古诗词

红楼梦十二曲·其二·终身误

曹雪芹

都道是金玉良姻,俺只念木石前盟。dōu dào shì jīn yù liáng yīn,ǎn zhǐ niàn mù shí qián méng。
空对着,山中高士晶莹雪;终不忘,世外仙姝寂寞林。kōng duì zhe,shān zhōng gāo shì jīng yíng xuě;zhōng bù wàng,shì wài xiān shū jì mò lín。
叹人间,美中不足今方信:纵然是齐眉举案,到底意难平。tàn rén jiān,měi zhōng bù zú jīn fāng xìn zòng rán shì qí méi jǔ àn,dào dǐ yì nán píng。
这首《终身误》是《红楼梦》中的一首曲子,出自第五回的“红楼梦十二支曲”系列,由曹雪芹创作。这首曲子描绘了宝玉与黛玉之间的爱情悲剧,以及这种爱情与传统观念之间的冲突。
曲子开头提到“金玉良姻”,指的是宝钗和宝玉之间的婚姻,按照传统观念,这是一种理想的婚姻。然而,曲子的作者和听众却更倾向于“木石前盟”,指的是宝玉与黛玉之间的爱情,这是一段前世今生的约定,象征着纯洁而神圣的情感。
“空对着,山中高士晶莹雪”和“终不忘,世外仙姝寂寞林”两句,分别描绘了宝玉对黛玉的思念之情。黛玉被比喻为“山中高士”和“世外仙姝”,象征着她的高洁和超凡脱俗。这里也暗示了黛玉的病弱和孤独。
“叹人间,美中不足今方信”表达了对现实与理想之间差距的感慨。“纵然是齐眉举案,到底意难平”则进一步强调了宝玉和黛玉之间情感的不可调和,即使是最为传统的夫妻相敬如宾,也无法改变宝玉对黛玉的深深思念和无法实现的爱情。
整首曲子通过对比“金玉良姻”与“木石前盟”,展现了宝玉对黛玉的深情以及这种情感在现实中的无奈和遗憾。

红楼梦十二曲·其一·引子

曹雪芹

开辟鸿蒙,谁为情种?都只为风月情浓。kāi pì hóng méng,shuí wèi qíng zhǒng?dōu zhǐ wèi fēng yuè qíng nóng。
奈何天,伤怀日,寂寥时,试遣愚衷。nài hé tiān,shāng huái rì,jì liáo shí,shì qiǎn yú zhōng。
因此上演出这悲金悼玉的《红楼梦》。yīn cǐ shàng yǎn chū zhè bēi jīn dào yù de hóng lóu mèng。
这段文字是《红楼梦》十二曲之一的引子,由清代作家曹雪芹所作。它以宏大的视角,探讨了人类情感的起源与复杂性。引子中提到的“鸿蒙”是指宇宙初开之时,而“风月情浓”则是指人类对于情感的追求和渴望。整段文字表达了一种对于情感的深刻思考,同时也暗示了《红楼梦》这部作品的主题——通过对贾、王、史、薛四大家族的兴衰历程的描写,反映了人性中的喜怒哀乐、爱恨情仇,以及在封建社会背景下,个人命运与家族兴衰之间的复杂关系。

红楼梦十二曲·其三·枉凝眉

曹雪芹

一个是阆苑仙葩,一个是美玉无瑕。yī gè shì láng yuàn xiān pā,yī gè shì měi yù wú xiá。
若说没奇缘,今生偏又遇着他;ruò shuō méi qí yuán,jīn shēng piān yòu yù zhe tā;
若说有奇缘,如何心事终虚化?一个枉自嗟呀,一个空劳牵挂。ruò shuō yǒu qí yuán,rú hé xīn shì zhōng xū huà?yī gè wǎng zì jiē ya,yī gè kōng láo qiān guà。
一个是水中月,一个是镜中花。yī gè shì shuǐ zhōng yuè,yī gè shì jìng zhōng huā。
想眼中能有多少泪珠儿,怎禁得秋流到冬尽,春流到夏!xiǎng yǎn zhōng néng yǒu duō shǎo lèi zhū ér,zěn jìn dé qiū liú dào dōng jǐn,chūn liú dào xià!

