古诗词

送沈处士赴苏州李中丞招以诗赠行

杜牧

山城树叶红,下有碧溪水。shān chéng shù yè hóng,xià yǒu bì xī shuǐ。
溪桥向吴路,酒旗夸酒美。xī qiáo xiàng wú lù,jiǔ qí kuā jiǔ měi。
下马此送君,高歌为君醉。xià mǎ cǐ sòng jūn,gāo gē wèi jūn zuì。
念君苞材能,百工在城垒。niàn jūn bāo cái néng,bǎi gōng zài chéng lěi。
空山三十年,鹿裘挂窗睡。kōng shān sān shí nián,lù qiú guà chuāng shuì。
自言陇西公,飘然我知己。zì yán lǒng xī gōng,piāo rán wǒ zhī jǐ。
举酒属吴门,今朝为君起。jǔ jiǔ shǔ wú mén,jīn cháo wèi jūn qǐ。
悬弓三百斤,囊书数万纸。xuán gōng sān bǎi jīn,náng shū shù wàn zhǐ。
战贼即战贼,为吏即为吏。zhàn zéi jí zhàn zéi,wèi lì jí wèi lì。
尽我所有无,惟公之指使。jǐn wǒ suǒ yǒu wú,wéi gōng zhī zhǐ shǐ。
予曰陇西公,滔滔大君子。yǔ yuē lǒng xī gōng,tāo tāo dà jūn zi。
常思抡群材,一为国家治。cháng sī lūn qún cái,yī wèi guó jiā zhì。
譬如匠见木,碍眼皆不弃。pì rú jiàng jiàn mù,ài yǎn jiē bù qì。
大者粗十围,小者细一指。dà zhě cū shí wéi,xiǎo zhě xì yī zhǐ。
㨝橛与栋梁,施之皆有位。xiē jué yǔ dòng liáng,shī zhī jiē yǒu wèi。
忽然竖明堂,一挥立能致。hū rán shù míng táng,yī huī lì néng zhì。
予亦何为者,亦受公恩纪。yǔ yì hé wèi zhě,yì shòu gōng ēn jì。
处士有常言,残虏为犬豕。chù shì yǒu cháng yán,cán lǔ wèi quǎn shǐ。
常恨两手空,不得一马棰。cháng hèn liǎng shǒu kōng,bù dé yī mǎ chuí。
今依陇西公,如虎傅两翅。jīn yī lǒng xī gōng,rú hǔ fù liǎng chì。
公非刺史材,当坐岩廊地。gōng fēi cì shǐ cái,dāng zuò yán láng dì。
处士魁奇姿,必展平生志。chù shì kuí qí zī,bì zhǎn píng shēng zhì。
东吴饶风光,翠巘多名寺。dōng wú ráo fēng guāng,cuì yǎn duō míng sì。
疏烟亹亹秋,独酌平生思。shū yān wěi wěi qiū,dú zhuó píng shēng sī。
因书问故人,能忘批纸尾。yīn shū wèn gù rén,néng wàng pī zhǐ wěi。
公或忆姓名,为说都憔悴。gōng huò yì xìng míng,wèi shuō dōu qiáo cuì。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

哭韩绰

杜牧

平明送葬上都门,绋翣交横逐去魂。píng míng sòng zàng shàng dōu mén,fú shà jiāo héng zhú qù hún。
归来冷笑悲身事,唤妇呼儿索酒盆。guī lái lěng xiào bēi shēn shì,huàn fù hū ér suǒ jiǔ pén。

新定途中

杜牧

无端偶效张文纪,下杜乡园别五秋。wú duān ǒu xiào zhāng wén jì,xià dù xiāng yuán bié wǔ qiū。
重过江南更千里,万山深处一孤舟。zhòng guò jiāng nán gèng qiān lǐ,wàn shān shēn chù yī gū zhōu。

除官赴阙商山道中绝句

杜牧

水叠鸣珂树如帐,长杨春殿九门珂。shuǐ dié míng kē shù rú zhàng,zhǎng yáng chūn diàn jiǔ mén kē。
我来惆怅不自决,欲去欲住终如何。wǒ lái chóu chàng bù zì jué,yù qù yù zhù zhōng rú hé。

