古诗词

诗三百三首

寒山

我见世间人,堂堂好仪相。wǒ jiàn shì jiān rén,táng táng hǎo yí xiāng。
不报父母恩,方寸底模样。bù bào fù mǔ ēn,fāng cùn dǐ mó yàng。
欠负他人钱,蹄穿始惆怅。qiàn fù tā rén qián,tí chuān shǐ chóu chàng。
个个惜妻儿,爷娘不供养。gè gè xī qī ér,yé niáng bù gōng yǎng。
兄弟似冤家,心中长怅怏。xiōng dì shì yuān jiā,xīn zhōng zhǎng chàng yàng。
忆昔少年时,求神愿成长。yì xī shǎo nián shí,qiú shén yuàn chéng zhǎng。
今为不孝子,世间多此样。jīn wèi bù xiào zi,shì jiān duō cǐ yàng。
买肉自家噇,抹觜道我畅。mǎi ròu zì jiā chuáng,mǒ zī dào wǒ chàng。
自逞说喽啰,聪明无益当。zì chěng shuō lóu luō,cōng míng wú yì dāng。
牛头努目瞋,出去始时向。niú tóu nǔ mù chēn,chū qù shǐ shí xiàng。
择佛烧好香,拣僧归供养。zé fú shāo hǎo xiāng,jiǎn sēng guī gōng yǎng。
罗汉门前乞,趁却闲和尚。luó hàn mén qián qǐ,chèn què xián hé shàng。
不悟无为人,从来无相状。bù wù wú wèi rén,cóng lái wú xiāng zhuàng。
封疏请名僧,䞋钱两三样。fēng shū qǐng míng sēng,chèn qián liǎng sān yàng。
云光好法师,安角在头上。yún guāng hǎo fǎ shī,ān jiǎo zài tóu shàng。
汝无平等心,圣贤俱不降。rǔ wú píng děng xīn,shèng xián jù bù jiàng。
凡圣皆混然,劝君休取相。fán shèng jiē hùn rán,quàn jūn xiū qǔ xiāng。
我法妙难思,天龙尽回向。wǒ fǎ miào nán sī,tiān lóng jǐn huí xiàng。
我今稽首礼,无上法中王。wǒ jīn jī shǒu lǐ,wú shàng fǎ zhōng wáng。
慈悲大喜舍,名称满十方。cí bēi dà xǐ shě,míng chēng mǎn shí fāng。
众生作依怙,智慧身金刚。zhòng shēng zuò yī hù,zhì huì shēn jīn gāng。
顶礼无所著,我师大法王。dǐng lǐ wú suǒ zhù,wǒ shī dà fǎ wáng。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

不行真正道,随邪号行婆。bù xíng zhēn zhèng dào,suí xié hào xíng pó。
口惭神佛少,心怀嫉妒多。kǒu cán shén fú shǎo,xīn huái jí dù duō。
背后噇鱼肉,人前念佛陀。bèi hòu chuáng yú ròu,rén qián niàn fú tuó。
如此修身处,难应避奈何。rú cǐ xiū shēn chù,nán yīng bì nài hé。

诗三百三首

寒山

世有一等愚,茫茫恰似驴。shì yǒu yī děng yú,máng máng qià shì lǘ。
还解人言语,贪淫状若猪。hái jiě rén yán yǔ,tān yín zhuàng ruò zhū。
险巇难可测,实语却成虚。xiǎn xī nán kě cè,shí yǔ què chéng xū。
谁能共伊语,令教莫此居。shuí néng gòng yī yǔ,lìng jiào mò cǐ jū。

诗三百三首

寒山

有汉姓慠慢,名贪字不廉。yǒu hàn xìng ào màn,míng tān zì bù lián。
一身无所解,百事被他嫌。yī shēn wú suǒ jiě,bǎi shì bèi tā xián。
死恶黄连苦,生怜白蜜甜。sǐ è huáng lián kǔ,shēng lián bái mì tián。
吃鱼犹未止,食肉更无厌。chī yú yóu wèi zhǐ,shí ròu gèng wú yàn。

诗三百三首

寒山

纵你居犀角,饶君带虎睛。zòng nǐ jū xī jiǎo,ráo jūn dài hǔ jīng。
桃枝将辟秽,蒜壳取为璎。táo zhī jiāng pì huì,suàn ké qǔ wèi yīng。
暖腹茱萸酒,空心枸杞羹。nuǎn fù zhū yú jiǔ,kōng xīn gǒu qǐ gēng。
终归不免死,浪自觅长生。zhōng guī bù miǎn sǐ,làng zì mì zhǎng shēng。

诗三百三首

寒山

卜择幽居地,天台更莫言。bo zé yōu jū dì,tiān tái gèng mò yán。
猿啼溪雾冷,岳色草门连。yuán tí xī wù lěng,yuè sè cǎo mén lián。
折叶覆松室,开池引涧泉。zhé yè fù sōng shì,kāi chí yǐn jiàn quán。
已甘休万事,采蕨度残年。yǐ gān xiū wàn shì,cǎi jué dù cán nián。

