古诗词

苏轼

送李公恕赴阙

苏轼

君才有如切玉刀,见之凛凛寒生毛。jūn cái yǒu rú qiè yù dāo,jiàn zhī lǐn lǐn hán shēng máo。
愿随壮士斩蛟蜃,不愿腰间缠锦绦。yuàn suí zhuàng shì zhǎn jiāo shèn,bù yuàn yāo jiān chán jǐn tāo。
用违其才志不展,坐与胥史同疲劳。yòng wéi qí cái zhì bù zhǎn,zuò yǔ xū shǐ tóng pí láo。
忽然眉上有黄气,吾君渐欲收英髦。hū rán méi shàng yǒu huáng qì,wú jūn jiàn yù shōu yīng máo。
立谈左右皆动色,一语径破千言牢。lì tán zuǒ yòu jiē dòng sè,yī yǔ jìng pò qiān yán láo。
我顷分符在东武,脱略万事惟嬉遨。wǒ qǐng fēn fú zài dōng wǔ,tuō lüè wàn shì wéi xī áo。
尽坏屏障通内外,仍呼骑曹为马曹。jǐn huài píng zhàng tōng nèi wài,réng hū qí cáo wèi mǎ cáo。
君为使者见不问,反更对饮持双螯。jūn wèi shǐ zhě jiàn bù wèn,fǎn gèng duì yǐn chí shuāng áo。
酒酣箕坐语惊众,杂以嘲讽穷诗骚。jiǔ hān jī zuò yǔ jīng zhòng,zá yǐ cháo fěng qióng shī sāo。
世上小儿多忌讳,独能容我真贤豪。shì shàng xiǎo ér duō jì huì,dú néng róng wǒ zhēn xián háo。
为我买田临汶水,逝将归去诛蓬蒿。wèi wǒ mǎi tián lín wèn shuǐ,shì jiāng guī qù zhū péng hāo。
安能终老尘土下,俯仰随人如桔槔。ān néng zhōng lǎo chén tǔ xià,fǔ yǎng suí rén rú jú gāo。

张寺丞益斋

苏轼

张子作斋舍,而以益为名。zhāng zi zuò zhāi shě,ér yǐ yì wèi míng。
吾闻诸夫子,求益非速成。wú wén zhū fū zi,qiú yì fēi sù chéng。
譬如远游客,日夜事征行。pì rú yuǎn yóu kè,rì yè shì zhēng xíng。
今年适燕蓟,明年走蛮荆。jīn nián shì yàn jì,míng nián zǒu mán jīng。
东观尽沧海,西涉渭与泾。dōng guān jǐn cāng hǎi,xī shè wèi yǔ jīng。
归来闭户坐,八方在轩庭。guī lái bì hù zuò,bā fāng zài xuān tíng。
又如学医人,识病由饱更。yòu rú xué yī rén,shí bìng yóu bǎo gèng。
风、雨、晦、明、淫,跛、躄、喑、聋、盲。fēng yǔ huì míng yín,bǒ bì yīn lóng máng。
虚实在其脉,静躁在其情。xū shí zài qí mài,jìng zào zài qí qíng。
荣枯在其色,寿夭在其形。róng kū zài qí sè,shòu yāo zài qí xíng。
苟能阅千人,望见知死生。gǒu néng yuè qiān rén,wàng jiàn zhī sǐ shēng。
为学务日益,此言当自程。wèi xué wù rì yì,cǐ yán dāng zì chéng。
为道贵日损,此理在既盈。wèi dào guì rì sǔn,cǐ lǐ zài jì yíng。
愿言书此诗,以为益斋铭。yuàn yán shū cǐ shī,yǐ wèi yì zhāi míng。

