古诗词

苏轼

次韵程正辅游碧落洞

苏轼

空山不难到,绝境未易名。kōng shān bù nán dào,jué jìng wèi yì míng。
何时谪仙人,来作钧天声。hé shí zhé xiān rén,lái zuò jūn tiān shēng。
胸中几云梦,馀地多恢宏。xiōng zhōng jǐ yún mèng,yú dì duō huī hóng。
长庚与北斗,错落缀冠缨。zhǎng gēng yǔ běi dòu,cuò luò zhuì guān yīng。
黄公献紫芝,赤松馈青精。huáng gōng xiàn zǐ zhī,chì sōng kuì qīng jīng。
溪山久寂寞,请续《离骚经》。xī shān jiǔ jì mò,qǐng xù lí sāo jīng。
抱枝寒蜩咽,绕耳飞蚊清。bào zhī hán tiáo yàn,rào ěr fēi wén qīng。
谪仙抚掌笑,笑此羽皇铭。zhé xiān fǔ zhǎng xiào,xiào cǐ yǔ huáng míng。
我顷尝独游,自适孤云情。wǒ qǐng cháng dú yóu,zì shì gū yún qíng。
君今又继往,雾雨愁青冥。jūn jīn yòu jì wǎng,wù yǔ chóu qīng míng。
感君兄弟意,寻羊问初平。gǎn jūn xiōng dì yì,xún yáng wèn chū píng。
玉床分箭镞,不忍独长生。yù chuáng fēn jiàn zú,bù rěn dú zhǎng shēng。
诗成辄寄我,妙绝陶、谢并。shī chéng zhé jì wǒ,miào jué táo xiè bìng。
孤鸿方避弋,老骥犹在坰。gū hóng fāng bì yì,lǎo jì yóu zài jiōng。
鸟兽如可群,永寄槁木形。niǎo shòu rú kě qún,yǒng jì gǎo mù xíng。
何山不堪隐,饮水自修龄。hé shān bù kān yǐn,yǐn shuǐ zì xiū líng。

荔支叹

苏轼

十里一置飞尘灰,五里一堠兵火催。shí lǐ yī zhì fēi chén huī,wǔ lǐ yī hòu bīng huǒ cuī。
颠阬仆谷相枕藉,知是荔支龙眼来。diān kēng pū gǔ xiāng zhěn jí,zhī shì lì zhī lóng yǎn lái。
飞车跨山鹘横海,风枝露叶如新采。fēi chē kuà shān gǔ héng hǎi,fēng zhī lù yè rú xīn cǎi。
宫中美人一破颜,惊尘溅血流千载。gōng zhōng měi rén yī pò yán,jīng chén jiàn xuè liú qiān zài。
永元荔支来交州,天宝岁贡取之涪。yǒng yuán lì zhī lái jiāo zhōu,tiān bǎo suì gòng qǔ zhī fú。
至今欲食林甫肉,无人举觞酹伯游。zhì jīn yù shí lín fǔ ròu,wú rén jǔ shāng lèi bó yóu。
我愿天公怜赤子,莫生尤物为疮痏。wǒ yuàn tiān gōng lián chì zi,mò shēng yóu wù wèi chuāng wěi。
雨顺风调百谷登,民不饥寒为上瑞。yǔ shùn fēng diào bǎi gǔ dēng,mín bù jī hán wèi shàng ruì。
君不见武夷溪边粟粒芽,前丁后蔡相笼加。jūn bù jiàn wǔ yí xī biān sù lì yá,qián dīng hòu cài xiāng lóng jiā。
争新买宠各出意,今年斗品充官茶。zhēng xīn mǎi chǒng gè chū yì,jīn nián dòu pǐn chōng guān chá。
吾君所乏岂此物,致养口体何陋耶。wú jūn suǒ fá qǐ cǐ wù,zhì yǎng kǒu tǐ hé lòu yé。
洛阳相君忠孝家,可怜亦进姚黄花。luò yáng xiāng jūn zhōng xiào jiā,kě lián yì jìn yáo huáng huā。

