古诗词

郑刚中

玉女泉以招提孤僻而名高华清泉坐天宝荒淫而取诮元章寺丞作古诗一章广坡公之意为抱器适用而不择所处者之戒郑子窃谓天下之邪正美恶分明如黑白其有失所处者非知而为之盖见善不明而自以为是也自以为是则虽有先生之辨将奈之何哉次韵作玉女泉

郑刚中

安陆玉女泉,寒流隐丛薄。ān lù yù nǚ quán,hán liú yǐn cóng báo。
骊山华清泉,显贵颇昭焯。lí shān huá qīng quán,xiǎn guì pǒ zhāo chāo。
二泉仙所留,暖气注潺灂。èr quán xiān suǒ liú,nuǎn qì zhù chán zhuó。
后世入山人,尘垢赖疏瀹。hòu shì rù shān rén,chén gòu lài shū yuè。
诗翁道眼明,贤否善商擢。shī wēng dào yǎn míng,xián fǒu shàn shāng zhuó。
以谓骊山泉,有过不可药。yǐ wèi lí shān quán,yǒu guò bù kě yào。
其他虽寂寥,清誉未衰落。qí tā suī jì liáo,qīng yù wèi shuāi luò。
都由天宝时,淫侈正乖错。dōu yóu tiān bǎo shí,yín chǐ zhèng guāi cuò。
山水滥荣遇,讥诮亦难濯。shān shuǐ làn róng yù,jī qiào yì nán zhuó。
出自安陆者,于今澹如昨。chū zì ān lù zhě,yú jīn dàn rú zuó。
耕樵资涤弄,岩窦不扃钥。gēng qiáo zī dí nòng,yán dòu bù jiōng yào。
地僻号幽穷,名高等河洛。dì pì hào yōu qióng,míng gāo děng hé luò。
犹人抱材器,戒在羞寂寞。yóu rén bào cái qì,jiè zài xiū jì mò。
诡笑事权豪,温颜捧杯杓。guǐ xiào shì quán háo,wēn yán pěng bēi biāo。
岂不暂膻香,遗臭非略略。qǐ bù zàn shān xiāng,yí chòu fēi lüè lüè。
噫嘻此诚然,但可付谈噱。yī xī cǐ chéng rán,dàn kě fù tán jué。
趣向如东西,岐路本来各。qù xiàng rú dōng xī,qí lù běn lái gè。
君子有顾藉,小人无愧怍。jūn zi yǒu gù jí,xiǎo rén wú kuì zuò。
营营在声名,遑恤堕沟壑。yíng yíng zài shēng míng,huáng xù duò gōu hè。
如古李赤者,章句颇能作。rú gǔ lǐ chì zhě,zhāng jù pǒ néng zuò。
溷鬼岂不污,自谓得所托。hùn guǐ qǐ bù wū,zì wèi dé suǒ tuō。
清都与钧天,盛事咤挥霍。qīng dōu yǔ jūn tiān,shèng shì zhà huī huò。
谄面就椒兰,挽救不可缚。chǎn miàn jiù jiāo lán,wǎn jiù bù kě fù。
万有一如赤,其肯在穷约。wàn yǒu yī rú chì,qí kěn zài qióng yuē。
乃知诗翁言,可忌亦可乐。nǎi zhī shī wēng yán,kě jì yì kě lè。
政恐清华池,憎翁非喜谑。zhèng kǒng qīng huá chí,zēng wēng fēi xǐ xuè。

临刈旱苗

郑刚中

我怀高卧心,而为贫所迫。wǒ huái gāo wò xīn,ér wèi pín suǒ pò。
挽我赴尘贱,动与幽趣隔。wǎn wǒ fù chén jiàn,dòng yǔ yōu qù gé。
硗田能几何,旱穗正容摘。qiāo tián néng jǐ hé,hàn suì zhèng róng zhāi。
岂便得收敛,半属租种客。qǐ biàn dé shōu liǎn,bàn shǔ zū zhǒng kè。
分争既不贤,烈日仍暴炙。fēn zhēng jì bù xián,liè rì réng bào zhì。
劳生可羞叹,皆为糠籺窄。láo shēng kě xiū tàn,jiē wèi kāng hé zhǎi。
使得二顷肥,凶年不相厄。shǐ dé èr qǐng féi,xiōng nián bù xiāng è。
岂复论锱铢,驱驰在阡陌。qǐ fù lùn zī zhū,qū chí zài qiān mò。
自当杜衡门,清坐对书册。zì dāng dù héng mén,qīng zuò duì shū cè。
馀粟酿醇醪,笑似双鬓白。yú sù niàng chún láo,xiào shì shuāng bìn bái。