春菜

苏轼

蔓菁宿根已生叶,韭芽戴土拳如蕨。màn jīng sù gēn yǐ shēng yè,jiǔ yá dài tǔ quán rú jué。
烂蒸香荠白鱼肥,碎点青蒿凉饼滑。làn zhēng xiāng jì bái yú féi,suì diǎn qīng hāo liáng bǐng huá。
宿酒初消春睡起,细履幽畦掇芳辣。sù jiǔ chū xiāo chūn shuì qǐ,xì lǚ yōu qí duō fāng là。
茵陈甘菊不负渠,鲙缕堆盘纤手抹。yīn chén gān jú bù fù qú,kuài lǚ duī pán xiān shǒu mǒ。
北方苦寒今未已,雪底波棱如铁甲。běi fāng kǔ hán jīn wèi yǐ,xuě dǐ bō léng rú tiě jiǎ。
岂如吾蜀富冬蔬,霜叶露牙寒更茁。qǐ rú wú shǔ fù dōng shū,shuāng yè lù yá hán gèng zhuó。
久抛菘葛犹细事,苦笋江豚那忍说。jiǔ pāo sōng gé yóu xì shì,kǔ sǔn jiāng tún nà rěn shuō。
明年投劾径须归,莫待齿摇枋发脱。míng nián tóu hé jìng xū guī,mò dài chǐ yáo fāng fā tuō。

章质夫寄惠《崔徽真》

苏轼

玉钗半脱云垂耳,亭亭芙蓉在秋水。yù chāi bàn tuō yún chuí ěr,tíng tíng fú róng zài qiū shuǐ。
当时薄命一酸辛,千古华堂奉君子。dāng shí báo mìng yī suān xīn,qiān gǔ huá táng fèng jūn zi。
水边何处无丽人,近前试看丞相嗔。shuǐ biān hé chù wú lì rén,jìn qián shì kàn chéng xiāng chēn。
不如丹青不解语,世间言语原非真。bù rú dān qīng bù jiě yǔ,shì jiān yán yǔ yuán fēi zhēn。
知君被恼更愁绝,卷赠老夫惊老拙。zhī jūn bèi nǎo gèng chóu jué,juǎn zèng lǎo fū jīng lǎo zhuō。
为君援笔赋梅花,未害广平心似铁。wèi jūn yuán bǐ fù méi huā,wèi hài guǎng píng xīn shì tiě。

送孔郎中赴陕郊

苏轼

惊风击面黄沙走,西出崤、函脱尘垢。jīng fēng jī miàn huáng shā zǒu,xī chū xiáo hán tuō chén gòu。
使君来自古徐州,声震河潼殷关右。shǐ jūn lái zì gǔ xú zhōu,shēng zhèn hé tóng yīn guān yòu。
十里长亭闻鼓角,一川秀色明花柳。shí lǐ zhǎng tíng wén gǔ jiǎo,yī chuān xiù sè míng huā liǔ。
北临飞槛卷黄流,南望青山如岘首。běi lín fēi kǎn juǎn huáng liú,nán wàng qīng shān rú xiàn shǒu。
东风吹开锦绣谷,渌水翻动蒲萄酒。dōng fēng chuī kāi jǐn xiù gǔ,lù shuǐ fān dòng pú táo jiǔ。
讼庭生草数开樽,过客如云牢闭口。sòng tíng shēng cǎo shù kāi zūn,guò kè rú yún láo bì kǒu。

读孟郊诗二首·其一

苏轼

夜读孟郊诗,细字如牛毛。yè dú mèng jiāo shī,xì zì rú niú máo。
寒灯照昏花,佳处时一遭。hán dēng zhào hūn huā,jiā chù shí yī zāo。
孤芳擢荒秽,苦语馀诗骚。gū fāng zhuó huāng huì,kǔ yǔ yú shī sāo。
水清石凿凿,湍激不受篙。shuǐ qīng shí záo záo,tuān jī bù shòu gāo。
初如食小鱼,所得不偿劳。chū rú shí xiǎo yú,suǒ dé bù cháng láo。
又似煮蟛?,竟日持空螯。yòu shì zhǔ péng,jìng rì chí kōng áo。
要当斗僧清,未足当韩豪。yào dāng dòu sēng qīng,wèi zú dāng hán háo。
人生如朝露,日夜火消膏。rén shēng rú cháo lù,rì yè huǒ xiāo gāo。
何苦将两耳,听此寒虫号。hé kǔ jiāng liǎng ěr,tīng cǐ hán chóng hào。
不如且置之,饮我玉色醪。bù rú qiě zhì zhī,yǐn wǒ yù sè láo。