六月十二日,酒醒步月,理发而寝

苏轼

羽虫见月争翾翻,我亦散发虚明轩。yǔ chóng jiàn yuè zhēng xuān fān,wǒ yì sàn fā xū míng xuān。
千梳冷快肌骨醒,风露气入霜蓬根。qiān shū lěng kuài jī gǔ xǐng,fēng lù qì rù shuāng péng gēn。
起舞三人漫相属,停杯一问终无言。qǐ wǔ sān rén màn xiāng shǔ,tíng bēi yī wèn zhōng wú yán。
曲肱薤簟有佳处,梦觉琼楼空断魂。qū gōng xiè diàn yǒu jiā chù,mèng jué qióng lóu kōng duàn hún。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

今日天始霜,众木敛以疏。jīn rì tiān shǐ shuāng,zhòng mù liǎn yǐ shū。
幽人掩关卧,明景翻空庐。yōu rén yǎn guān wò,míng jǐng fān kōng lú。
开心无良友,寓眼得奇书。kāi xīn wú liáng yǒu,yù yǎn dé qí shū。
建德有遗民,道远我无车。jiàn dé yǒu yí mín,dào yuǎn wǒ wú chē。
无粮食自足,岂谓谷与蔬。wú liáng shí zì zú,qǐ wèi gǔ yǔ shū。
愧此稚川翁,千载与我俱。kuì cǐ zhì chuān wēng,qiān zài yǔ wǒ jù。
画我与渊明,可作三士图。huà wǒ yǔ yuān míng,kě zuò sān shì tú。
学道虽恨晚,赋诗岂不如。xué dào suī hèn wǎn,fù shī qǐ bù rú。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

稚川虽独善,爱物均孔、颜。zhì chuān suī dú shàn,ài wù jūn kǒng yán。
欲使蟪蛄流,知有龟鹤年。yù shǐ huì gū liú,zhī yǒu guī hè nián。
辛勤破封蛰,苦语剧移山。xīn qín pò fēng zhé,kǔ yǔ jù yí shān。
博哉无穷利,千载食此言。bó zāi wú qióng lì,qiān zài shí cǐ yán。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

渊明虽中寿,雅志仍丹丘。yuān míng suī zhōng shòu,yǎ zhì réng dān qiū。
远矣无怀民,超然邈无俦。yuǎn yǐ wú huái mín,chāo rán miǎo wú chóu。
奇文出纩息,岂复生死流。qí wén chū kuàng xī,qǐ fù shēng sǐ liú。
我欲作九原,异世为三游。wǒ yù zuò jiǔ yuán,yì shì wèi sān yóu。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

子政洵奇逸,妙算穷阴阳。zi zhèng xún qí yì,miào suàn qióng yīn yáng。
淮南枕中诀,养鍊岁月长。huái nán zhěn zhōng jué,yǎng liàn suì yuè zhǎng。
岂伊臭浊中,争此顷刻光。qǐ yī chòu zhuó zhōng,zhēng cǐ qǐng kè guāng。
安知青藜火,丈人非中黄。ān zhī qīng lí huǒ,zhàng rén fēi zhōng huáng。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

乱离弃弱女,破冢割恩怜。luàn lí qì ruò nǚ,pò zhǒng gē ēn lián。
宁知效龟息,三岁号穷山。níng zhī xiào guī xī,sān suì hào qióng shān。
长生定可学,当信仲弓言。zhǎng shēng dìng kě xué,dāng xìn zhòng gōng yán。
支床竟不死,抱一无穷年。zhī chuáng jìng bù sǐ,bào yī wú qióng nián。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