即事

郑刚中

夏木垂嘉阴,中夜微雨集。xià mù chuí jiā yīn,zhōng yè wēi yǔ jí。
晨兴涉西园,爽气衣外入。chén xīng shè xī yuán,shuǎng qì yī wài rù。
侧身过幽林,叶上见馀湿。cè shēn guò yōu lín,yè shàng jiàn yú shī。
菰蒲暗池塘,有鹭如玉立。gū pú àn chí táng,yǒu lù rú yù lì。
乐哉吾此居,时平足堪葺。lè zāi wú cǐ jū,shí píng zú kān qì。

丁未四月与李叔佩还钱塘道浦江井坑岭赋此诗

郑刚中

扁舟绝惊涛,芒履陟修岭。biǎn zhōu jué jīng tāo,máng lǚ zhì xiū lǐng。
跻攀虽小劳,窈窕岂人境。jī pān suī xiǎo láo,yǎo tiǎo qǐ rén jìng。
巨石开双关,有道细如绠。jù shí kāi shuāng guān,yǒu dào xì rú gěng。
其中渐宽虚,阔步随所逞。qí zhōng jiàn kuān xū,kuò bù suí suǒ chěng。
古木垂嘉阴,一覆馀里顷。gǔ mù chuí jiā yīn,yī fù yú lǐ qǐng。
寂寂艳山花,沈沈晦龙井。jì jì yàn shān huā,shěn shěn huì lóng jǐng。
时有飞泉落,喷薄珠玉冷。shí yǒu fēi quán luò,pēn báo zhū yù lěng。
毛骨皆清凉,反顾发深省。máo gǔ jiē qīng liáng,fǎn gù fā shēn shěng。
麋鹿闻人声,骇去山之顶。mí lù wén rén shēng,hài qù shān zhī dǐng。
春禽正对弄,决起不留影。chūn qín zhèng duì nòng,jué qǐ bù liú yǐng。
岂知道上翁,甚爱幽独景。qǐ zhī dào shàng wēng,shén ài yōu dú jǐng。
如何蒙鄙外,一笑不相领。rú hé méng bǐ wài,yī xiào bù xiāng lǐng。
负负出前山,迟疑梦初醒。fù fù chū qián shān,chí yí mèng chū xǐng。

王倅生辰

郑刚中

日驭驾轮入东尾,望后黑月将浃旬。rì yù jià lún rù dōng wěi,wàng hòu hēi yuè jiāng jiā xún。
惟时十月二十四,积庆高门生异人。wéi shí shí yuè èr shí sì,jī qìng gāo mén shēng yì rén。
霏霏霜华剪寒梢,天地严肃无妖氛。fēi fēi shuāng huá jiǎn hán shāo,tiān dì yán sù wú yāo fēn。
秘藏和气付贤者,粹然不受世俗尘。mì cáng hé qì fù xián zhě,cuì rán bù shòu shì sú chén。
观其玉润得嘉耦,羲之正恐为前身。guān qí yù rùn dé jiā ǒu,xī zhī zhèng kǒng wèi qián shēn。
自从平步官职场,事业磊落难具陈。zì cóng píng bù guān zhí chǎng,shì yè lěi luò nán jù chén。
东阳古郡号富壤,寇火之后风俗贫。dōng yáng gǔ jùn hào fù rǎng,kòu huǒ zhī hòu fēng sú pín。
征财榷利日扰扰,藉公独与人为春。zhēng cái què lì rì rǎo rǎo,jí gōng dú yǔ rén wèi chūn。
坐令七邑再生育,此德重大无比伦。zuò lìng qī yì zài shēng yù,cǐ dé zhòng dà wú bǐ lún。
吾闻造物甚昭爽,报公以寿当如椿。wú wén zào wù shén zhāo shuǎng,bào gōng yǐ shòu dāng rú chūn。
我公骨相已奇艾,道气日日生精神。wǒ gōng gǔ xiāng yǐ qí ài,dào qì rì rì shēng jīng shén。
他时雍容入廊庙,端以黄发为甫申。tā shí yōng róng rù láng miào,duān yǐ huáng fā wèi fǔ shēn。
题舆虽此暂留滞,随分亦可酬佳辰。tí yú suī cǐ zàn liú zhì,suí fēn yì kě chóu jiā chén。
庭前香雾欲云起,可无一醉欢邦民。tíng qián xiāng wù yù yún qǐ,kě wú yī zuì huān bāng mín。