读孟郊诗二首·其二

苏轼

我憎孟郊诗,复作孟郊语。wǒ zēng mèng jiāo shī,fù zuò mèng jiāo yǔ。
饥肠自鸣唤,空壁转饥鼠。jī cháng zì míng huàn,kōng bì zhuǎn jī shǔ。
诗从肺腑出,出辄愁肺腑。shī cóng fèi fǔ chū,chū zhé chóu fèi fǔ。
有如黄河鱼,出膏以自煮。yǒu rú huáng hé yú,chū gāo yǐ zì zhǔ。
尚爱铜斗歌,鄙俚颇近古。shàng ài tóng dòu gē,bǐ lǐ pǒ jìn gǔ。
桃弓射鸭罢,独速短蓑舞。táo gōng shè yā bà,dú sù duǎn suō wǔ。
不忧踏船翻,踏浪不踏土。bù yōu tà chuán fān,tà làng bù tà tǔ。
吴姬霜雪白,赤脚浣白纻。wú jī shuāng xuě bái,chì jiǎo huàn bái zhù。
嫁与踏浪儿,不识离别苦。jià yǔ tà làng ér,bù shí lí bié kǔ。
歌君江湖曲,感我长羁旅。gē jūn jiāng hú qū,gǎn wǒ zhǎng jī lǚ。

与梁左藏会饮傅国博家

苏轼

将军破贼自草檄,论诗说剑俱第一。jiāng jūn pò zéi zì cǎo xí,lùn shī shuō jiàn jù dì yī。
彭城老守本虚名,识字劣能欺项籍。péng chéng lǎo shǒu běn xū míng,shí zì liè néng qī xiàng jí。
风流别驾贵公子,欲把笙歌暖锋镝。fēng liú bié jià guì gōng zi,yù bǎ shēng gē nuǎn fēng dī。
红旆朝开猛士噪,翠帷暮卷佳人出。hóng pèi cháo kāi měng shì zào,cuì wéi mù juǎn jiā rén chū。
东堂醉卧呼不起,啼鸟落花春寂寂。dōng táng zuì wò hū bù qǐ,tí niǎo luò huā chūn jì jì。
试教长笛傍耳根,一声吹裂阶前石。shì jiào zhǎng dí bàng ěr gēn,yī shēng chuī liè jiē qián shí。

约公择饮是日大风

苏轼

先生生长匡庐山,山中读书三十年。xiān shēng shēng zhǎng kuāng lú shān,shān zhōng dú shū sān shí nián。
旧闻饮水师颜渊,不知治剧乃所便。jiù wén yǐn shuǐ shī yán yuān,bù zhī zhì jù nǎi suǒ biàn。
偷儿夜探黑白丸,奋髯忽逢朱子元。tōu ér yè tàn hēi bái wán,fèn rán hū féng zhū zi yuán。
半年群盗诛七百,谁信家书藏九千。bàn nián qún dào zhū qī bǎi,shuí xìn jiā shū cáng jiǔ qiān。
春风无事秋月闲,红妆执乐豪且妍。chūn fēng wú shì qiū yuè xián,hóng zhuāng zhí lè háo qiě yán。
紫衫玉带两部全,琵琶一抹四十弦。zǐ shān yù dài liǎng bù quán,pí pá yī mǒ sì shí xián。
客来留饮不计钱,齐人爱公如子产。kè lái liú yǐn bù jì qián,qí rén ài gōng rú zi chǎn。
儿啼卧路呼不还,我惭山郡空留连。ér tí wò lù hū bù hái,wǒ cán shān jùn kōng liú lián。
牙兵部吏笑我寒,邀公饮酒公无难。yá bīng bù lì xiào wǒ hán,yāo gōng yǐn jiǔ gōng wú nán。
约束官奴买花钿,薰衣理发夜不眠。yuē shù guān nú mǎi huā diàn,xūn yī lǐ fā yè bù mián。
晓来颠风尘暗天,我思其由岂坐悭。xiǎo lái diān fēng chén àn tiān,wǒ sī qí yóu qǐ zuò qiān。
作诗愧谢公笑欢,归来瑟缩愈不安。zuò shī kuì xiè gōng xiào huān,guī lái sè suō yù bù ān。
要当啖公八百里,豪气一洗儒生酸。yào dāng dàn gōng bā bǎi lǐ,háo qì yī xǐ rú shēng suān。