汉江

杜牧

溶溶漾漾白鸥飞,绿净春深好染衣。róng róng yàng yàng bái ōu fēi,lǜ jìng chūn shēn hǎo rǎn yī。
南去北来人自老,夕阳长送钓船归。nán qù běi lái rén zì lǎo,xī yáng zhǎng sòng diào chuán guī。

重到襄阳哭亡友韦

杜牧

故人坟树立秋风,伯道无儿迹更空。gù rén fén shù lì qiū fēng,bó dào wú ér jì gèng kōng。
重到笙歌分散地,隔江吹笛月明中。zhòng dào shēng gē fēn sàn dì,gé jiāng chuī dí yuè míng zhōng。

云梦泽

杜牧

日旗龙旆想飘扬,一索功高缚楚王。rì qí lóng pèi xiǎng piāo yáng,yī suǒ gōng gāo fù chǔ wáng。
直是超然五湖客,未如终始郭汾阳。zhí shì chāo rán wǔ hú kè,wèi rú zhōng shǐ guō fén yáng。

秋浦途中

杜牧

萧萧山路穷秋雨,淅淅溪风一岸蒲。xiāo xiāo shān lù qióng qiū yǔ,xī xī xī fēng yī àn pú。
为问寒沙新到雁,来时还下杜陵无。wèi wèn hán shā xīn dào yàn,lái shí hái xià dù líng wú。

题桃花夫人

杜牧

细腰宫里露桃新,脉脉无言度几春。xì yāo gōng lǐ lù táo xīn,mài mài wú yán dù jǐ chūn。
至竟息亡缘底事,可怜金谷坠楼人。zhì jìng xī wáng yuán dǐ shì,kě lián jīn gǔ zhuì lóu rén。

和州绝句

杜牧

江湖醉渡十年春,牛渚山边六问津。jiāng hú zuì dù shí nián chūn,niú zhǔ shān biān liù wèn jīn。
历阳前事知何实,高位纷纷见陷人。lì yáng qián shì zhī hé shí,gāo wèi fēn fēn jiàn xiàn rén。

题乌江亭

杜牧

胜败兵家事不期,包羞忍耻是男儿。shèng bài bīng jiā shì bù qī,bāo xiū rěn chǐ shì nán ér。
江东子弟多才俊,卷土重来未可知。jiāng dōng zi dì duō cái jùn,juǎn tǔ zhòng lái wèi kě zhī。

题横江馆

杜牧

孙家兄弟晋龙骧,驰骋功名业帝王。sūn jiā xiōng dì jìn lóng xiāng,chí chěng gōng míng yè dì wáng。
至竟江山谁是主,苔矶空属钓鱼郎。zhì jìng jiāng shān shuí shì zhǔ,tái jī kōng shǔ diào yú láng。

送李群玉赴举

杜牧

故人别来面如雪,一榻拂云秋影中。gù rén bié lái miàn rú xuě,yī tà fú yún qiū yǐng zhōng。
玉白花红三百首,五陵谁唱与春风。yù bái huā hóng sān bǎi shǒu,wǔ líng shuí chàng yǔ chūn fēng。

题寿安县甘棠馆御沟

杜牧

一渠东注芳华苑,苑锁池塘百岁空。yī qú dōng zhù fāng huá yuàn,yuàn suǒ chí táng bǎi suì kōng。
水殿半倾蟾口涩,为谁流下蓼花中。shuǐ diàn bàn qīng chán kǒu sè,wèi shuí liú xià liǎo huā zhōng。

汴河

杜牧

锦缆龙舟隋炀帝,平台复道汉梁王。jǐn lǎn lóng zhōu suí yáng dì,píng tái fù dào hàn liáng wáng。
游人闲起前朝念,折柳孤吟断杀肠。yóu rén xián qǐ qián cháo niàn,zhé liǔ gū yín duàn shā cháng。

汴河阻冻

杜牧

千里长河初冻时,玉珂瑶佩响参差。qiān lǐ zhǎng hé chū dòng shí,yù kē yáo pèi xiǎng cān chà。
浮生却似冰底水,日夜东流人不知。fú shēng què shì bīng dǐ shuǐ,rì yè dōng liú rén bù zhī。