暑雨

郑刚中

结庐在深寂,芳檐荫松萝。jié lú zài shēn jì,fāng yán yīn sōng luó。
天晴风日温,时有燕雀过。tiān qíng fēng rì wēn,shí yǒu yàn què guò。
今兹夏暑雨,衡门可张罗。jīn zī xià shǔ yǔ,héng mén kě zhāng luó。
永叹复自慰,幽兴吾亦多。yǒng tàn fù zì wèi,yōu xīng wú yì duō。

和何元章

郑刚中

持此樽中酒,试共评韩柳。chí cǐ zūn zhōng jiǔ,shì gòng píng hán liǔ。
高才鸣道奥,俱是希世有。gāo cái míng dào ào,jù shì xī shì yǒu。
宗元失所依,论者微谓丑。zōng yuán shī suǒ yī,lùn zhě wēi wèi chǒu。
退之甘穷约,名字全不朽。tuì zhī gān qióng yuē,míng zì quán bù xiǔ。
至今雌黄言,流落书生口。zhì jīn cí huáng yán,liú luò shū shēng kǒu。
大抵贵致远,成者未为首。dà dǐ guì zhì yuǎn,chéng zhě wèi wèi shǒu。
遑暇议古人,吾其御所守。huáng xiá yì gǔ rén,wú qí yù suǒ shǒu。

潘叔愚诗有归家更读万卷书之语义荣司谏为其未切于道也则作诗以警之而其序乃有终日谈禅之语郑子闻而笑之且书既不必读则禅亦何必谈乎复作一诗呈司谏公用前韵也

郑刚中

弟见兄贤文学饱,意欲书卷穷探讨。dì jiàn xiōng xián wén xué bǎo,yì yù shū juǎn qióng tàn tǎo。
兄知纸上道不真,为弟谈禅说枯槁。xiōng zhī zhǐ shàng dào bù zhēn,wèi dì tán chán shuō kū gǎo。
弟兄游戏作三昧,妙语生风洗烦恼。dì xiōng yóu xì zuò sān mèi,miào yǔ shēng fēng xǐ fán nǎo。
头钻故纸大是痴,口祗谈禅痴不少。tóu zuān gù zhǐ dà shì chī,kǒu zhī tán chán chī bù shǎo。
冥冥道妙不容声,口语文书俱未了。míng míng dào miào bù róng shēng,kǒu yǔ wén shū jù wèi le。
虽然公岂不解此,慧力绝人先洞晓。suī rán gōng qǐ bù jiě cǐ,huì lì jué rén xiān dòng xiǎo。
暂借北山葛藤话,诱引群生入深渺。zàn jiè běi shān gé téng huà,yòu yǐn qún shēng rù shēn miǎo。
云堂斋散归时想,自把万缘俱一扫。yún táng zhāi sàn guī shí xiǎng,zì bǎ wàn yuán jù yī sǎo。

题赤松

郑刚中

世谓仙易得,汉武吾所知。shì wèi xiān yì dé,hàn wǔ wú suǒ zhī。
终老坐迷妄,海上求安期。zhōng lǎo zuò mí wàng,hǎi shàng qiú ān qī。
世谓仙难得,二王等儿嬉。shì wèi xiān nán dé,èr wáng děng ér xī。
安期自来顾,一笑相与归。ān qī zì lái gù,yī xiào xiāng yǔ guī。
难易讵能诘,惝恍谁复窥。nán yì jù néng jí,chǎng huǎng shuí fù kuī。
千古赤松事,话者君勿疑。qiān gǔ chì sōng shì,huà zhě jūn wù yí。
凌遐与倒景,物外非无之。líng xiá yǔ dào jǐng,wù wài fēi wú zhī。
要须功行满,乃可超尘泥。yào xū gōng xíng mǎn,nǎi kě chāo chén ní。
无怀轻诞心,鹤鹿浪欲骑。wú huái qīng dàn xīn,hè lù làng yù qí。
安期寄语谓世人,初平不是牧羊儿。ān qī jì yǔ wèi shì rén,chū píng bù shì mù yáng ér。