二山在咫尺,灵药非草木。èr shān zài zhǐ chǐ,líng yào fēi cǎo mù。
玄芝生太元,黄精出长谷。xuán zhī shēng tài yuán,huáng jīng chū zhǎng gǔ。
仙都浩如海,岂不供一浴。xiān dōu hào rú hǎi,qǐ bù gōng yī yù。
何当从山火,束缊分寸烛。hé dāng cóng shān huǒ,shù yūn fēn cùn zhú。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

蜀士李八百,穴居吴山阴。shǔ shì lǐ bā bǎi,xué jū wú shān yīn。
默坐但形语,从者纷如林。mò zuò dàn xíng yǔ,cóng zhě fēn rú lín。
其后有李宽,鸡鹄非同音。qí hòu yǒu lǐ kuān,jī gǔ fēi tóng yīn。
口耳固多伪,识真要在心。kǒu ěr gù duō wěi,shí zhēn yào zài xīn。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

黄花冒甘谷,灵根固深长。huáng huā mào gān gǔ,líng gēn gù shēn zhǎng。
廖井窖丹砂,红泉涌寻常。liào jǐng jiào dān shā,hóng quán yǒng xún cháng。
二女戏口鼻,松膏以为粮。èr nǚ xì kǒu bí,sōng gāo yǐ wèi liáng。
闻此不能寐,起坐夜未央。wén cǐ bù néng mèi,qǐ zuò yè wèi yāng。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

谈道鄙俗儒,远自太史走。tán dào bǐ sú rú,yuǎn zì tài shǐ zǒu。
仲尼实不死,于圣亦何负。zhòng ní shí bù sǐ,yú shèng yì hé fù。
紫文出吴宫,丹雀本无有。zǐ wén chū wú gōng,dān què běn wú yǒu。
辽哉广桑君,独显三季后。liáo zāi guǎng sāng jūn,dú xiǎn sān jì hòu。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

金丹不可成,安期渺云海。jīn dān bù kě chéng,ān qī miǎo yún hǎi。
谁谓黄门妻,至道乃近在。shuí wèi huáng mén qī,zhì dào nǎi jìn zài。
尸解竟不传,化去空馀悔。shī jiě jìng bù chuán,huà qù kōng yú huǐ。
丹成亦安用,御气本无待。dān chéng yì ān yòng,yù qì běn wú dài。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

郑君故多方,元翁所亲指。zhèng jūn gù duō fāng,yuán wēng suǒ qīn zhǐ。
奇文二百篇,了未出生死。qí wén èr bǎi piān,le wèi chū shēng sǐ。
素书在黄石,岂敢辞跪履。sù shū zài huáng shí,qǐ gǎn cí guì lǚ。
万法等成坏,金丹差可恃。wàn fǎ děng chéng huài,jīn dān chà kě shì。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

古强本庸妄,蔡诞亦夸士。gǔ qiáng běn yōng wàng,cài dàn yì kuā shì。
曼都斥仙人,谒帝轻举止。màn dōu chì xiān rén,yè dì qīng jǔ zhǐ。
学道未有得,自欺谁不尔。xué dào wèi yǒu dé,zì qī shuí bù ěr。
稚川亦隘人,疏录此庸子。zhì chuān yì ài rén,shū lù cǐ yōng zi。

和陶读《山海经》,并引

苏轼

东坡信畸人,涉世真散材。dōng pō xìn jī rén,shè shì zhēn sàn cái。
仇池有归路,罗浮岂徒来。chóu chí yǒu guī lù,luó fú qǐ tú lái。
践蛇及茹蛊,心空了无猜。jiàn shé jí rú gǔ,xīn kōng le wú cāi。
携手葛与陶,归哉复归哉。xié shǒu gé yǔ táo,guī zāi fù guī zāi。

