古诗词

朱熹

德兴县叶元恺家题

朱熹

葱汤麦饭两相宜,葱暖丹田麦疗饥。cōng tāng mài fàn liǎng xiāng yí,cōng nuǎn dān tián mài liáo jī。
莫道儒家风味薄,隔邻犹有未炊时。mò dào rú jiā fēng wèi báo,gé lín yóu yǒu wèi chuī shí。

过飞泉岭

朱熹

梯云石磴羊肠绕,转壑飞泉碧玉斜。tī yún shí dèng yáng cháng rào,zhuǎn hè fēi quán bì yù xié。
一路风烟春淡泊,数声鸡犬野人家。yī lù fēng yān chūn dàn pō,shù shēng jī quǎn yě rén jiā。

南塘

朱熹

南塘旧是尚书宅,今作僧居水石清。nán táng jiù shì shàng shū zhái,jīn zuò sēng jū shuǐ shí qīng。
半夜月明禅定后,松风犹带管弦声。bàn yè yuè míng chán dìng hòu,sōng fēng yóu dài guǎn xián shēng。

挽王德修

朱熹

不到湖潭二十年,湖潭依旧故山川。bù dào hú tán èr shí nián,hú tán yī jiù gù shān chuān。
聊将杯酒奠青草,风雨萧萧忆昔贤。liáo jiāng bēi jiǔ diàn qīng cǎo,fēng yǔ xiāo xiāo yì xī xián。

仙霞岭

朱熹

道出夷山乡思生,霞峰重叠面前迎。dào chū yí shān xiāng sī shēng,xiá fēng zhòng dié miàn qián yíng。
岭头云散丹梯耸,步到天衢眼更明。lǐng tóu yún sàn dān tī sǒng,bù dào tiān qú yǎn gèng míng。

书邵子尧夫游伊洛四首其三

朱熹

秋日□秋禾黍边,农家富贵自丰年。qiū rì qiū hé shǔ biān,nóng jiā fù guì zì fēng nián。
一箪鸡黍一瓢饮,谁羡王侯食万钱。yī dān jī shǔ yī piáo yǐn,shuí xiàn wáng hóu shí wàn qián。

训蒙绝句天

朱熹

气体苍然故曰天,其中有理是为乾。qì tǐ cāng rán gù yuē tiān,qí zhōng yǒu lǐ shì wèi qián。
浑然气理流行际,万物同根此一源。hún rán qì lǐ liú xíng jì,wàn wù tóng gēn cǐ yī yuán。

训蒙绝句鬼神

朱熹

鬼神即物以为名,屈则无形伸有形。guǐ shén jí wù yǐ wèi míng,qū zé wú xíng shēn yǒu xíng。
一屈一伸端莫测,可窥二五运无停。yī qū yī shēn duān mò cè,kě kuī èr wǔ yùn wú tíng。

训蒙绝句命二首

朱熹

妙合之机不暂停,自然气化与流形。miào hé zhī jī bù zàn tíng,zì rán qì huà yǔ liú xíng。
原于妙合名为命,即此而思得性灵。yuán yú miào hé míng wèi mìng,jí cǐ ér sī dé xìng líng。

训蒙绝句命二首

朱熹

静思二五生人物,新者如源旧者流。jìng sī èr wǔ shēng rén wù,xīn zhě rú yuán jiù zhě liú。
流自东之源不息,始终聚散即斯求。liú zì dōng zhī yuán bù xī,shǐ zhōng jù sàn jí sī qiú。

训蒙绝句性

朱熹

谓之性者无他义,只是苍天命理名。wèi zhī xìng zhě wú tā yì,zhǐ shì cāng tiān mìng lǐ míng。
论性固当惟论理,谈空求理又非真。lùn xìng gù dāng wéi lùn lǐ,tán kōng qiú lǐ yòu fēi zhēn。

训蒙绝句心

朱熹

性外初非更有心,只于理内别虚灵。xìng wài chū fēi gèng yǒu xīn,zhǐ yú lǐ nèi bié xū líng。
虚灵妙用由斯出,故主吾身统性情。xū líng miào yòng yóu sī chū,gù zhǔ wú shēn tǒng xìng qíng。

训蒙绝句情

朱熹

谓之情者无他思,只是吾心初动机。wèi zhī qíng zhě wú tā sī,zhǐ shì wú xīn chū dòng jī。
又把动时分析出,人当随发察其几。yòu bǎ dòng shí fēn xī chū,rén dāng suí fā chá qí jǐ。

训蒙绝句意

朱熹

意乃情专所主时,志之所向定于斯。yì nǎi qíng zhuān suǒ zhǔ shí,zhì zhī suǒ xiàng dìng yú sī。
要须总验心情意,一发而俱性在兹。yào xū zǒng yàn xīn qíng yì,yī fā ér jù xìng zài zī。

训蒙绝句道

朱熹

如何率性名为道,随事如由大路行。rú hé lǜ xìng míng wèi dào,suí shì rú yóu dà lù xíng。
欲说道中条理具,又将理字别其名。yù shuō dào zhōng tiáo lǐ jù,yòu jiāng lǐ zì bié qí míng。

训蒙绝句中庸

朱熹

过兼不及总非中,离却平常不是庸。guò jiān bù jí zǒng fēi zhōng,lí què píng cháng bù shì yōng。
庸字莫将容易看,只斯为道用无穷。yōng zì mò jiāng róng yì kàn,zhǐ sī wèi dào yòng wú qióng。

训蒙绝句太极图

朱熹

性蔽其源学失真,异端投隙害弥深。xìng bì qí yuán xué shī zhēn,yì duān tóu xì hài mí shēn。
推原气禀由无极,只此一图传圣心。tuī yuán qì bǐng yóu wú jí,zhǐ cǐ yī tú chuán shèng xīn。

训蒙绝句先天图二首

朱熹

不待安排自整齐,只缘太极本如斯。bù dài ān pái zì zhěng qí,zhǐ yuán tài jí běn rú sī。
试将万事依图看,先后乘除可理推。shì jiāng wàn shì yī tú kàn,xiān hòu chéng chú kě lǐ tuī。

训蒙绝句先天图二首

朱熹

乾坤复姤互推移,动静之间起至微。qián kūn fù gòu hù tuī yí,dòng jìng zhī jiān qǐ zhì wēi。
终日敛襟看不足,其中圆处是真机。zhōng rì liǎn jīn kàn bù zú,qí zhōng yuán chù shì zhēn jī。

训蒙绝句学

朱熹

轲死如何道乏人,缘知学字不分明。kē sǐ rú hé dào fá rén,yuán zhī xué zì bù fēn míng。
先除功利虚无习,尽把圣言身上行。xiān chú gōng lì xū wú xí,jǐn bǎ shèng yán shēn shàng xíng。