览镜

郑刚中

短发不盈梳,年来半斑白。duǎn fā bù yíng shū,nián lái bàn bān bái。
吾今四十二,敢望能满百。wú jīn sì shí èr,gǎn wàng néng mǎn bǎi。
负郭苦无田,安居未成宅。fù guō kǔ wú tián,ān jū wèi chéng zhái。
况复世路艰,国步日侵迫。kuàng fù shì lù jiān,guó bù rì qīn pò。
未必松楸旁,常得看书册。wèi bì sōng qiū páng,cháng dé kàn shū cè。
区区抱短见,贫贱中外隔。qū qū bào duǎn jiàn,pín jiàn zhōng wài gé。
寄此乡国间,踪迹亦如客。jì cǐ xiāng guó jiān,zōng jì yì rú kè。
览镜酒杯空,浩歌天地窄。lǎn jìng jiǔ bēi kōng,hào gē tiān dì zhǎi。

代上傅帅十二月二十三日生辰

郑刚中

牙城霜月红,稚耋拥晴昼。yá chéng shuāng yuè hóng,zhì dié yōng qíng zhòu。
百拜黄堂前,共上太守寿。bǎi bài huáng táng qián,gòng shàng tài shǒu shòu。
皆谓去年时,黠虏已深寇。jiē wèi qù nián shí,xiá lǔ yǐ shēn kòu。
一炮惊江南,衢婺几失守。yī pào jīng jiāng nán,qú wù jǐ shī shǒu。
彷徨千里心,窜逸欲相蹂。páng huáng qiān lǐ xīn,cuàn yì yù xiāng róu。
公以活人手,衔金力营救。gōng yǐ huó rén shǒu,xián jīn lì yíng jiù。
信赏激忠勇,厚礼罗杰秀。xìn shǎng jī zhōng yǒng,hòu lǐ luó jié xiù。
坐回虏马头,遁去如惊兽。zuò huí lǔ mǎ tóu,dùn qù rú jīng shòu。
邦人未遑息,鼠辈复狂嗾。bāng rén wèi huáng xī,shǔ bèi fù kuáng sǒu。
郡兵无奇画,辙乱失领袖。jùn bīng wú qí huà,zhé luàn shī lǐng xiù。
闭关守孤城,惴慄鹿在囿。bì guān shǒu gū chéng,zhuì lì lù zài yòu。
我公登高墉,威德即下覆。wǒ gōng dēng gāo yōng,wēi dé jí xià fù。
仰见吾父者,欢舞悉解胄。yǎng jiàn wú fù zhě,huān wǔ xī jiě zhòu。
一犁春雨耕,乐业遂如旧。yī lí chūn yǔ gēng,lè yè suì rú jiù。
生成荷终始,铭刻念前后。shēng chéng hé zhōng shǐ,míng kè niàn qián hòu。
公之所常活,庸可亿万究。gōng zhī suǒ cháng huó,yōng kě yì wàn jiū。
吾闻天地间,祸福靡虚授。wú wén tiān dì jiān,huò fú mí xū shòu。
阴功满东吴,冥报岂容缪。yīn gōng mǎn dōng wú,míng bào qǐ róng móu。
当能寿我公,炯炯如列宿。dāng néng shòu wǒ gōng,jiǒng jiǒng rú liè sù。
下吏闻此言,喜跃倒冠绶。xià lì wén cǐ yán,xǐ yuè dào guān shòu。
中兴须钜人,理亦天所祐。zhōng xīng xū jù rén,lǐ yì tiān suǒ yòu。
矧复有厚德,福禄宜愈茂。shěn fù yǒu hòu dé,fú lù yí yù mào。
自恨如漂萍,孤迹太冗陋。zì hèn rú piāo píng,gū jì tài rǒng lòu。
邑佐虽贱役,不许久奔走。yì zuǒ suī jiàn yì,bù xǔ jiǔ bēn zǒu。
行将罢摘尾,违远去左右。xíng jiāng bà zhāi wěi,wéi yuǎn qù zuǒ yòu。
敛板集公门,依依已延脰。liǎn bǎn jí gōng mén,yī yī yǐ yán dòu。

石季平题李南画石之傍曰叠石为山已是一重公案况画者耶郑子见而笑之明日戏成伽佗问随缘云随缘居士即季平道号也

郑刚中

笔画与石叠,二者均是假。bǐ huà yǔ shí dié,èr zhě jūn shì jiǎ。
惟彼此间山,如叠亦如画。wéi bǐ cǐ jiān shān,rú dié yì rú huà。
要当论真空,万物同一马。yào dāng lùn zhēn kōng,wàn wù tóng yī mǎ。
随缘判此公案时,不知笔作么生下。suí yuán pàn cǐ gōng àn shí,bù zhī bǐ zuò me shēng xià。