芙蓉城

苏轼

芙蓉城中花冥冥,谁其主者石与丁。fú róng chéng zhōng huā míng míng,shuí qí zhǔ zhě shí yǔ dīng。
珠廉玉案翡翠屏,霞舒云卷千娉婷。zhū lián yù àn fěi cuì píng,xiá shū yún juǎn qiān pīng tíng。
中有一人长眉青,炯如微云淡疏星。zhōng yǒu yī rén zhǎng méi qīng,jiǒng rú wēi yún dàn shū xīng。
往来三世空鍊形,竟坐误读《黄庭经》。wǎng lái sān shì kōng liàn xíng,jìng zuò wù dú huáng tíng jīng。
天门夜开飞爽灵,无复白日乘云軿。tiān mén yè kāi fēi shuǎng líng,wú fù bái rì chéng yún píng。
俗缘千劫磨不尽,翠被冷落凄馀馨。sú yuán qiān jié mó bù jǐn,cuì bèi lěng luò qī yú xīn。
因过缑山朝帝廷,夜闻笙箫弭节听。yīn guò gōu shān cháo dì tíng,yè wén shēng xiāo mǐ jié tīng。
飘然而来谁使令,皎如明月入窗棂。piāo rán ér lái shuí shǐ lìng,jiǎo rú míng yuè rù chuāng líng。
忽然而去不可执,寒衾虚幌风泠泠。hū rán ér qù bù kě zhí,hán qīn xū huǎng fēng líng líng。
仙宫洞房本不扃,梦中同蹑凤凰翎。xiān gōng dòng fáng běn bù jiōng,mèng zhōng tóng niè fèng huáng líng。
径度万里如奔霆,玉楼浮空耸亭亭。jìng dù wàn lǐ rú bēn tíng,yù lóu fú kōng sǒng tíng tíng。
天书云篆谁所铭,绕楼飞步高冷竮。tiān shū yún zhuàn shuí suǒ míng,rào lóu fēi bù gāo lěng pīng。
仙风锵然韵流铃,蘧蘧形开如酒醒。xiān fēng qiāng rán yùn liú líng,qú qú xíng kāi rú jiǔ xǐng。
芳卿寄谢空丁宁,一朝覆水不返瓶,罗巾别泪空荧荧。fāng qīng jì xiè kōng dīng níng,yī cháo fù shuǐ bù fǎn píng,luó jīn bié lèi kōng yíng yíng。
春风花开秋叶零,世间罗绮纷膻腥。chūn fēng huā kāi qiū yè líng,shì jiān luó qǐ fēn shān xīng。
此身流浪随沧溟,偶然相值两浮萍。cǐ shēn liú làng suí cāng míng,ǒu rán xiāng zhí liǎng fú píng。
愿君收视观三庭,勿与嘉谷生蝗螟。yuàn jūn shōu shì guān sān tíng,wù yǔ jiā gǔ shēng huáng míng。
从渠一念三千龄,下作人间尹与邢。cóng qú yī niàn sān qiān líng,xià zuò rén jiān yǐn yǔ xíng。