红楼梦十二曲·其四·恨无常

曹雪芹

喜荣华正好,恨无常又到,眼睁睁把万事全抛,荡悠悠芳魂销耗。xǐ róng huá zhèng hǎo,hèn wú cháng yòu dào,yǎn zhēng zhēng bǎ wàn shì quán pāo,dàng yōu yōu fāng hún xiāo hào。
望家乡路远山高。wàng jiā xiāng lù yuǎn shān gāo。
故向爹娘梦里相寻告:儿命已入黄泉,天伦呵,须要退步抽身早!gù xiàng diē niáng mèng lǐ xiāng xún gào ér mìng yǐ rù huáng quán,tiān lún hē,xū yào tuì bù chōu shēn zǎo!

红楼梦十二曲·其五·分骨肉

曹雪芹

一帆风雨路三千,把骨肉家园,齐来抛闪。yī fān fēng yǔ lù sān qiān,bǎ gǔ ròu jiā yuán,qí lái pāo shǎn。
恐哭损残年,告爹娘休把儿悬念。kǒng kū sǔn cán nián,gào diē niáng xiū bǎ ér xuán niàn。
自古穷通皆有定,离合岂无缘?从今分两地,各自保平安。zì gǔ qióng tōng jiē yǒu dìng,lí hé qǐ wú yuán?cóng jīn fēn liǎng dì,gè zì bǎo píng ān。
奴去也,莫牵连!nú qù yě,mò qiān lián!

红楼梦十二曲·其六·乐中悲

曹雪芹

襁褓中,父母叹双亡。qiǎng bǎo zhōng,fù mǔ tàn shuāng wáng。
纵居那绮罗丛中谁知娇养?zòng jū nà qǐ luó cóng zhōng shuí zhī jiāo yǎng?
幸生来英豪阔大宽宏量,从未将儿女私情,略萦心上。xìng shēng lái yīng háo kuò dà kuān hóng liàng,cóng wèi jiāng ér nǚ sī qíng,lüè yíng xīn shàng。
好一似霁月光风耀玉堂。hǎo yī shì jì yuè guāng fēng yào yù táng。
厮配得才貌仙郎,博得个地久天长,准折得幼年时坎坷形状。sī pèi dé cái mào xiān láng,bó dé gè dì jiǔ tiān zhǎng,zhǔn zhé dé yòu nián shí kǎn kě xíng zhuàng。
终久是云散高唐,水涸湘江。zhōng jiǔ shì yún sàn gāo táng,shuǐ hé xiāng jiāng。
这是尘寰中消长数应当,何必枉悲伤?zhè shì chén huán zhōng xiāo zhǎng shù yīng dāng,hé bì wǎng bēi shāng?

红楼梦十二曲·其七·世难容

曹雪芹

气质美如兰,才华馥比仙。qì zhì měi rú lán,cái huá fù bǐ xiān。
天生成孤僻人皆罕。tiān shēng chéng gū pì rén jiē hǎn。
你道是啖肉食腥膻,视绮罗俗厌;nǐ dào shì dàn ròu shí xīng shān,shì qǐ luó sú yàn;
却不知好高人愈妒,过洁世同嫌。què bù zhī hǎo gāo rén yù dù,guò jié shì tóng xián。
可叹这青灯古殿人将老,辜负了红粉朱楼春色阑,到头来依旧是风尘肮脏违心愿。kě tàn zhè qīng dēng gǔ diàn rén jiāng lǎo,gū fù le hóng fěn zhū lóu chūn sè lán,dào tóu lái yī jiù shì fēng chén āng zàng wéi xīn yuàn。
好一似无瑕白玉遭泥陷,又何须王孙公子叹无缘?hǎo yī shì wú xiá bái yù zāo ní xiàn,yòu hé xū wáng sūn gōng zi tàn wú yuán?

