo chàng gèng wēi wén。
万古灵均欲返魂。wàn gǔ líng jūn yù fǎn hún。
悔把龙宫青玉笛,收存。huǐ bǎ lóng gōng qīng yù dí,shōu cún。
吹得潇湘月满身。chuī dé xiāo xiāng yuè mǎn shēn。

南乡子·将抵白门,敬借家大人韵

易顺鼎

剪出翠蓑新。jiǎn chū cuì suō xīn。
夜夜空江卧冷云。yè yè kōng jiāng wò lěng yún。
我与梅花同一样,艰辛。wǒ yǔ méi huā tóng yī yàng,jiān xīn。
风雪天才过几分。fēng xuě tiān cái guò jǐ fēn。
何处玉箫闻。hé chù yù xiāo wén。
更向前头访艳魂。gèng xiàng qián tóu fǎng yàn hún。
听说南朝花世界,无存。tīng shuō nán cháo huā shì jiè,wú cún。
绿减秦淮水半身。lǜ jiǎn qín huái shuǐ bàn shēn。

南乡子·将抵白门,敬借家大人韵

易顺鼎

楚尾更吴头。chǔ wěi gèng wú tóu。
篷影如云暝未收。péng yǐng rú yún míng wèi shōu。
雁与间鸥同渚卧,休休。yàn yǔ jiān ōu tóng zhǔ wò,xiū xiū。
出处途分漫代筹。chū chù tú fēn màn dài chóu。
沽酒向津楼。gū jiǔ xiàng jīn lóu。
隔岸风灯乱醉眸。gé àn fēng dēng luàn zuì móu。
客里小寒春又近,堪愁。kè lǐ xiǎo hán chūn yòu jìn,kān chóu。
一派江声尚送秋。yī pài jiāng shēng shàng sòng qiū。

金缕曲·泊皖城,忆张紫帆,三次前韵

易顺鼎

空翠浑无界。kōng cuì hún wú jiè。
猛推篷四围山色,乌飞犹碍。měng tuī péng sì wéi shān sè,wū fēi yóu ài。
想见诗仙吟眺处,湘管一枝曾带。xiǎng jiàn shī xiān yín tiào chù,xiāng guǎn yī zhī céng dài。
认云气都经刻画。rèn yún qì dōu jīng kè huà。
眼底长江东下急,问何能流出兴亡外。yǎn dǐ zhǎng jiāng dōng xià jí,wèn hé néng liú chū xīng wáng wài。
且还我,看山债。qiě hái wǒ,kàn shān zhài。
迎江塔影岿然在。yíng jiāng tǎ yǐng kuī rán zài。
怅难寻夕阳天末,楼名镇海。chàng nán xún xī yáng tiān mò,lóu míng zhèn hǎi。
三国六朝如梦过,禁得英雄几醉。sān guó liù cháo rú mèng guò,jìn dé yīng xióng jǐ zuì。
早付与风飘雪洒。zǎo fù yǔ fēng piāo xuě sǎ。
不解近时何意绪,但茫茫总觉愁来会。bù jiě jìn shí hé yì xù,dàn máng máng zǒng jué chóu lái huì。
怀古恨,共君悴。huái gǔ hèn,gòng jūn cuì。

踏莎行·江南夜泊感怀,敬次家大人韵

易顺鼎

缆影鸥移,篷声雁到。lǎn yǐng ōu yí,péng shēng yàn dào。
忽惊月出当空早。hū jīng yuè chū dāng kōng zǎo。
茫茫多少六朝愁,和秋涨得江天饱。máng máng duō shǎo liù cháo chóu,hé qiū zhǎng dé jiāng tiān bǎo。
事与花残,山随地老。shì yǔ huā cán,shān suí dì lǎo。
何人更唱江南好。hé rén gèng chàng jiāng nán hǎo。
明朝准备要销魂,白门衰柳啼鸟道。míng cháo zhǔn bèi yào xiāo hún,bái mén shuāi liǔ tí niǎo dào。

踏莎行·江南夜泊感怀,敬次家大人韵

易顺鼎

树拥云眠,潮飞雪到。shù yōng yún mián,cháo fēi xuě dào。
似闻起语舟人早。shì wén qǐ yǔ zhōu rén zǎo。
啼乌催得酒醒时,霜华已打孤篷饱。tí wū cuī dé jiǔ xǐng shí,shuāng huá yǐ dǎ gū péng bǎo。
客夜多寒,离天易老。kè yè duō hán,lí tiān yì lǎo。
千般未抵还家好。qiān bān wèi dǐ hái jiā hǎo。
五更乘月度蛮山,鸟和梦影来争道。wǔ gèng chéng yuè dù mán shān,niǎo hé mèng yǐng lái zhēng dào。

