古诗词

送沈处士赴苏州李中丞招以诗赠行

杜牧

山城树叶红,下有碧溪水。shān chéng shù yè hóng,xià yǒu bì xī shuǐ。
溪桥向吴路,酒旗夸酒美。xī qiáo xiàng wú lù,jiǔ qí kuā jiǔ měi。
下马此送君,高歌为君醉。xià mǎ cǐ sòng jūn,gāo gē wèi jūn zuì。
念君苞材能,百工在城垒。niàn jūn bāo cái néng,bǎi gōng zài chéng lěi。
空山三十年,鹿裘挂窗睡。kōng shān sān shí nián,lù qiú guà chuāng shuì。
自言陇西公,飘然我知己。zì yán lǒng xī gōng,piāo rán wǒ zhī jǐ。
举酒属吴门,今朝为君起。jǔ jiǔ shǔ wú mén,jīn cháo wèi jūn qǐ。
悬弓三百斤,囊书数万纸。xuán gōng sān bǎi jīn,náng shū shù wàn zhǐ。
战贼即战贼,为吏即为吏。zhàn zéi jí zhàn zéi,wèi lì jí wèi lì。
尽我所有无,惟公之指使。jǐn wǒ suǒ yǒu wú,wéi gōng zhī zhǐ shǐ。
予曰陇西公,滔滔大君子。yǔ yuē lǒng xī gōng,tāo tāo dà jūn zi。
常思抡群材,一为国家治。cháng sī lūn qún cái,yī wèi guó jiā zhì。
譬如匠见木,碍眼皆不弃。pì rú jiàng jiàn mù,ài yǎn jiē bù qì。
大者粗十围,小者细一指。dà zhě cū shí wéi,xiǎo zhě xì yī zhǐ。
㨝橛与栋梁,施之皆有位。xiē jué yǔ dòng liáng,shī zhī jiē yǒu wèi。
忽然竖明堂,一挥立能致。hū rán shù míng táng,yī huī lì néng zhì。
予亦何为者,亦受公恩纪。yǔ yì hé wèi zhě,yì shòu gōng ēn jì。
处士有常言,残虏为犬豕。chù shì yǒu cháng yán,cán lǔ wèi quǎn shǐ。
常恨两手空,不得一马棰。cháng hèn liǎng shǒu kōng,bù dé yī mǎ chuí。
今依陇西公,如虎傅两翅。jīn yī lǒng xī gōng,rú hǔ fù liǎng chì。
公非刺史材,当坐岩廊地。gōng fēi cì shǐ cái,dāng zuò yán láng dì。
处士魁奇姿,必展平生志。chù shì kuí qí zī,bì zhǎn píng shēng zhì。
东吴饶风光,翠巘多名寺。dōng wú ráo fēng guāng,cuì yǎn duō míng sì。
疏烟亹亹秋,独酌平生思。shū yān wěi wěi qiū,dú zhuó píng shēng sī。
因书问故人,能忘批纸尾。yīn shū wèn gù rén,néng wàng pī zhǐ wěi。
公或忆姓名,为说都憔悴。gōng huò yì xìng míng,wèi shuō dōu qiáo cuì。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

题元

杜牧

水接西江天外声,小斋松影拂云平。shuǐ jiē xī jiāng tiān wài shēng,xiǎo zhāi sōng yǐng fú yún píng。
何人教我吹长笛,与倚春风弄月明。hé rén jiào wǒ chuī zhǎng dí,yǔ yǐ chūn fēng nòng yuè míng。

郑瓘协律

杜牧

广文遗韵留樗散,鸡犬图书共一船。guǎng wén yí yùn liú chū sàn,jī quǎn tú shū gòng yī chuán。
自说江湖不归事,阻风中酒过年年。zì shuō jiāng hú bù guī shì,zǔ fēng zhōng jiǔ guò nián nián。

送陆洿郎中弃官东归

杜牧

少微星动照春云,魏阙衡门路自分。shǎo wēi xīng dòng zhào chūn yún,wèi quē héng mén lù zì fēn。
倏去忽来应有意,世间尘土谩疑君。shū qù hū lái yīng yǒu yì,shì jiān chén tǔ mán yí jūn。