红楼梦十二曲·其八·喜冤家

曹雪芹

中山狼,无情兽,全不念当日根由。zhōng shān láng,wú qíng shòu,quán bù niàn dāng rì gēn yóu。
一味的骄奢淫荡贪欢媾。yī wèi de jiāo shē yín dàng tān huān gòu。
觑着那侯门艳质同蒲柳,作贱的公府千金似下流。qù zhe nà hóu mén yàn zhì tóng pú liǔ,zuò jiàn de gōng fǔ qiān jīn shì xià liú。
叹芳魂艳魄,一载荡悠悠。tàn fāng hún yàn pò,yī zài dàng yōu yōu。

红楼梦十二曲·其九·虚花悟

曹雪芹

将那三春勘破,桃红柳绿待如何?把这韶华打灭,觅那清淡天和。jiāng nà sān chūn kān pò,táo hóng liǔ lǜ dài rú hé?bǎ zhè sháo huá dǎ miè,mì nà qīng dàn tiān hé。
说什么天上夭桃盛,云中杏蕊多,到头来谁见把秋挨过?shuō shén me tiān shàng yāo táo shèng,yún zhōng xìng ruǐ duō,dào tóu lái shuí jiàn bǎ qiū āi guò?
则看那白杨村里人呜咽,青枫林下鬼吟哦,更兼着连天衰草遮坟墓。zé kàn nà bái yáng cūn lǐ rén wū yàn,qīng fēng lín xià guǐ yín ó,gèng jiān zhe lián tiān shuāi cǎo zhē fén mù。
这的是昨贫今富人劳碌,春荣秋谢花折磨。zhè de shì zuó pín jīn fù rén láo lù,chūn róng qiū xiè huā zhé mó。
似这般生关死劫谁能躲?shì zhè bān shēng guān sǐ jié shuí néng duǒ?
闻说道西方宝树唤婆娑,上结着长生果。wén shuō dào xī fāng bǎo shù huàn pó suō,shàng jié zhe zhǎng shēng guǒ。

红楼梦十二曲·其十·聪明累

曹雪芹

机关算尽太聪明,反算了卿卿性命。jī guān suàn jǐn tài cōng míng,fǎn suàn le qīng qīng xìng mìng。
生前心已碎,死后性空灵。shēng qián xīn yǐ suì,sǐ hòu xìng kōng líng。
家富人宁,终有个家亡人散各奔腾。jiā fù rén níng,zhōng yǒu gè jiā wáng rén sàn gè bēn téng。
枉费了意悬悬半世心,好一似荡悠悠三更梦。wǎng fèi le yì xuán xuán bàn shì xīn,hǎo yī shì dàng yōu yōu sān gèng mèng。
急喇喇似大厦倾,昏惨惨似灯将尽。jí lǎ lǎ shì dà shà qīng,hūn cǎn cǎn shì dēng jiāng jǐn。
呀!一场欢喜忽悲辛,叹人世终难定!ya!yī chǎng huān xǐ hū bēi xīn,tàn rén shì zhōng nán dìng!

红楼梦十二曲·其十一·留馀庆

曹雪芹

留馀庆,留馀庆,忽遇恩人;幸娘亲,幸娘亲,积得阴功。liú yú qìng,liú yú qìng,hū yù ēn rén;xìng niáng qīn,xìng niáng qīn,jī dé yīn gōng。
劝人生济困扶穷,休似俺那爱银钱忘骨肉的狠舅奸兄。quàn rén shēng jì kùn fú qióng,xiū shì ǎn nà ài yín qián wàng gǔ ròu de hěn jiù jiān xiōng。
正是乘除加减,上有苍穹!zhèng shì chéng chú jiā jiǎn,shàng yǒu cāng qióng!

