古诗词

送沈处士赴苏州李中丞招以诗赠行

杜牧

山城树叶红,下有碧溪水。shān chéng shù yè hóng,xià yǒu bì xī shuǐ。
溪桥向吴路,酒旗夸酒美。xī qiáo xiàng wú lù,jiǔ qí kuā jiǔ měi。
下马此送君,高歌为君醉。xià mǎ cǐ sòng jūn,gāo gē wèi jūn zuì。
念君苞材能,百工在城垒。niàn jūn bāo cái néng,bǎi gōng zài chéng lěi。
空山三十年,鹿裘挂窗睡。kōng shān sān shí nián,lù qiú guà chuāng shuì。
自言陇西公,飘然我知己。zì yán lǒng xī gōng,piāo rán wǒ zhī jǐ。
举酒属吴门,今朝为君起。jǔ jiǔ shǔ wú mén,jīn cháo wèi jūn qǐ。
悬弓三百斤,囊书数万纸。xuán gōng sān bǎi jīn,náng shū shù wàn zhǐ。
战贼即战贼,为吏即为吏。zhàn zéi jí zhàn zéi,wèi lì jí wèi lì。
尽我所有无,惟公之指使。jǐn wǒ suǒ yǒu wú,wéi gōng zhī zhǐ shǐ。
予曰陇西公,滔滔大君子。yǔ yuē lǒng xī gōng,tāo tāo dà jūn zi。
常思抡群材,一为国家治。cháng sī lūn qún cái,yī wèi guó jiā zhì。
譬如匠见木,碍眼皆不弃。pì rú jiàng jiàn mù,ài yǎn jiē bù qì。
大者粗十围,小者细一指。dà zhě cū shí wéi,xiǎo zhě xì yī zhǐ。
㨝橛与栋梁,施之皆有位。xiē jué yǔ dòng liáng,shī zhī jiē yǒu wèi。
忽然竖明堂,一挥立能致。hū rán shù míng táng,yī huī lì néng zhì。
予亦何为者,亦受公恩纪。yǔ yì hé wèi zhě,yì shòu gōng ēn jì。
处士有常言,残虏为犬豕。chù shì yǒu cháng yán,cán lǔ wèi quǎn shǐ。
常恨两手空,不得一马棰。cháng hèn liǎng shǒu kōng,bù dé yī mǎ chuí。
今依陇西公,如虎傅两翅。jīn yī lǒng xī gōng,rú hǔ fù liǎng chì。
公非刺史材,当坐岩廊地。gōng fēi cì shǐ cái,dāng zuò yán láng dì。
处士魁奇姿,必展平生志。chù shì kuí qí zī,bì zhǎn píng shēng zhì。
东吴饶风光,翠巘多名寺。dōng wú ráo fēng guāng,cuì yǎn duō míng sì。
疏烟亹亹秋,独酌平生思。shū yān wěi wěi qiū,dú zhuó píng shēng sī。
因书问故人,能忘批纸尾。yīn shū wèn gù rén,néng wàng pī zhǐ wěi。
公或忆姓名,为说都憔悴。gōng huò yì xìng míng,wèi shuō dōu qiáo cuì。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

斑竹筒簟

杜牧

血染斑斑成锦纹,昔年遗恨至今存。xuè rǎn bān bān chéng jǐn wén,xī nián yí hèn zhì jīn cún。
分明知是湘妃泣,何忍将身卧泪痕。fēn míng zhī shì xiāng fēi qì,hé rěn jiāng shēn wò lèi hén。

和严恽秀才落花

杜牧

共惜流年留不得,且环流水醉流杯。gòng xī liú nián liú bù dé,qiě huán liú shuǐ zuì liú bēi。
无情红艳年年盛,不恨凋零却恨开。wú qíng hóng yàn nián nián shèng,bù hèn diāo líng què hèn kāi。

倡楼戏赠

杜牧

细柳桥边深半春,缬衣帘里动香尘。xì liǔ qiáo biān shēn bàn chūn,xié yī lián lǐ dòng xiāng chén。
无端有寄闲消息,背插金钗笑向人。wú duān yǒu jì xián xiāo xī,bèi chā jīn chāi xiào xiàng rén。

