古诗词

诗三百三首

寒山

我见世间人,堂堂好仪相。wǒ jiàn shì jiān rén,táng táng hǎo yí xiāng。
不报父母恩,方寸底模样。bù bào fù mǔ ēn,fāng cùn dǐ mó yàng。
欠负他人钱,蹄穿始惆怅。qiàn fù tā rén qián,tí chuān shǐ chóu chàng。
个个惜妻儿,爷娘不供养。gè gè xī qī ér,yé niáng bù gōng yǎng。
兄弟似冤家,心中长怅怏。xiōng dì shì yuān jiā,xīn zhōng zhǎng chàng yàng。
忆昔少年时,求神愿成长。yì xī shǎo nián shí,qiú shén yuàn chéng zhǎng。
今为不孝子,世间多此样。jīn wèi bù xiào zi,shì jiān duō cǐ yàng。
买肉自家噇,抹觜道我畅。mǎi ròu zì jiā chuáng,mǒ zī dào wǒ chàng。
自逞说喽啰,聪明无益当。zì chěng shuō lóu luō,cōng míng wú yì dāng。
牛头努目瞋,出去始时向。niú tóu nǔ mù chēn,chū qù shǐ shí xiàng。
择佛烧好香,拣僧归供养。zé fú shāo hǎo xiāng,jiǎn sēng guī gōng yǎng。
罗汉门前乞,趁却闲和尚。luó hàn mén qián qǐ,chèn què xián hé shàng。
不悟无为人,从来无相状。bù wù wú wèi rén,cóng lái wú xiāng zhuàng。
封疏请名僧,䞋钱两三样。fēng shū qǐng míng sēng,chèn qián liǎng sān yàng。
云光好法师,安角在头上。yún guāng hǎo fǎ shī,ān jiǎo zài tóu shàng。
汝无平等心,圣贤俱不降。rǔ wú píng děng xīn,shèng xián jù bù jiàng。
凡圣皆混然,劝君休取相。fán shèng jiē hùn rán,quàn jūn xiū qǔ xiāng。
我法妙难思,天龙尽回向。wǒ fǎ miào nán sī,tiān lóng jǐn huí xiàng。
我今稽首礼,无上法中王。wǒ jīn jī shǒu lǐ,wú shàng fǎ zhōng wáng。
慈悲大喜舍,名称满十方。cí bēi dà xǐ shě,míng chēng mǎn shí fāng。
众生作依怙,智慧身金刚。zhòng shēng zuò yī hù,zhì huì shēn jīn gāng。
顶礼无所著,我师大法王。dǐng lǐ wú suǒ zhù,wǒ shī dà fǎ wáng。
寒山

寒山

寒山(生卒年不详),字、号均不详,唐代长安(今陕西西安)人。出身于官宦人家,多次投考不第,后出家,三十岁后隐居于浙东天台山,享年一百多岁。严振非《寒山子身世考》中更以《北史》、《隋书》等大量史料与寒山诗相印证,指出寒山乃为隋皇室后裔杨瓒之子杨温,因遭皇室内的妒忌与排挤及佛教思想影响而遁入空门,隐于天台山寒岩。这位富有神话色彩的唐代诗人,曾经一度被世人冷落,然而随着二十世纪的到来,其诗却越来越多地被世人接受并广泛流传。正如其诗所写:“有人笑我诗,我诗合典雅。不烦郑氏笺,岂用毛公解。” 寒山的作品>>

猜您喜欢

诗三百三首

寒山

田家避暑月,斗酒共谁欢。tián jiā bì shǔ yuè,dòu jiǔ gòng shuí huān。
杂杂排山果,疏疏围酒樽。zá zá pái shān guǒ,shū shū wéi jiǔ zūn。
芦莦将代席,蕉叶且充盘。lú shāo jiāng dài xí,jiāo yè qiě chōng pán。
醉后支颐坐,须弥小弹丸。zuì hòu zhī yí zuò,xū mí xiǎo dàn wán。

诗三百三首

寒山

个是何措大,时来省南院。gè shì hé cuò dà,shí lái shěng nán yuàn。
年可三十馀,曾经四五选。nián kě sān shí yú,céng jīng sì wǔ xuǎn。
囊里无青蚨,箧中有黄绢。náng lǐ wú qīng fú,qiè zhōng yǒu huáng juàn。
行到食店前,不敢暂回面。xíng dào shí diàn qián,bù gǎn zàn huí miàn。

诗三百三首

寒山

为人常吃用,爱意须悭惜。wèi rén cháng chī yòng,ài yì xū qiān xī。
老去不自由,渐被他推斥。lǎo qù bù zì yóu,jiàn bèi tā tuī chì。
送向荒山头,一生愿虚掷。sòng xiàng huāng shān tóu,yī shēng yuàn xū zhì。
亡羊罢补牢,失意终无极。wáng yáng bà bǔ láo,shī yì zhōng wú jí。

诗三百三首

寒山

浪造凌霄阁,虚登百尺楼。làng zào líng xiāo gé,xū dēng bǎi chǐ lóu。
养生仍夭命,诱读讵封侯。yǎng shēng réng yāo mìng,yòu dú jù fēng hóu。
不用从黄口,何须厌白头。bù yòng cóng huáng kǒu,hé xū yàn bái tóu。
未能端似箭,且莫曲如钩。wèi néng duān shì jiàn,qiě mò qū rú gōu。