续丽人行

苏轼

深宫无人春日长,沉香亭北百花香。shēn gōng wú rén chūn rì zhǎng,chén xiāng tíng běi bǎi huā xiāng。
美人睡起薄梳洗,燕舞莺啼空断肠。měi rén shuì qǐ báo shū xǐ,yàn wǔ yīng tí kōng duàn cháng。
画工欲画无穷意,背立东风初破睡。huà gōng yù huà wú qióng yì,bèi lì dōng fēng chū pò shuì。
若教回首却嫣然,阳城下蔡俱风靡。ruò jiào huí shǒu què yān rán,yáng chéng xià cài jù fēng mí。
杜陵饥客眼长寒,蹇驴破帽随金鞍。dù líng jī kè yǎn zhǎng hán,jiǎn lǘ pò mào suí jīn ān。
隔花临水时一见,只许腰肢背后看。gé huā lín shuǐ shí yī jiàn,zhǐ xǔ yāo zhī bèi hòu kàn。
心醉归来茅屋底,方信人间有西子。xīn zuì guī lái máo wū dǐ,fāng xìn rén jiān yǒu xī zi。
君不见孟光举案与眉齐,何曾背面伤春啼。jūn bù jiàn mèng guāng jǔ àn yǔ méi qí,hé céng bèi miàn shāng chūn tí。

起伏龙行,并叙

苏轼

何年白竹千钧弩,射杀南山雪毛虎。hé nián bái zhú qiān jūn nǔ,shè shā nán shān xuě máo hǔ。
至今颅骨带霜牙,尚作四海毛虫祖。zhì jīn lú gǔ dài shuāng yá,shàng zuò sì hǎi máo chóng zǔ。
东方久旱千里赤,三月行人口生土。dōng fāng jiǔ hàn qiān lǐ chì,sān yuè xíng rén kǒu shēng tǔ。
碧潭近在古城东,神物所蟠谁敢侮。bì tán jìn zài gǔ chéng dōng,shén wù suǒ pán shuí gǎn wǔ。
上敧苍石拥岩窦,下应清河通水府。shàng jī cāng shí yōng yán dòu,xià yīng qīng hé tōng shuǐ fǔ。
眼光作电走金蛇,鼻息为云擢烟缕。yǎn guāng zuò diàn zǒu jīn shé,bí xī wèi yún zhuó yān lǚ。
当年负图传帝命,左右羲轩诏神禹。dāng nián fù tú chuán dì mìng,zuǒ yòu xī xuān zhào shén yǔ。
尔来怀宝但贪眠,满腹雷霆喑不吐。ěr lái huái bǎo dàn tān mián,mǎn fù léi tíng yīn bù tǔ。
赤龙白虎战明日,倒卷黄河作飞雨。chì lóng bái hǔ zhàn míng rì,dào juǎn huáng hé zuò fēi yǔ。
嗟我岂乐斗两雄,有事径须烦一怒。jiē wǒ qǐ lè dòu liǎng xióng,yǒu shì jìng xū fán yī nù。

闻公择过云龙张山人,辄往从之,公择有诗,戏用其韵

苏轼

我生固多忧,肉食尝苦墨。wǒ shēng gù duō yōu,ròu shí cháng kǔ mò。
轩然就一笑,犹得好饮力。xuān rán jiù yī xiào,yóu dé hǎo yǐn lì。
闻君过云龙,对酒两静默。wén jūn guò yún lóng,duì jiǔ liǎng jìng mò。
急携清歌女,出郭及未昃。jí xié qīng gē nǚ,chū guō jí wèi zè。
一欢难力致,邂逅有胜特。yī huān nán lì zhì,xiè hòu yǒu shèng tè。
喧蜂集晚花,乱雀啅丛棘。xuān fēng jí wǎn huā,luàn què zhuó cóng jí。
山人乐此耳,寂寞谁侍侧。shān rén lè cǐ ěr,jì mò shuí shì cè。
何当求好人,聊使治要襋。hé dāng qiú hǎo rén,liáo shǐ zhì yào jí。
使君自孤偾,此理谁相值。shǐ jūn zì gū fèn,cǐ lǐ shuí xiāng zhí。
不如学养生,一气服千息。bù rú xué yǎng shēng,yī qì fú qiān xī。

