古诗词

朱熹

福严读张湖南旧诗

朱熹

楼上低回掺别袖,山中磊落见英姿。lóu shàng dī huí càn bié xiù,shān zhōng lěi luò jiàn yīng zī。
白云未属分符客,已有经行到处诗。bái yún wèi shǔ fēn fú kè,yǐ yǒu jīng xíng dào chù shī。

晚霞

朱熹

日落西南第几峰,断霞千里抹残红。rì luò xī nán dì jǐ fēng,duàn xiá qiān lǐ mǒ cán hóng。
上方杰阁凭栏处,欲尽馀晖怯晚风。shàng fāng jié gé píng lán chù,yù jǐn yú huī qiè wǎn fēng。

过高台携信老诗集夜读上封方丈次敬夫韵

朱熹

十年闻说信无言,草草相逢又黯然。shí nián wén shuō xìn wú yán,cǎo cǎo xiāng féng yòu àn rán。
借得新诗连夜读,要从苦淡识清妍。jiè dé xīn shī lián yè dú,yào cóng kǔ dàn shí qīng yán。

醉下祝融峰作

朱熹

我来万里驾长风,绝壑层云许荡胸。wǒ lái wàn lǐ jià zhǎng fēng,jué hè céng yún xǔ dàng xiōng。
浊酒三杯豪气发,朗吟飞下祝融峰。zhuó jiǔ sān bēi háo qì fā,lǎng yín fēi xià zhù róng fēng。

和敬夫韵

朱熹

蜡屐风烟随处别,下山人事一番新。là jī fēng yān suí chù bié,xià shān rén shì yī fān xīn。
世间不但山中好,今日方知此意真。shì jiān bù dàn shān zhōng hǎo,jīn rì fāng zhī cǐ yì zhēn。

读林择之二诗有感

朱熹

笋舆随望入寒烟,每诵君诗辄黯然。sǔn yú suí wàng rù hán yān,měi sòng jūn shī zhé àn rán。
今夜定知连榻梦,一时飞堕锡山前。jīn yè dìng zhī lián tà mèng,yī shí fēi duò xī shān qián。

读林择之二诗有感

朱熹

竹舆傲兀听呕哑,合眼归心已到家。zhú yú ào wù tīng ǒu yǎ,hé yǎn guī xīn yǐ dào jiā。
游子上堂慈母笑,岂知行李尚天涯。yóu zi shàng táng cí mǔ xiào,qǐ zhī xíng lǐ shàng tiān yá。

马上赠林择之

朱熹

与君归思渺悠哉,马上看山首共回。yǔ jūn guī sī miǎo yōu zāi,mǎ shàng kàn shān shǒu gòng huí。
认取山中奇绝处,他年无事要重来。rèn qǔ shān zhōng qí jué chù,tā nián wú shì yào zhòng lái。

梅溪陂下作

朱熹

野牛浮鼻过寒溪,落木梢椮水下陂。yě niú fú bí guò hán xī,luò mù shāo sēn shuǐ xià bēi。
俗手定应摹不得,无人说与范牛知。sú shǒu dìng yīng mó bù dé,wú rén shuō yǔ fàn niú zhī。

宿梅溪胡氏客馆观壁间题诗自警二绝

朱熹

贪生莝豆不知羞,腼面重来蹑俊游。tān shēng cuò dòu bù zhī xiū,miǎn miàn zhòng lái niè jùn yóu。
莫向清流浣衣袂,恐君衣袂涴清流。mò xiàng qīng liú huàn yī mèi,kǒng jūn yī mèi wò qīng liú。

宿梅溪胡氏客馆观壁间题诗自警二绝

朱熹

十年湖海一身轻,归对黎涡却有情。shí nián hú hǎi yī shēn qīng,guī duì lí wō què yǒu qíng。
世路无如人欲险,几人到此误平生。shì lù wú rú rén yù xiǎn,jǐ rén dào cǐ wù píng shēng。

择之所和生字韵语极警切次韵谢之兼呈伯崇

朱熹

不是讥诃语太轻,题诗只要警流情。bù shì jī hē yǔ tài qīng,tí shī zhǐ yào jǐng liú qíng。
烦君属和增危惕,虎尾春冰寄此生。fán jūn shǔ hé zēng wēi tì,hǔ wěi chūn bīng jì cǐ shēng。

再答择之

朱熹

兢惕如君不自轻,世纷何处得关情。jīng tì rú jūn bù zì qīng,shì fēn hé chù dé guān qíng。
也应妙敬无穷意,雪未消时草已生。yě yīng miào jìng wú qióng yì,xuě wèi xiāo shí cǎo yǐ shēng。

二十七日过毛山铺壁间题诗者皆言有毛女洞在山绝顶问之驿吏云狐魅所为耳因作此诗

朱熹

人言毛女住青冥,散发吹箫夜夜声。rén yán máo nǚ zhù qīng míng,sàn fā chuī xiāo yè yè shēng。
却是邮童解端的,向侬说是野狐精。què shì yóu tóng jiě duān de,xiàng nóng shuō shì yě hú jīng。

题雪梅二阕奉怀敬夫后自是不复作矣

朱熹

久恶繁哇混太和,云何今日自吟哦。jiǔ è fán wa hùn tài hé,yún hé jīn rì zì yín ó。
世间万事皆如此,两叶行将用斧柯。shì jiān wàn shì jiē rú cǐ,liǎng yè xíng jiāng yòng fǔ kē。

次韵择之听话

朱熹

语道深惭话一场,感君亲切为宣扬。yǔ dào shēn cán huà yī chǎng,gǎn jūn qīn qiè wèi xuān yáng。
更将充扩随钩索,意味从今积渐长。gèng jiāng chōng kuò suí gōu suǒ,yì wèi cóng jīn jī jiàn zhǎng。

次韵伯崇自警二首

朱熹

十载相期事业新,云何犹叹未成身。shí zài xiāng qī shì yè xīn,yún hé yóu tàn wèi chéng shēn。
流光易失如翻水,莫是因循误得人。liú guāng yì shī rú fān shuǐ,mò shì yīn xún wù dé rén。

次韵伯崇自警二首

朱熹

诵君佳句极优柔,未得明彊是所忧。sòng jūn jiā jù jí yōu róu,wèi dé míng jiàng shì suǒ yōu。
若悟本来非木石,保君弘毅不能休。ruò wù běn lái fēi mù shí,bǎo jūn hóng yì bù néng xiū。

奉答择之四诗意到即书不及次韵

朱熹

为闵人疲上马行,此时消息尽分明。wèi mǐn rén pí shàng mǎ xíng,cǐ shí xiāo xī jǐn fēn míng。
更怜跣足无衣苦,充此直教天下平。gèng lián xiǎn zú wú yī kǔ,chōng cǐ zhí jiào tiān xià píng。

奉答择之四诗意到即书不及次韵

朱熹

君看灞桥风雪中,南来北去莽何穷。jūn kàn bà qiáo fēng xuě zhōng,nán lái běi qù mǎng hé qióng。
想应亦有还家客,便尔讥诃恐未公。xiǎng yīng yì yǒu hái jiā kè,biàn ěr jī hē kǒng wèi gōng。