诗三百三首

寒山

云山叠叠连天碧,路僻林深无客游。yún shān dié dié lián tiān bì,lù pì lín shēn wú kè yóu。
远望孤蟾明皎皎,近闻群鸟语啾啾。yuǎn wàng gū chán míng jiǎo jiǎo,jìn wén qún niǎo yǔ jiū jiū。
老夫独坐栖青嶂,少室闲居任白头。lǎo fū dú zuò qī qīng zhàng,shǎo shì xián jū rèn bái tóu。
可叹往年与今日,无心还似水东流。kě tàn wǎng nián yǔ jīn rì,wú xīn hái shì shuǐ dōng liú。

诗三百三首

寒山

富贵疏亲聚,只为多钱米。fù guì shū qīn jù,zhǐ wèi duō qián mǐ。
贫贱骨肉离,非关少兄弟。pín jiàn gǔ ròu lí,fēi guān shǎo xiōng dì。
急须归去来,招贤阁未启。jí xū guī qù lái,zhāo xián gé wèi qǐ。
浪行朱雀街,踏破皮鞋底。làng xíng zhū què jiē,tà pò pí xié dǐ。

诗三百三首

寒山

我见一痴汉,仍居三两妇。wǒ jiàn yī chī hàn,réng jū sān liǎng fù。
养得八九儿,总是随宜手。yǎng dé bā jiǔ ér,zǒng shì suí yí shǒu。
丁防是新差,资财非旧有。dīng fáng shì xīn chà,zī cái fēi jiù yǒu。
黄蘖作驴鞦,始知苦在后。huáng niè zuò lǘ qiū,shǐ zhī kǔ zài hòu。

诗三百三首

寒山

新谷尚未熟,旧谷今已无。xīn gǔ shàng wèi shú,jiù gǔ jīn yǐ wú。
就贷一斗许,门外立踟蹰。jiù dài yī dòu xǔ,mén wài lì chí chú。
夫出教问妇,妇出遣问夫。fū chū jiào wèn fù,fù chū qiǎn wèn fū。
悭惜不救乏,财多为累愚。qiān xī bù jiù fá,cái duō wèi lèi yú。

诗三百三首

寒山

大有好笑事,略陈三五个。dà yǒu hǎo xiào shì,lüè chén sān wǔ gè。
张公富奢华,孟子贫轗轲。zhāng gōng fù shē huá,mèng zi pín kǎn kē。
只取侏儒饱,不怜方朔饿。zhǐ qǔ zhū rú bǎo,bù lián fāng shuò è。
巴歌唱者多,白雪无人和。bā gē chàng zhě duō,bái xuě wú rén hé。

诗三百三首

寒山

老翁娶少妇,发白妇不耐。lǎo wēng qǔ shǎo fù,fā bái fù bù nài。
老婆嫁少夫,面黄夫不爱。lǎo pó jià shǎo fū,miàn huáng fū bù ài。
老翁娶老婆,一一无弃背。lǎo wēng qǔ lǎo pó,yī yī wú qì bèi。
少妇嫁少夫,两两相怜态。shǎo fù jià shǎo fū,liǎng liǎng xiāng lián tài。

诗三百三首

寒山

雍容美少年,博览诸经史。yōng róng měi shǎo nián,bó lǎn zhū jīng shǐ。
尽号曰先生,皆称为学士。jǐn hào yuē xiān shēng,jiē chēng wèi xué shì。
未能得官职,不解秉耒耜。wèi néng dé guān zhí,bù jiě bǐng lěi sì。
冬披破布衫,盖是书误己。dōng pī pò bù shān,gài shì shū wù jǐ。

诗三百三首

寒山

鸟语情不堪,其时卧草庵。niǎo yǔ qíng bù kān,qí shí wò cǎo ān。
樱桃红烁烁,杨柳正毵毵。yīng táo hóng shuò shuò,yáng liǔ zhèng sān sān。
旭日衔青嶂,晴云洗渌潭。xù rì xián qīng zhàng,qíng yún xǐ lù tán。
谁知出尘俗,驭上寒山南。shuí zhī chū chén sú,yù shàng hán shān nán。

诗三百三首

寒山

昨日何悠悠,场中可怜许。zuó rì hé yōu yōu,chǎng zhōng kě lián xǔ。
上为桃李径,下作兰荪渚。shàng wèi táo lǐ jìng,xià zuò lán sūn zhǔ。
复有绮罗人,舍中翠毛羽。fù yǒu qǐ luó rén,shě zhōng cuì máo yǔ。
相逢欲相唤,脉脉不能语。xiāng féng yù xiāng huàn,mài mài bù néng yǔ。

诗三百三首

寒山

丈夫莫守困,无钱须经纪。zhàng fū mò shǒu kùn,wú qián xū jīng jì。
养得一牸牛,生得五犊子。yǎng dé yī zì niú,shēng dé wǔ dú zi。
犊子又生儿,积数无穷已。dú zi yòu shēng ér,jī shù wú qióng yǐ。
寄语陶朱公,富与君相似。jì yǔ táo zhū gōng,fù yǔ jūn xiāng shì。

诗三百三首

寒山

之字何惶惶,卜居须自审。zhī zì hé huáng huáng,bo jū xū zì shěn。
南方瘴疠多,北地风霜甚。nán fāng zhàng lì duō,běi dì fēng shuāng shén。
荒陬不可居,毒川难可饮。huāng zōu bù kě jū,dú chuān nán kě yǐn。
魂兮归去来,食我家园葚。hún xī guī qù lái,shí wǒ jiā yuán rèn。