送李公择

苏轼

嗟予寡兄弟,四海一子由。jiē yǔ guǎ xiōng dì,sì hǎi yī zi yóu。
故人虽云多,出处不我谋。gù rén suī yún duō,chū chù bù wǒ móu。
弓车无停招,逝去势莫留。gōng chē wú tíng zhāo,shì qù shì mò liú。
仅存今几人,各在天一陬。jǐn cún jīn jǐ rén,gè zài tiān yī zōu。
有如长庚月,到晓烂不收。yǒu rú zhǎng gēng yuè,dào xiǎo làn bù shōu。
宜我与夫子,相好手足侔。yí wǒ yǔ fū zi,xiāng hǎo shǒu zú móu。
比年两见之,宾主更献酬。bǐ nián liǎng jiàn zhī,bīn zhǔ gèng xiàn chóu。
乐哉十日饮,衎衎和不流。lè zāi shí rì yǐn,kàn kàn hé bù liú。
论事到深夜,僵仆铃与驺。lùn shì dào shēn yè,jiāng pū líng yǔ zōu。
颇尝见使君,有客如此不?pǒ cháng jiàn shǐ jūn,yǒu kè rú cǐ bù?
欲别不忍言,惨惨集百忧。yù bié bù rěn yán,cǎn cǎn jí bǎi yōu。
念我野夫兄,知名三十秋。niàn wǒ yě fū xiōng,zhī míng sān shí qiū。
已得其为人,不待风马牛。yǐ dé qí wèi rén,bù dài fēng mǎ niú。
他年林下见,倾盖如白头。tā nián lín xià jiàn,qīng gài rú bái tóu。

送笋芍药与公择二首

苏轼

久客厌虏馔,枵然思南烹。jiǔ kè yàn lǔ zhuàn,xiāo rán sī nán pēng。
故人知我意,千里寄竹萌。gù rén zhī wǒ yì,qiān lǐ jì zhú méng。
骈头玉婴儿,一一脱锦䙀。pián tóu yù yīng ér,yī yī tuō jǐn běng。
庖人应未识,旅人眼先明。páo rén yīng wèi shí,lǚ rén yǎn xiān míng。
我家拙厨膳,彘肉芼芜菁。wǒ jiā zhuō chú shàn,zhì ròu mào wú jīng。
送与江南客,烧煮配香粳。sòng yǔ jiāng nán kè,shāo zhǔ pèi xiāng jīng。

送笋芍药与公择二首

苏轼

今日忽不乐,折尽园中花。jīn rì hū bù lè,zhé jǐn yuán zhōng huā。
园中亦何有,芍药袅残葩。yuán zhōng yì hé yǒu,sháo yào niǎo cán pā。
久旱复遭雨,纷披乱泥沙。jiǔ hàn fù zāo yǔ,fēn pī luàn ní shā。
不折亦安用,折去还可嗟。bù zhé yì ān yòng,zhé qù hái kě jiē。
弃掷亮未能,送与谪仙家。qì zhì liàng wèi néng,sòng yǔ zhé xiān jiā。
还将一枝春,插向两髻丫。hái jiāng yī zhī chūn,chā xiàng liǎng jì yā。