每年家酿留一器以奉何元章今年持往者辄酸黄不可饮再以二尊赎过仍为此诗云

郑刚中

吾庐托穷巷,有酒无佳客。wú lú tuō qióng xiàng,yǒu jiǔ wú jiā kè。
年年家酿香,延首定攀忆。nián nián jiā niàng xiāng,yán shǒu dìng pān yì。
分持远相遗,岂问杯杓窄。fēn chí yuǎn xiāng yí,qǐ wèn bēi biāo zhǎi。
所贵明月前,共此一尊色。suǒ guì míng yuè qián,gòng cǐ yī zūn sè。
去年冬苦寒,雪水填四泽。qù nián dōng kǔ hán,xuě shuǐ tián sì zé。
瓮面蚁不浮,弱糟无劲力。wèng miàn yǐ bù fú,ruò zāo wú jìn lì。
瓶罂贵洁清,而器不亲涤。píng yīng guì jié qīng,ér qì bù qīn dí。
泥封意虽勤,审视颇无则。ní fēng yì suī qín,shěn shì pǒ wú zé。
如闻近所往,恶味同食檗。rú wén jìn suǒ wǎng,è wèi tóng shí bò。
恨无醇德将,非缘逾日昃。hèn wú chún dé jiāng,fēi yuán yú rì zè。
大类献空笼,报赐烦双璧。dà lèi xiàn kōng lóng,bào cì fán shuāng bì。
想当设肴饵,清兴随太白。xiǎng dāng shè yáo ěr,qīng xīng suí tài bái。
流涎不及味,顾我岂逃责。liú xián bù jí wèi,gù wǒ qǐ táo zé。
我贫如陶侃,每蒙邻舍德。wǒ pín rú táo kǎn,měi méng lín shě dé。
墙头有馀惠,不敢自专得。qiáng tóu yǒu yú huì,bù gǎn zì zhuān dé。
今复再分献,庶以补前慝。jīn fù zài fēn xiàn,shù yǐ bǔ qián tè。
愿公领微衷,毕此无馀沥。yuàn gōng lǐng wēi zhōng,bì cǐ wú yú lì。

对竹

郑刚中

劳生分素定,大患天所辱。láo shēng fēn sù dìng,dà huàn tiān suǒ rǔ。
时于尘埃中,许我对修竹。shí yú chén āi zhōng,xǔ wǒ duì xiū zhú。
此君风味高,瘦骨不生肉。cǐ jūn fēng wèi gāo,shòu gǔ bù shēng ròu。
烟梢堕新箨,当面变苍玉。yān shāo duò xīn tuò,dāng miàn biàn cāng yù。
风邀嘉月过,众叶乱相触。fēng yāo jiā yuè guò,zhòng yè luàn xiāng chù。
寒光下照之,到地影犹绿。hán guāng xià zhào zhī,dào dì yǐng yóu lǜ。
谁能相从饮,莫听人间曲。shuí néng xiāng cóng yǐn,mò tīng rén jiān qū。
细响侑孤斟,洗却一生俗。xì xiǎng yòu gū zhēn,xǐ què yī shēng sú。

拟和

郑刚中

马瘦未为病,不仁人乃辱。mǎ shòu wèi wèi bìng,bù rén rén nǎi rǔ。
乐哉仁者居,更对萧然竹。lè zāi rén zhě jū,gèng duì xiāo rán zhú。
何曾不解此,日食万钱肉。hé céng bù jiě cǐ,rì shí wàn qián ròu。
宁如祗藜藿,却有阶前玉。níng rú zhī lí huò,què yǒu jiē qián yù。
影乱邺侯书,颠倒手都触。yǐng luàn yè hóu shū,diān dào shǒu dōu chù。
清风过馀凉,散作酒尊绿。qīng fēng guò yú liáng,sàn zuò jiǔ zūn lǜ。
疏金忽琐碎,天际一钩曲。shū jīn hū suǒ suì,tiān jì yī gōu qū。
婆娑观此身,要俗不得俗。pó suō guān cǐ shēn,yào sú bù dé sú。