红楼梦十二曲·其十二·晚韶华

曹雪芹

镜里恩情,更那堪梦里功名!那美韶华去之何迅,再休提绣帐鸳衾。jìng lǐ ēn qíng,gèng nà kān mèng lǐ gōng míng!nà měi sháo huá qù zhī hé xùn,zài xiū tí xiù zhàng yuān qīn。
只这戴朱冠披凤袄,也抵不了无常性命。zhǐ zhè dài zhū guān pī fèng ǎo,yě dǐ bù le wú cháng xìng mìng。
虽说是人生莫受老来贫,也须要阴骘积儿孙。suī shuō shì rén shēng mò shòu lǎo lái pín,yě xū yào yīn zhì jī ér sūn。
气昂昂头戴簪缨,光灿灿胸悬金印。qì áng áng tóu dài zān yīng,guāng càn càn xiōng xuán jīn yìn。
威赫赫爵禄高登,昏惨惨黄泉路近!wēi hè hè jué lù gāo dēng,hūn cǎn cǎn huáng quán lù jìn!
问古来将相可还存?也只是虚名儿后人钦敬。wèn gǔ lái jiāng xiāng kě hái cún?yě zhǐ shì xū míng ér hòu rén qīn jìng。

红楼梦十二曲·其十三·好事终

曹雪芹

画梁春尽落香尘。huà liáng chūn jǐn luò xiāng chén。
擅风情,秉月貌,便是败家的根本。shàn fēng qíng,bǐng yuè mào,biàn shì bài jiā de gēn běn。
箕裘颓堕皆从敬,家事消亡首罪宁。jī qiú tuí duò jiē cóng jìng,jiā shì xiāo wáng shǒu zuì níng。
宿孽总因情!sù niè zǒng yīn qíng!

红楼梦十二曲·其十四·飞鸟各投林

曹雪芹

为官的家业凋零,富贵的金银散尽。wèi guān de jiā yè diāo líng,fù guì de jīn yín sàn jǐn。
有恩的死里逃生,无情的分明报应。yǒu ēn de sǐ lǐ táo shēng,wú qíng de fēn míng bào yīng。
欠命的命已还,欠泪的泪已尽:冤冤相报自非轻,分离聚合皆前定。qiàn mìng de mìng yǐ hái,qiàn lèi de lèi yǐ jǐn yuān yuān xiāng bào zì fēi qīng,fēn lí jù hé jiē qián dìng。
欲知命短问前生,老来富贵也真侥幸。yù zhī mìng duǎn wèn qián shēng,lǎo lái fù guì yě zhēn jiǎo xìng。
看破的遁入空门,痴迷的枉送了性命。kàn pò de dùn rù kōng mén,chī mí de wǎng sòng le xìng mìng。
好一似食尽鸟投林,落了片白茫茫大地真干净!hǎo yī shì shí jǐn niǎo tóu lín,luò le piàn bái máng máng dà dì zhēn gàn jìng!

寄生草

曹雪芹

无我原非你,从他不解伊。wú wǒ yuán fēi nǐ,cóng tā bù jiě yī。
肆行无碍凭来去。sì xíng wú ài píng lái qù。
茫茫着甚悲愁喜?máng máng zhe shén bēi chóu xǐ?
纷纷说甚亲疏密。fēn fēn shuō shén qīn shū mì。
从前碌碌却因何,到如今,回头试想真无趣!cóng qián lù lù què yīn hé,dào rú jīn,huí tóu shì xiǎng zhēn wú qù!

仙吕·后庭花破子

孙梁

柳叶黛眉愁,菱花妆镜羞。liǔ yè dài méi chóu,líng huā zhuāng jìng xiū。
夜夜长门月,天寒独上楼。yè yè zhǎng mén yuè,tiān hán dú shàng lóu。
水东流,新诗谁寄,相思红叶秋。shuǐ dōng liú,xīn shī shuí jì,xiāng sī hóng yè qiū。