闻正辅表兄将至,以诗迎之

苏轼

生逢尧舜仁,得作岭海游。shēng féng yáo shùn rén,dé zuò lǐng hǎi yóu。
虽怀跫然喜,岂免跕堕忧。suī huái qióng rán xǐ,qǐ miǎn diǎn duò yōu。
暮雨侵重膇,晓烟腾郁攸。mù yǔ qīn zhòng zhuì,xiǎo yān téng yù yōu。
朝盘见蜜唧,夜枕闻鸺鹠。cháo pán jiàn mì jī,yè zhěn wén xiū liú。
几欲烹郁屈,固尝馔钩辀。jǐ yù pēng yù qū,gù cháng zhuàn gōu zhōu。
舌音渐獠变,面汗尝骍羞。shé yīn jiàn liáo biàn,miàn hàn cháng xīng xiū。
赖我存黄庭,有时仍丹丘。lài wǒ cún huáng tíng,yǒu shí réng dān qiū。
目听不任耳,踵息殆废喉。mù tīng bù rèn ěr,zhǒng xī dài fèi hóu。
稍欣素月夜,遂度黄茅秋。shāo xīn sù yuè yè,suì dù huáng máo qiū。
我兄清庙器,持节瘴海头。wǒ xiōng qīng miào qì,chí jié zhàng hǎi tóu。
萧然三家步,横此万斛舟。xiāo rán sān jiā bù,héng cǐ wàn hú zhōu。
人言得汉吏,天遣活楚囚。rén yán dé hàn lì,tiān qiǎn huó chǔ qiú。
惠然再过我,乐哉十日留。huì rán zài guò wǒ,lè zāi shí rì liú。
但恨参语贤,忽潜九原幽。dàn hèn cān yǔ xián,hū qián jiǔ yuán yōu。
万里倘同归,两鳏当对耰。wàn lǐ tǎng tóng guī,liǎng guān dāng duì yōu。
强歌非真达,何必师庄周。qiáng gē fēi zhēn dá,hé bì shī zhuāng zhōu。

和陶贫士七首,并引

苏轼

长庚与残月,耿耿如相依。zhǎng gēng yǔ cán yuè,gěng gěng rú xiāng yī。
以我旦暮心,惜此须臾晖。yǐ wǒ dàn mù xīn,xī cǐ xū yú huī。
青天无今古,谁知织乌飞。qīng tiān wú jīn gǔ,shuí zhī zhī wū fēi。
我欲作九原,独与渊明归。wǒ yù zuò jiǔ yuán,dú yǔ yuān míng guī。
俗子不自悼,顾忧斯人饥。sú zi bù zì dào,gù yōu sī rén jī。
堂堂谁有此,千驷良可悲。táng táng shuí yǒu cǐ,qiān sì liáng kě bēi。

和陶贫士七首,并引

苏轼

夷、齐耻周粟,高歌诵虞轩。yí qí chǐ zhōu sù,gāo gē sòng yú xuān。
产、禄彼何人,能致绮与园。chǎn lù bǐ hé rén,néng zhì qǐ yǔ yuán。
古来避世士,死灰或馀烟。gǔ lái bì shì shì,sǐ huī huò yú yān。
末路益可羞,朱墨手自研。mò lù yì kě xiū,zhū mò shǒu zì yán。
渊明初亦仕,弦歌本诚言。yuān míng chū yì shì,xián gē běn chéng yán。
不乐乃径归,视世羞独贤。bù lè nǎi jìng guī,shì shì xiū dú xián。

和陶贫士七首,并引

苏轼

谁谓渊明贫,尚有一素琴。shuí wèi yuān míng pín,shàng yǒu yī sù qín。
心闲手自适,寄此无穷音。xīn xián shǒu zì shì,jì cǐ wú qióng yīn。
佳辰爱重九,芳菊起自寻。jiā chén ài zhòng jiǔ,fāng jú qǐ zì xún。
疏巾叹虚漉,尘爵笑空斟。shū jīn tàn xū lù,chén jué xiào kōng zhēn。
忽饷二万钱,颜生良足钦。hū xiǎng èr wàn qián,yán shēng liáng zú qīn。
急送酒家保,勿违故人心。jí sòng jiǔ jiā bǎo,wù wéi gù rén xīn。