次韵刘答泾

苏轼

吟诗莫作秋虫声,天公怪汝钩物情,使汝未老华发生。yín shī mò zuò qiū chóng shēng,tiān gōng guài rǔ gōu wù qíng,shǐ rǔ wèi lǎo huá fā shēng。
芝兰得雨蔚青青,何用自燔以出馨。zhī lán dé yǔ wèi qīng qīng,hé yòng zì fán yǐ chū xīn。
细书千纸杂真行,新音百变口如莺。xì shū qiān zhǐ zá zhēn xíng,xīn yīn bǎi biàn kǒu rú yīng。
异义蜂起弟子争,舌翻涛澜卷齐城。yì yì fēng qǐ dì zi zhēng,shé fān tāo lán juǎn qí chéng。
万卷堆胸兀相撑,以病为乐子未惊。wàn juǎn duī xiōng wù xiāng chēng,yǐ bìng wèi lè zi wèi jīng。
我有至味非煎烹,是中之乐吁难名。wǒ yǒu zhì wèi fēi jiān pēng,shì zhōng zhī lè xū nán míng。
绿槐如山闇广庭,飞虻绕耳细而清。lǜ huái rú shān àn guǎng tíng,fēi méng rào ěr xì ér qīng。
败席展转卧见经,亦自不嫌翠织成。bài xí zhǎn zhuǎn wò jiàn jīng,yì zì bù xián cuì zhī chéng。
意行信足无沟坑,不识五郎呼作卿。yì xíng xìn zú wú gōu kēng,bù shí wǔ láng hū zuò qīng。
吏民哀我老不明,相戒无复烦鞭刑。lì mín āi wǒ lǎo bù míng,xiāng jiè wú fù fán biān xíng。
时临泗水照星星,微风不起镜面平。shí lín sì shuǐ zhào xīng xīng,wēi fēng bù qǐ jìng miàn píng。
安得一舟如叶轻,卧闻邮签报水程。ān dé yī zhōu rú yè qīng,wò wén yóu qiān bào shuǐ chéng。
莼羹羊酪不须评,一饱且救饥肠鸣。chún gēng yáng lào bù xū píng,yī bǎo qiě jiù jī cháng míng。

携妓乐游张山人园

苏轼

大杏金黄小麦熟,坠巢乳鹊拳新竹。dà xìng jīn huáng xiǎo mài shú,zhuì cháo rǔ què quán xīn zhú。
故将俗物恼幽人,细马红妆满山谷。gù jiāng sú wù nǎo yōu rén,xì mǎ hóng zhuāng mǎn shān gǔ。
提壶劝酒意虽重,杜鹃催归声更速。tí hú quàn jiǔ yì suī zhòng,dù juān cuī guī shēng gèng sù。
酒阑人散却关门,寂历斜阳挂疏木。jiǔ lán rén sàn què guān mén,jì lì xié yáng guà shū mù。

种德亭,并叙

苏轼

小圃傍城郭,闭门芝术香。xiǎo pǔ bàng chéng guō,bì mén zhī shù xiāng。
名随市人隐,德与佳木长。míng suí shì rén yǐn,dé yǔ jiā mù zhǎng。
元化善养性,仓公多禁方。yuán huà shàn yǎng xìng,cāng gōng duō jìn fāng。
所活不可数,相逢旋相忘。suǒ huó bù kě shù,xiāng féng xuán xiāng wàng。
但喜宾客来,置酒花满堂。dàn xǐ bīn kè lái,zhì jiǔ huā mǎn táng。
我欲东南去,再观双桧苍。wǒ yù dōng nán qù,zài guān shuāng guì cāng。
山茶想出屋,湖橘应过墙。shān chá xiǎng chū wū,hú jú yīng guò qiáng。
木老德亦熟,吾言岂荒唐。mù lǎo dé yì shú,wú yán qǐ huāng táng。

闻辩才法师复归上天竺,以诗戏问

苏轼

道人出山去,山色如死灰。dào rén chū shān qù,shān sè rú sǐ huī。
白云不解笑,青松有馀哀。bái yún bù jiě xiào,qīng sōng yǒu yú āi。
忽闻道人归,鸟语山容开。hū wén dào rén guī,niǎo yǔ shān róng kāi。
神光出宝髻,法雨洗浮埃。shén guāng chū bǎo jì,fǎ yǔ xǐ fú āi。
想见南北山,花发前后台。xiǎng jiàn nán běi shān,huā fā qián hòu tái。
寄声问道人,借禅以为诙。jì shēng wèn dào rén,jiè chán yǐ wèi huī。
何所闻而去,何所见而回?hé suǒ wén ér qù,hé suǒ jiàn ér huí?
道人笑不答,此意安在哉。dào rén xiào bù dá,cǐ yì ān zài zāi。
昔年本不住,今者亦无来。xī nián běn bù zhù,jīn zhě yì wú lái。
此语竟非是,且食白杨梅。cǐ yǔ jìng fēi shì,qiě shí bái yáng méi。