长生殿·弹词

洪昇

【南吕】【一枝花】不提防馀年值乱离,逼拶得歧路遭穷败。nán lǚ yī zhī huā bù tí fáng yú nián zhí luàn lí,bī zā dé qí lù zāo qióng bài。
受奔波风尘颜面黑,叹衰残霜雪鬓须白。shòu bēn bō fēng chén yán miàn hēi,tàn shuāi cán shuāng xuě bìn xū bái。
今日个流落天涯,只留得琵琶在。jīn rì gè liú luò tiān yá,zhǐ liú dé pí pá zài。
揣羞脸上长街又过短街。chuāi xiū liǎn shàng zhǎng jiē yòu guò duǎn jiē。
那里是高渐离击筑悲歌,倒做了伍子胥吹箫也那乞丐。nà lǐ shì gāo jiàn lí jī zhù bēi gē,dào zuò le wǔ zi xū chuī xiāo yě nà qǐ gài。
【梁州第七】想当日奏清歌趋承金殿,度新声供应瑶阶。liáng zhōu dì qī xiǎng dāng rì zòu qīng gē qū chéng jīn diàn,dù xīn shēng gōng yīng yáo jiē。
说不尽九重天上恩如海:幸温泉骊山雪霁,泛仙舟兴庆莲开,玩婵娟华清宫殿,赏芳菲花萼楼台。shuō bù jǐn jiǔ zhòng tiān shàng ēn rú hǎi xìng wēn quán lí shān xuě jì,fàn xiān zhōu xīng qìng lián kāi,wán chán juān huá qīng gōng diàn,shǎng fāng fēi huā è lóu tái。
正担承雨露深泽,蓦遭逢天地奇灾:剑门关尘蒙了凤辇鸾舆,马嵬坡血污了天姿国色。zhèng dān chéng yǔ lù shēn zé,mò zāo féng tiān dì qí zāi jiàn mén guān chén méng le fèng niǎn luán yú,mǎ wéi pō xuè wū le tiān zī guó sè。
江南路哭杀了瘦骨穷骸。jiāng nán lù kū shā le shòu gǔ qióng hái。
可哀落魄,只得把《霓裳》御谱沿门卖,有谁人喝声彩!空对着六代园陵草树埋,满目兴衰。kě āi luò pò,zhǐ dé bǎ ní shang yù pǔ yán mén mài,yǒu shuí rén hē shēng cǎi!kōng duì zhe liù dài yuán líng cǎo shù mái,mǎn mù xīng shuāi。
【转调货郎儿】唱不尽兴亡梦幻,弹不尽悲伤感叹。zhuǎn diào huò láng ér chàng bù jǐn xīng wáng mèng huàn,dàn bù jǐn bēi shāng gǎn tàn。
大古里凄凉满眼对江山。dà gǔ lǐ qī liáng mǎn yǎn duì jiāng shān。
我只待拨繁弦传幽怨,翻别调写愁烦,慢慢地把天宝当年遗事弹。wǒ zhǐ dài bō fán xián chuán yōu yuàn,fān bié diào xiě chóu fán,màn màn dì bǎ tiān bǎo dāng nián yí shì dàn。
【二转】想当初庆皇唐太平天下,访丽色把蛾眉选刷。èr zhuǎn xiǎng dāng chū qìng huáng táng tài píng tiān xià,fǎng lì sè bǎ é méi xuǎn shuā。
有佳人生长在弘农杨氏家,深闺内端的是玉无瑕。yǒu jiā rén shēng zhǎng zài hóng nóng yáng shì jiā,shēn guī nèi duān de shì yù wú xiá。
那君王一见了就欢无那,把钿盒金钗亲纳,评跋做昭阳第一花。nà jūn wáng yī jiàn le jiù huān wú nà,bǎ diàn hé jīn chāi qīn nà,píng bá zuò zhāo yáng dì yī huā。
【三转】那娘娘生得来似仙姿佚貌,说不尽幽闲窈窕。sān zhuǎn nà niáng niáng shēng dé lái shì xiān zī yì mào,shuō bù jǐn yōu xián yǎo tiǎo。
真个是花输双颊柳输腰,比昭君增妍丽,较西子倍风标。zhēn gè shì huā shū shuāng jiá liǔ shū yāo,bǐ zhāo jūn zēng yán lì,jiào xī zi bèi fēng biāo。
似观音飞来海峤,恍嫦娥偷离碧霄。shì guān yīn fēi lái hǎi jiào,huǎng cháng é tōu lí bì xiāo。
更春情韵饶,春酣态娇,春眠梦悄。gèng chūn qíng yùn ráo,chūn hān tài jiāo,chūn mián mèng qiāo。