诗三百三首

寒山

益者益其精,可名为有益。yì zhě yì qí jīng,kě míng wèi yǒu yì。
易者易其形,是名之有易。yì zhě yì qí xíng,shì míng zhī yǒu yì。
能益复能易,当得上仙籍。néng yì fù néng yì,dāng dé shàng xiān jí。
无益复无易,终不免死厄。wú yì fù wú yì,zhōng bù miǎn sǐ è。

诗三百三首

寒山

徒劳说三史,浪自看五经。tú láo shuō sān shǐ,làng zì kàn wǔ jīng。
洎老检黄籍,依前住白丁。jì lǎo jiǎn huáng jí,yī qián zhù bái dīng。
筮遭连蹇卦,生主虚危星。shì zāo lián jiǎn guà,shēng zhǔ xū wēi xīng。
不及河边树,年年一度青。bù jí hé biān shù,nián nián yī dù qīng。

诗三百三首

寒山

碧涧泉水清,寒山月华白。bì jiàn quán shuǐ qīng,hán shān yuè huá bái。
默知神自明,观空境逾寂。mò zhī shén zì míng,guān kōng jìng yú jì。

诗三百三首

寒山

我今有一襦,非罗复非绮。wǒ jīn yǒu yī rú,fēi luó fù fēi qǐ。
借问作何色,不红亦不紫。jiè wèn zuò hé sè,bù hóng yì bù zǐ。
夏天将作衫,冬天将作被。xià tiān jiāng zuò shān,dōng tiān jiāng zuò bèi。
冬夏递互用,长年只这是。dōng xià dì hù yòng,zhǎng nián zhǐ zhè shì。

诗三百三首

寒山

白拂栴檀柄,馨香竟日闻。bái fú zhān tán bǐng,xīn xiāng jìng rì wén。
柔和如卷雾,摇拽似行云。róu hé rú juǎn wù,yáo zhuāi shì xíng yún。
礼奉宜当暑,高提复去尘。lǐ fèng yí dāng shǔ,gāo tí fù qù chén。
时时方丈内,将用指迷人。shí shí fāng zhàng nèi,jiāng yòng zhǐ mí rén。

诗三百三首

寒山

贪爱有人求快活,不知祸在百年身。tān ài yǒu rén qiú kuài huó,bù zhī huò zài bǎi nián shēn。
但看阳燄浮沤水,便觉无常败坏人。dàn kàn yáng yàn fú ōu shuǐ,biàn jué wú cháng bài huài rén。
丈夫志气直如铁,无曲心中道自真。zhàng fū zhì qì zhí rú tiě,wú qū xīn zhōng dào zì zhēn。
行密节高霜下竹,方知不枉用心神。xíng mì jié gāo shuāng xià zhú,fāng zhī bù wǎng yòng xīn shén。

诗三百三首

寒山

多少般数人,百计求名利。duō shǎo bān shù rén,bǎi jì qiú míng lì。
心贪觅荣华,经营图富贵。xīn tān mì róng huá,jīng yíng tú fù guì。
心未片时歇,奔突如烟气。xīn wèi piàn shí xiē,bēn tū rú yān qì。
家眷实团圆,一呼百诺至。jiā juàn shí tuán yuán,yī hū bǎi nuò zhì。
不过七十年,冰消瓦解置。bù guò qī shí nián,bīng xiāo wǎ jiě zhì。
死了万事休,谁人承后嗣。sǐ le wàn shì xiū,shuí rén chéng hòu sì。
水浸泥弹丸,方知无意智。shuǐ jìn ní dàn wán,fāng zhī wú yì zhì。

诗三百三首

寒山

贪人好聚财,恰如枭爱子。tān rén hǎo jù cái,qià rú xiāo ài zi。
子大而食母,财多还害己。zi dà ér shí mǔ,cái duō hái hài jǐ。
散之即福生,聚之即祸起。sàn zhī jí fú shēng,jù zhī jí huò qǐ。
无财亦无祸,鼓翼青云里。wú cái yì wú huò,gǔ yì qīng yún lǐ。

诗三百三首

寒山

去家一万里,提剑击匈奴。qù jiā yī wàn lǐ,tí jiàn jī xiōng nú。
得利渠即死,失利汝即殂。dé lì qú jí sǐ,shī lì rǔ jí cú。
渠命既不惜,汝命亦何辜。qú mìng jì bù xī,rǔ mìng yì hé gū。
教汝百胜术,不贪为上谟。jiào rǔ bǎi shèng shù,bù tān wèi shàng mó。

诗三百三首

寒山

瞋是心中火,能烧功德林。chēn shì xīn zhōng huǒ,néng shāo gōng dé lín。
欲行菩萨道,忍辱护真心。yù xíng pú sà dào,rěn rǔ hù zhēn xīn。