过大梁闻河亭方宴赠孙子端

杜牧

梁园纵玩归应少,赋雪搜才去必频。liáng yuán zòng wán guī yīng shǎo,fù xuě sōu cái qù bì pín。
板落岂缘无罚酒,不教客右更添人。bǎn luò qǐ yuán wú fá jiǔ,bù jiào kè yòu gèng tiān rén。

寄题宣州开元寺

杜牧

松寺曾同一鹤栖,夜深台殿月高低。sōng sì céng tóng yī hè qī,yè shēn tái diàn yuè gāo dī。
何人为倚东楼柱,正是千山雪涨溪。hé rén wèi yǐ dōng lóu zhù,zhèng shì qiān shān xuě zhǎng xī。

宣州开元寺南楼

杜牧

小楼才受一床横,终日看山酒满倾。xiǎo lóu cái shòu yī chuáng héng,zhōng rì kàn shān jiǔ mǎn qīng。
可惜和风夜来雨,醉中虚度打窗声。kě xī hé fēng yè lái yǔ,zuì zhōng xū dù dǎ chuāng shēng。

留赠

杜牧

舞靴应任闲人看,笑脸还须待我开。wǔ xuē yīng rèn xián rén kàn,xiào liǎn hái xū dài wǒ kāi。
不用镜前空有泪,蔷薇花谢即归来。bù yòng jìng qián kōng yǒu lèi,qiáng wēi huā xiè jí guī lái。

送薛邽二首其一

杜牧

可怜走马骑驴汉,岂有风光肯占伊。kě lián zǒu mǎ qí lǘ hàn,qǐ yǒu fēng guāng kěn zhàn yī。
只有三张最惆怅,下山回马尚迟迟。zhǐ yǒu sān zhāng zuì chóu chàng,xià shān huí mǎ shàng chí chí。

南陵道中

杜牧

南陵水面漫悠悠,风紧云轻欲变秋。nán líng shuǐ miàn màn yōu yōu,fēng jǐn yún qīng yù biàn qiū。
正是客心孤回处,谁家红袖凭江楼。zhèng shì kè xīn gū huí chù,shuí jiā hóng xiù píng jiāng lóu。

别家

杜牧

初岁娇儿未识爷,别爷不拜手吒叉。chū suì jiāo ér wèi shí yé,bié yé bù bài shǒu zhā chā。
拊头一别三千里,何日迎门却到家。fǔ tóu yī bié sān qiān lǐ,hé rì yíng mén què dào jiā。

杜牧

连云接塞添迢递,洒幕侵灯送寂寥。lián yún jiē sāi tiān tiáo dì,sǎ mù qīn dēng sòng jì liáo。
一夜不眠孤客耳,主人窗外有芭蕉。yī yè bù mián gū kè ěr,zhǔ rén chuāng wài yǒu bā jiāo。

送人

杜牧

鸳鸯帐里暖芙蓉,低泣关山几万重。yuān yāng zhàng lǐ nuǎn fú róng,dī qì guān shān jǐ wàn zhòng。
明镜半边钗一股,此生何处不相逢?míng jìng bàn biān chāi yī gǔ,cǐ shēng hé chù bù xiāng féng?

醉赠薛道封

杜牧

饮酒论文四百刻,水分云隔二三年。yǐn jiǔ lùn wén sì bǎi kè,shuǐ fēn yún gé èr sān nián。
男儿事业知公有,卖与明君直几钱。nán ér shì yè zhī gōng yǒu,mài yǔ míng jūn zhí jǐ qián。

咏袜

杜牧

钿尺裁量减四分,纤纤玉笋裹轻云。diàn chǐ cái liàng jiǎn sì fēn,xiān xiān yù sǔn guǒ qīng yún。
五陵年少欺他醉,笑把花前出画裙。wǔ líng nián shǎo qī tā zuì,xiào bǎ huā qián chū huà qún。

宫词二首

杜牧

蝉翼轻绡傅体红,玉肤如醉向春风。chán yì qīng xiāo fù tǐ hóng,yù fū rú zuì xiàng chūn fēng。
深宫锁闭犹疑惑,更取丹沙试辟宫。shēn gōng suǒ bì yóu yí huò,gèng qǔ dān shā shì pì gōng。