总有好丹青,那百样娉婷难画描。zǒng yǒu hǎo dān qīng,nà bǎi yàng pīng tíng nán huà miáo。
【四转】那君王看承得似明珠没两,镇日里高擎在掌。sì zhuǎn nà jūn wáng kàn chéng dé shì míng zhū méi liǎng,zhèn rì lǐ gāo qíng zài zhǎng。
赛过那汉宫飞燕倚新妆。sài guò nà hàn gōng fēi yàn yǐ xīn zhuāng。
可正是玉楼中巢翡翠,金殿上锁着鸳鸯,宵偎昼傍。kě zhèng shì yù lóu zhōng cháo fěi cuì,jīn diàn shàng suǒ zhe yuān yāng,xiāo wēi zhòu bàng。
直弄得个伶俐的官家颠不剌、懵不剌,撇不下心儿上。zhí nòng dé gè líng lì de guān jiā diān bù lá měng bù lá,piē bù xià xīn ér shàng。
弛了朝纲,占了情场,百支支写不了风流账。chí le cháo gāng,zhàn le qíng chǎng,bǎi zhī zhī xiě bù le fēng liú zhàng。
行厮并,坐厮当。xíng sī bìng,zuò sī dāng。
双,赤紧的倚了御床,博得个月夜花朝同受享。shuāng,chì jǐn de yǐ le yù chuáng,bó dé gè yuè yè huā cháo tóng shòu xiǎng。
【五转】当日呵,那娘娘在荷庭把宫商细按,谱新声将霓裳调翻。wǔ zhuǎn dāng rì hē,nà niáng niáng zài hé tíng bǎ gōng shāng xì àn,pǔ xīn shēng jiāng ní shang diào fān。
昼长时亲自教双鬟。zhòu zhǎng shí qīn zì jiào shuāng huán。
舒素手拍香檀,一字字都吐自朱唇皓齿间。shū sù shǒu pāi xiāng tán,yī zì zì dōu tǔ zì zhū chún hào chǐ jiān。
恰便似一串骊珠声和韵闲,恰便似莺与燕弄关关,恰便似鸣泉花底流溪涧,恰便似明月下泠泠清梵,恰便似缑岭上鹤唳高寒,恰便似步虚仙佩夜珊珊。qià biàn shì yī chuàn lí zhū shēng hé yùn xián,qià biàn shì yīng yǔ yàn nòng guān guān,qià biàn shì míng quán huā dǐ liú xī jiàn,qià biàn shì míng yuè xià líng líng qīng fàn,qià biàn shì gōu lǐng shàng hè lì gāo hán,qià biàn shì bù xū xiān pèi yè shān shān。
传集了梨园部、教坊班,向翠盘中高簇拥着个娘娘,引得那君王带笑看。chuán jí le lí yuán bù jiào fāng bān,xiàng cuì pán zhōng gāo cù yōng zhe gè niáng niáng,yǐn dé nà jūn wáng dài xiào kàn。
【六转】恰正好呕呕哑哑《霓裳》歌舞,不提防扑扑突突渔阳战鼓。liù zhuǎn qià zhèng hǎo ǒu ǒu yǎ yǎ ní shang gē wǔ,bù tí fáng pū pū tū tū yú yáng zhàn gǔ。
刬地里出出律律纷纷攘攘奏边书,急得个上上下下都无措。chǎn dì lǐ chū chū lǜ lǜ fēn fēn rǎng rǎng zòu biān shū,jí dé gè shàng shàng xià xià dōu wú cuò。
早则是喧喧嗾嗾、惊惊遽遽、仓仓卒卒、挨挨拶拶出延秋西路,銮舆后携着个娇娇滴滴贵妃同去。zǎo zé shì xuān xuān sǒu sǒu jīng jīng jù jù cāng cāng zú zú āi āi zā zā chū yán qiū xī lù,luán yú hòu xié zhe gè jiāo jiāo dī dī guì fēi tóng qù。
又只见密密匝匝的兵,恶恶狠狠的语,闹闹炒炒、轰轰剨剨四下喳呼,生逼散恩恩爱爱、疼疼热热帝王夫妇。yòu zhǐ jiàn mì mì zā zā de bīng,è è hěn hěn de yǔ,nào nào chǎo chǎo hōng hōng huō huō sì xià zhā hū,shēng bī sàn ēn ēn ài ài téng téng rè rè dì wáng fū fù。
霎时间画就了这一幅惨惨凄凄绝代佳人绝命图。shà shí jiān huà jiù le zhè yī fú cǎn cǎn qī qī jué dài jiā rén jué mìng tú。