北山会饮

郑刚中

四围明窗香雾塞,酒射玻璃成琥珀。sì wéi míng chuāng xiāng wù sāi,jiǔ shè bō lí chéng hǔ pò。
无多酌我先有言,须识次公为恶客。wú duō zhuó wǒ xiān yǒu yán,xū shí cì gōng wèi è kè。
长鲸岂问湖海宽,偃鼠定知胸次窄。zhǎng jīng qǐ wèn hú hǎi kuān,yǎn shǔ dìng zhī xiōng cì zhǎi。
后园杂花如锦拆,风雨颠狂那可测。hòu yuán zá huā rú jǐn chāi,fēng yǔ diān kuáng nà kě cè。
主人娱宾宁爱酒,勿以杯计当以石。zhǔ rén yú bīn níng ài jiǔ,wù yǐ bēi jì dāng yǐ shí。
君图继晷膏可燃,若欲留春古无策。jūn tú jì guǐ gāo kě rán,ruò yù liú chūn gǔ wú cè。

临刈旱苗二首

郑刚中

黄梅雨断水如汤,百日连秋苦亢阳。huáng méi yǔ duàn shuǐ rú tāng,bǎi rì lián qiū kǔ kàng yáng。
所在自应知孝妇,孰云今尚有弘羊。suǒ zài zì yīng zhī xiào fù,shú yún jīn shàng yǒu hóng yáng。
沛然天泽因谁靳,蠢尔黎民重可伤。pèi rán tiān zé yīn shuí jìn,chǔn ěr lí mín zhòng kě shāng。
罪已伫闻须圣诏,中兴仰首望君王。zuì yǐ zhù wén xū shèng zhào,zhōng xīng yǎng shǒu wàng jūn wáng。

临刈旱苗二首

郑刚中

可怪书生命分穷,频年荒歉苦天公。kě guài shū shēng mìng fēn qióng,pín nián huāng qiàn kǔ tiān gōng。
枯陂尽作龟纹裂,旱穗浑如雀啄空。kū bēi jǐn zuò guī wén liè,hàn suì hún rú què zhuó kōng。
佃客腰镰痴不割,长官受状远难通。diàn kè yāo lián chī bù gē,zhǎng guān shòu zhuàng yuǎn nán tōng。
归来笑向儿童道,定是今年饿杀侬。guī lái xiào xiàng ér tóng dào,dìng shì jīn nián è shā nóng。

潞公与梅圣俞论古人有纯用平声字为诗如枯桑知天风是也而未有用侧字者翌日圣俞为诗云月出断岸口照此别舸背独且与妇饮颇胜俗客对大为潞公所赏追用其语作侧字四绝平字梅花一篇平字梅花

郑刚中

江梅非凡根,先春花南枝。jiāng méi fēi fán gēn,xiān chūn huā nán zhī。
玲珑皆瑶英,雕镌谁为之。líng lóng jiē yáo yīng,diāo juān shuí wèi zhī。
天高孤芳寒,风来幽香随。tiān gāo gū fāng hán,fēng lái yōu xiāng suí。
朝暾晞霜华,兰膏涂真妃。cháo tūn xī shuāng huá,lán gāo tú zhēn fēi。
移之当疏帘,吟肠清相宜。yí zhī dāng shū lián,yín cháng qīng xiāng yí。
吾将谗花神,妖红徒纷披。wú jiāng chán huā shén,yāo hóng tú fēn pī。
何如今江梅,芬芳无休时。hé rú jīn jiāng méi,fēn fāng wú xiū shí。
终愁芝兰嗔,侵渠名声衰。zhōng chóu zhī lán chēn,qīn qú míng shēng shuāi。

腊月三日义乌道上寄潘义荣

郑刚中

天风生暮寒,一夜新雪积。tiān fēng shēng mù hán,yī yè xīn xuě jī。
迟明兀箯舆,乱入山径窄。chí míng wù biān yú,luàn rù shān jìng zhǎi。
茅檐两三家,鸡犬不见迹。máo yán liǎng sān jiā,jī quǎn bù jiàn jì。
冬令顷弗严,草木僣春色。dōng lìng qǐng fú yán,cǎo mù tiě chūn sè。
愆阳入桃杏,弄暖浪蕊坼。qiān yáng rù táo xìng,nòng nuǎn làng ruǐ chè。
肃然变霜威,犯者辄衰息。sù rán biàn shuāng wēi,fàn zhě zhé shuāi xī。
独馀山上松,不动与寒敌。dú yú shān shàng sōng,bù dòng yǔ hán dí。
十丈伟标致,四面风淅沥。shí zhàng wěi biāo zhì,sì miàn fēng xī lì。
时于翠叶中,碎挂琼玉白。shí yú cuì yè zhōng,suì guà qióng yù bái。
忘我道路叹,但觉心志怿。wàng wǒ dào lù tàn,dàn jué xīn zhì yì。
拥鼻作孤吟,清思浩无极。yōng bí zuò gū yín,qīng sī hào wú jí。