寄珉笛与宇文舍人

杜牧

调高银字声还侧,物比柯亭韵校奇。diào gāo yín zì shēng hái cè,wù bǐ kē tíng yùn xiào qí。
寄与玉人天上去,桓将军见不教吹。jì yǔ yù rén tiān shàng qù,huán jiāng jūn jiàn bù jiào chuī。

途中一绝

杜牧

镜中丝发悲来惯,衣上尘痕拂渐难。jìng zhōng sī fā bēi lái guàn,yī shàng chén hén fú jiàn nán。
惆怅江湖钓竿手,却遮西日向长安。chóu chàng jiāng hú diào gān shǒu,què zhē xī rì xiàng zhǎng ān。

春尽途中

杜牧

田园不事来游宦,故国谁教尔别离。tián yuán bù shì lái yóu huàn,gù guó shuí jiào ěr bié lí。
独倚关亭还把酒,一年春尽送春诗。dú yǐ guān tíng hái bǎ jiǔ,yī nián chūn jǐn sòng chūn shī。

题村舍

杜牧

三树稚桑春未到,扶床乳女午啼饥。sān shù zhì sāng chūn wèi dào,fú chuáng rǔ nǚ wǔ tí jī。
潜销暗铄归何处,万指侯家自不知。qián xiāo àn shuò guī hé chù,wàn zhǐ hóu jiā zì bù zhī。

江上偶见绝句

杜牧

楚江寒食橘花时,野渡临风驻彩旗。chǔ jiāng hán shí jú huā shí,yě dù lín fēng zhù cǎi qí。
草色连云人去住,水纹如縠燕差池。cǎo sè lián yún rén qù zhù,shuǐ wén rú hú yàn chà chí。

题木兰庙

杜牧

弯弓征战作男儿,梦里曾经与画眉。wān gōng zhēng zhàn zuò nán ér,mèng lǐ céng jīng yǔ huà méi。
几度思归还把酒,拂云堆上祝明妃。jǐ dù sī guī hái bǎ jiǔ,fú yún duī shàng zhù míng fēi。

入商山

杜牧

早入商山百里云,蓝溪桥下水声分。zǎo rù shāng shān bǎi lǐ yún,lán xī qiáo xià shuǐ shēng fēn。
流水旧声人旧耳,此回呜咽不堪闻。liú shuǐ jiù shēng rén jiù ěr,cǐ huí wū yàn bù kān wén。

偶题

杜牧

甘罗昔作秦丞相,子政曾为汉辇郎。gān luó xī zuò qín chéng xiāng,zi zhèng céng wèi hàn niǎn láng。
千载更逢王侍读,当时还道有文章。qiān zài gèng féng wáng shì dú,dāng shí hái dào yǒu wén zhāng。

题商山四皓庙一绝

杜牧

吕氏强梁嗣子柔,我于天性岂恩雠。lǚ shì qiáng liáng sì zi róu,wǒ yú tiān xìng qǐ ēn chóu。
南军不袒左边袖,四老安刘是灭刘。nán jūn bù tǎn zuǒ biān xiù,sì lǎo ān liú shì miè liú。

送隐者一绝

杜牧

无媒径路草萧萧,自古云林远市朝。wú méi jìng lù cǎo xiāo xiāo,zì gǔ yún lín yuǎn shì cháo。
公道世间唯白发,贵人头上不曾饶。gōng dào shì jiān wéi bái fā,guì rén tóu shàng bù céng ráo。

有怀重送斛斯判官

杜牧

苍苍烟月满川亭,我有劳歌一为听。cāng cāng yān yuè mǎn chuān tíng,wǒ yǒu láo gē yī wèi tīng。
将取离魂随白骑,三台星里拜文星。jiāng qǔ lí hún suí bái qí,sān tái xīng lǐ bài wén xīng。

寄远

杜牧

前山极远碧云合,清夜一声白雪微。qián shān jí yuǎn bì yún hé,qīng yè yī shēng bái xuě wēi。
欲寄相思千里月,溪边残照雨霏霏。yù jì xiāng sī qiān lǐ yuè,xī biān cán zhào yǔ fēi fēi。