【七转】破不剌马嵬驿舍,冷清清佛堂倒斜。qī zhuǎn pò bù lá mǎ wéi yì shě,lěng qīng qīng fú táng dào xié。
一代红颜为君绝,千秋遗恨滴罗巾血。yī dài hóng yán wèi jūn jué,qiān qiū yí hèn dī luó jīn xuè。
半棵树是薄命的碑碣,一抔土是断肠墓穴。bàn kē shù shì báo mìng de bēi jié,yī póu tǔ shì duàn cháng mù xué。
再无人过荒凉野,莽天涯谁吊梨花榭!可怜那抱幽怨的孤魂,只伴着呜咽咽的望帝悲声啼夜月。zài wú rén guò huāng liáng yě,mǎng tiān yá shuí diào lí huā xiè!kě lián nà bào yōu yuàn de gū hún,zhǐ bàn zhe wū yàn yàn de wàng dì bēi shēng tí yè yuè。
【八转】自銮舆西巡蜀道,长安内兵戈肆扰。bā zhuǎn zì luán yú xī xún shǔ dào,zhǎng ān nèi bīng gē sì rǎo。
千官无复紫宸朝,把繁华顿消,顿消。qiān guān wú fù zǐ chén cháo,bǎ fán huá dùn xiāo,dùn xiāo。
六宫中朱户挂蟏蛸,御榻傍白日狐狸啸。liù gōng zhōng zhū hù guà xiāo shāo,yù tà bàng bái rì hú lí xiào。
叫鸱鸮也么哥,长蓬蒿也么哥。jiào chī xiāo yě me gē,zhǎng péng hāo yě me gē。
野鹿儿乱跑,苑柳宫花一半儿凋。yě lù ér luàn pǎo,yuàn liǔ gōng huā yī bàn ér diāo。
有谁人去扫,去扫!玳瑁空梁燕泥儿抛,只留得缺月黄昏照。yǒu shuí rén qù sǎo,qù sǎo!dài mào kōng liáng yàn ní ér pāo,zhǐ liú dé quē yuè huáng hūn zhào。
叹萧条也么哥,染腥臊也么哥!染腥臊,玉砌空堆马粪高。tàn xiāo tiáo yě me gē,rǎn xīng sāo yě me gē!rǎn xīng sāo,yù qì kōng duī mǎ fèn gāo。
【九转】这琵琶曾供奉开元皇帝,重提起心伤泪滴。jiǔ zhuǎn zhè pí pá céng gōng fèng kāi yuán huáng dì,zhòng tí qǐ xīn shāng lèi dī。
我也曾在梨园籍上姓名题,亲向那沉香亭花里去承值,华清宫宴上去追随。wǒ yě céng zài lí yuán jí shàng xìng míng tí,qīn xiàng nà chén xiāng tíng huā lǐ qù chéng zhí,huá qīng gōng yàn shàng qù zhuī suí。
俺不是贺家的怀智。ǎn bù shì hè jiā de huái zhì。
黄旗绰同咱皆老辈。huáng qí chuò tóng zán jiē lǎo bèi。
我虽是弄琵琶,却不姓雷。wǒ suī shì nòng pí pá,què bù xìng léi。
他呵,骂逆贼,久已身死名垂。tā hē,mà nì zéi,jiǔ yǐ shēn sǐ míng chuí。
我也不是擅场方响马仙期,那些旧相识都休话起。wǒ yě bù shì shàn chǎng fāng xiǎng mǎ xiān qī,nà xiē jiù xiāng shí dōu xiū huà qǐ。
我只为家亡国破兵戈沸,因此上孤身流落在江南地。wǒ zhǐ wèi jiā wáng guó pò bīng gē fèi,yīn cǐ shàng gū shēn liú luò zài jiāng nán dì。
您官人絮叨叨苦问俺为谁,则俺老伶工名唤做龟年身姓李。nín guān rén xù dāo dāo kǔ wèn ǎn wèi shuí,zé ǎn lǎo líng gōng míng huàn zuò guī nián shēn xìng lǐ。
【煞尾】俺一似惊乌绕树向空枝外,谁承望做旧燕寻巢入画栋来。shā wěi ǎn yī shì jīng wū rào shù xiàng kōng zhī wài,shuí chéng wàng zuò jiù yàn xún cháo rù huà dòng lái。
今日个知音喜遇知音在,这相逢,异哉!恁相投,快哉!李官人呵,待我慢慢的传与你这一曲霓裳播千载。jīn rì gè zhī yīn xǐ yù zhī yīn zài,zhè xiāng féng,yì zāi!nèn xiāng tóu,kuài zāi!lǐ guān rén hē,dài wǒ màn màn de chuán yǔ nǐ zhè yī qū ní shang bō qiān zài。

