古诗词

朱熹

方广道中半岭小憩次敬夫韵

朱熹

不用洪崖远拍肩,相将一笑俯寒烟。bù yòng hóng yá yuǎn pāi jiān,xiāng jiāng yī xiào fǔ hán yān。
向来活计蓬蒿底,浪说江湖极目天。xiàng lái huó jì péng hāo dǐ,làng shuō jiāng hú jí mù tiān。

道中景物甚胜吟赏不暇敬夫有诗因次其韵

朱熹

穿林踏雪觅钟声,景物逢迎步步新。chuān lín tà xuě mì zhōng shēng,jǐng wù féng yíng bù bù xīn。
随处留情随处乐,未妨聊作苦吟人。suí chù liú qíng suí chù lè,wèi fáng liáo zuò kǔ yín rén。

崖边积雪取食甚清次敬夫韵

朱熹

落叶疏林射日光,谁分残雪许同尝。luò yè shū lín shè rì guāng,shuí fēn cán xuě xǔ tóng cháng。
平生愿学程夫子,恍忆当年洗俗肠。píng shēng yuàn xué chéng fū zi,huǎng yì dāng nián xǐ sú cháng。

后洞雪压竹枝横道

朱熹

石滩联骑雪垂垂,已把南山入小诗。shí tān lián qí xuě chuí chuí,yǐ bǎ nán shān rù xiǎo shī。
后洞今朝逢折竹,却思联骑石滩时。hòu dòng jīn cháo féng zhé zhú,què sī lián qí shí tān shí。

方广奉怀定叟

朱熹

偶来石廪峰头寺,忽忆画船斋里人。ǒu lái shí lǐn fēng tóu sì,hū yì huà chuán zhāi lǐ rén。
城市山林虽一致,不知何处是真身。chéng shì shān lín suī yī zhì,bù zhī hé chù shì zhēn shēn。

方广圣灯次敬夫韵

朱熹

神灯照夜惟闻说,皓月当空不用寻。shén dēng zhào yè wéi wén shuō,hào yuè dāng kōng bù yòng xún。
个里忘言真所得,便应从此正人心。gè lǐ wàng yán zhēn suǒ dé,biàn yīng cóng cǐ zhèng rén xīn。

罗汉果次敬夫韵

朱熹

目劳足倦登乔岳,吻燥肠枯到上方。mù láo zú juàn dēng qiáo yuè,wěn zào cháng kū dào shàng fāng。
从遣山僧煮罗汉,未妨分我一杯汤。cóng qiǎn shān sēng zhǔ luó hàn,wèi fáng fēn wǒ yī bēi tāng。

壁间古画精绝未闻有赏音者

朱熹

老木樛枝入太阴,苍崖寒水断追寻。lǎo mù jiū zhī rù tài yīn,cāng yá hán shuǐ duàn zhuī xún。
千年粉壁尘埃底,谁识良工独苦心。qiān nián fěn bì chén āi dǐ,shuí shí liáng gōng dú kǔ xīn。

泉声次林择之韵

朱熹

空岩寒水自悲吟,遥夜何人为赏音。kōng yán hán shuǐ zì bēi yín,yáo yè hé rén wèi shǎng yīn。
此日团栾都听得,他时离索试追寻。cǐ rì tuán luán dōu tīng dé,tā shí lí suǒ shì zhuī xún。

霜月次择之韵

朱熹

莲花峰顶雪晴天,虚阁霜清绝缕烟。lián huā fēng dǐng xuě qíng tiān,xū gé shuāng qīng jué lǚ yān。
明发定知花䔩䔩,如今且看竹娟娟。míng fā dìng zhī huā,rú jīn qiě kàn zhú juān juān。

枯木次择之韵

朱熹

百年蟠木老聱牙,偃蹇春风不肯花。bǎi nián pán mù lǎo áo yá,yǎn jiǎn chūn fēng bù kěn huā。
人道心情顽似汝,不须持向我侬夸。rén dào xīn qíng wán shì rǔ,bù xū chí xiàng wǒ nóng kuā。

夜宿方广闻长老守荣化去敬夫感而赋诗因次其韵

朱熹

拈椎竖拂事非真,用力端须日日新。niān chuí shù fú shì fēi zhēn,yòng lì duān xū rì rì xīn。
只么虚空打筋斗,思君辜负百年身。zhǐ me xū kōng dǎ jīn dòu,sī jūn gū fù bǎi nián shēn。

莲花峰次敬夫韵

朱熹

月晓风清堕白莲,世间无物敢争妍。yuè xiǎo fēng qīng duò bái lián,shì jiān wú wù gǎn zhēng yán。
如何今夜峰头雪,撩得新诗续旧篇。rú hé jīn yè fēng tóu xuě,liāo dé xīn shī xù jiù piān。

方广睡觉次敬夫韵

朱熹

风檐雪屋澹无情,巧作寒窗静夜声。fēng yán xuě wū dàn wú qíng,qiǎo zuò hán chuāng jìng yè shēng。
倦枕觉来听不断,相看浑欲不胜清。juàn zhěn jué lái tīng bù duàn,xiāng kàn hún yù bù shèng qīng。

感尚子平事

朱熹

翩然远岳恣游行,慨想当年尚子平。piān rán yuǎn yuè zì yóu xíng,kǎi xiǎng dāng nián shàng zi píng。
我亦近来知损益,只将惩窒度馀生。wǒ yì jìn lái zhī sǔn yì,zhǐ jiāng chéng zhì dù yú shēng。

残雪未消次择之韵

朱熹

脚底悲风舞冻鸦,此行真是蹑苍霞。jiǎo dǐ bēi fēng wǔ dòng yā,cǐ xíng zhēn shì niè cāng xiá。
仰头若木敷琼蕊,不是人间玉树花。yǎng tóu ruò mù fū qióng ruǐ,bù shì rén jiān yù shù huā。

石廪峰次敬夫韵

朱熹

七十二峰都插天,一峰石廪旧名传。qī shí èr fēng dōu chā tiān,yī fēng shí lǐn jiù míng chuán。
家家有廪高如许,大好人间快活年。jiā jiā yǒu lǐn gāo rú xǔ,dà hǎo rén jiān kuài huó nián。

行林间几三十里寒甚道傍有残火温酒举白方觉有暖意次敬夫韵

朱熹

千林一路雪毰堆,吟断饥肠第几回。qiān lín yī lù xuě péi duī,yín duàn jī cháng dì jǐ huí。
温酒正思敲石火,偶逢寒烬得倾杯。wēn jiǔ zhèng sī qiāo shí huǒ,ǒu féng hán jìn dé qīng bēi。

林间残雪时落锵然有声

朱熹

青鞋布袜踏琼瑶,十里晴林未觉遥。qīng xié bù wà tà qióng yáo,shí lǐ qíng lín wèi jué yáo。
忽复空枝堕残雪,恍疑鸣璬落丛霄。hū fù kōng zhī duò cán xuě,huǎng yí míng jiǎo luò cóng xiāo。

福严寺回望岳市

朱熹

昨夜相携看霜月,今朝谁料起寒烟。zuó yè xiāng xié kàn shuāng yuè,jīn cháo shuí liào qǐ hán yān。
安知明日千峰顶,不见人间万里天。ān zhī míng rì qiān fēng dǐng,bù jiàn rén jiān wàn lǐ tiān。