绣鸾凤花犯湓浦江上得水仙一本,姬人限以周公瑾韵赋之

易顺鼎

似当年,退红更见,犹余洗妆泪。shì dāng nián,tuì hóng gèng jiàn,yóu yú xǐ zhuāng lèi。
水窗幽意。shuǐ chuāng yōu yì。
看小影如魂,明月能记。kàn xiǎo yǐng rú hún,míng yuè néng jì。
冰弦听到无生际。bīng xián tīng dào wú shēng jì。
葱尖飞恨起。cōng jiān fēi hèn qǐ。
来伴渡江桃叶,矮篷春雪底。lái bàn dù jiāng táo yè,ǎi péng chūn xuě dǐ。
浔阳苦竹漫为家,孤芳品,合配灵均湘芷。xún yáng kǔ zhú màn wèi jiā,gū fāng pǐn,hé pèi líng jūn xiāng zhǐ。
仙不去,却恋人间何味。xiān bù qù,què liàn rén jiān hé wèi。
天涯且漫悲沦落,肯今夜、焚香同鄂被。tiān yá qiě màn bēi lún luò,kěn jīn yè fén xiāng tóng è bèi。
须替尔,横安一位,岁寒三友里。xū tì ěr,héng ān yī wèi,suì hán sān yǒu lǐ。

无闷江南道中孤舟逢雪,荒寒情事,略见于词

易顺鼎

斗大烟篷,拳大雪花,同把孤愁压定。dòu dà yān péng,quán dà xuě huā,tóng bǎ gū chóu yā dìng。
正短柳昏鸦、弄成风紧。zhèng duǎn liǔ hūn yā nòng chéng fēng jǐn。
没个人家卖酒,枉踏遍溪桥三叉径。méi gè rén jiā mài jiǔ,wǎng tà biàn xī qiáo sān chā jìng。
感他一雁,寥空送响,似来相问。gǎn tā yī yàn,liáo kōng sòng xiǎng,shì lái xiāng wèn。
清景。qīng jǐng。
白门近,说旧苑春迟,万红无信。bái mén jìn,shuō jiù yuàn chūn chí,wàn hóng wú xìn。
但做出、南朝那时宫粉。dàn zuò chū nán cháo nà shí gōng fěn。
今夜凄凉月子,向离恨天边寻梅影。jīn yè qī liáng yuè zi,xiàng lí hèn tiān biān xún méi yǐng。
把玉笛、吹破江云,不管暮寒成阵。bǎ yù dí chuī pò jiāng yún,bù guǎn mù hán chéng zhèn。

琵琶仙将踏雪白门,用白石吴兴词韵写意

易顺鼎

家在何村,问飞到、可是江南黄叶。jiā zài hé cūn,wèn fēi dào kě shì jiāng nán huáng yè。
溪路双桨敲冰,烟丝舞愁绝。xī lù shuāng jiǎng qiāo bīng,yān sī wǔ chóu jué。
兴废事、梅花不管,那知有六朝啼鴂。xīng fèi shì méi huā bù guǎn,nà zhī yǒu liù cháo tí jué。
废苑红绡,柔淮绿减,商女能说。fèi yuàn hóng xiāo,róu huái lǜ jiǎn,shāng nǚ néng shuō。
待收拾、毡笠狨鞍,要游过、明年放灯节。dài shōu shí zhān lì róng ān,yào yóu guò míng nián fàng dēng jié。
压遍紫骢蹄印,认桥通皂荚。yā biàn zǐ cōng tí yìn,rèn qiáo tōng zào jiá。
何处觅、歌楼十里,拥玉人、坐看春雪。hé chù mì gē lóu shí lǐ,yōng yù rén zuò kàn chūn xuě。
误道风柳吹香,酒徒将别。wù dào fēng liǔ chuī xiāng,jiǔ tú jiāng bié。

临江仙·赋枯柳

易顺鼎

剪尽柔丝飘尽絮,白门风色年年。jiǎn jǐn róu sī piāo jǐn xù,bái mén fēng sè nián nián。
江南何梦不成烟。jiāng nán hé mèng bù chéng yān。
玉骢来死后,银燕别生前。yù cōng lái sǐ hòu,yín yàn bié shēng qián。
几处红楼飞雪里,痴心犹当搓绵。jǐ chù hóng lóu fēi xuě lǐ,chī xīn yóu dāng cuō mián。
绿云忆否旧垂肩。lǜ yún yì fǒu jiù chuí jiān。
美人都削发,无语证枯禅。měi rén dōu xuē fā,wú yǔ zhèng kū chán。
5651234567»