石莲七十七自寿词正宫端正好

吴重憙

尧舜世,道光时,十八年,二月卯。yáo shùn shì,dào guāng shí,shí bā nián,èr yuè mǎo。
春分节,八日花朝。chūn fēn jié,bā rì huā cháo。
良辰揽揆嘉名诏。liáng chén lǎn kuí jiā míng zhào。
伯仲间怜偏小。bó zhòng jiān lián piān xiǎo。

石莲七十七自寿词正宫端正好

吴重憙

则记俺,梅岭边,戏鼓桃。zé jì ǎn,méi lǐng biān,xì gǔ táo。
柳江边,度龀髫。liǔ jiāng biān,dù chèn tiáo。
又随侍大河嵩岳,承恩泽,移畿辅,路近云霄。yòu suí shì dà hé sōng yuè,chéng ēn zé,yí jī fǔ,lù jìn yún xiāo。
向黔灵,指节旄。xiàng qián líng,zhǐ jié máo。
返终南,听鼓鼛。fǎn zhōng nán,tīng gǔ gāo。
拜先主君臣祠庙。bài xiān zhǔ jūn chén cí miào。
更曾经雨霖铃骡网蜀道。gèng céng jīng yǔ lín líng luó wǎng shǔ dào。
严亲又视之江学,慈母归依故里乔。yán qīn yòu shì zhī jiāng xué,cí mǔ guī yī gù lǐ qiáo。
祇未得龛赭观潮。qí wèi dé kān zhě guān cháo。

石莲七十七自寿词正宫端正好

吴重憙

一霎时,降严霜,杀百草。yī shà shí,jiàng yán shuāng,shā bǎi cǎo。
堂萱老。táng xuān lǎo。
一霎时,陈封章,请解职,庭椿耄。yī shà shí,chén fēng zhāng,qǐng jiě zhí,tíng chūn mào。
一霎时,去钱唐,携琴鹤,归途绕。yī shà shí,qù qián táng,xié qín hè,guī tú rào。
一霎时,读蓼莪,念生我,天不吊。yī shà shí,dú liǎo é,niàn shēng wǒ,tiān bù diào。
兀的不痛杀人也么哥,兀的不闪杀人也么哥,祇剩得,弟与兄,叔合侄,三人了。wù de bù tòng shā rén yě me gē,wù de bù shǎn shā rén yě me gē,qí shèng dé,dì yǔ xiōng,shū hé zhí,sān rén le。
863341234567»