古诗词

同乐天中秋夜洛河玩月二首

裴夷直

清洛半秋悬璧月,彩船当夕泛银河。qīng luò bàn qiū xuán bì yuè,cǎi chuán dāng xī fàn yín hé。
苍龙颔底珠皆没,白帝心边镜乍磨。cāng lóng hàn dǐ zhū jiē méi,bái dì xīn biān jìng zhà mó。
海上几时霜雪积,人间此夜管弦多。hǎi shàng jǐ shí shuāng xuě jī,rén jiān cǐ yè guǎn xián duō。
须知天地为炉意,尽取黄金铸作波。xū zhī tiān dì wèi lú yì,jǐn qǔ huáng jīn zhù zuò bō。

裴夷直

唐苏州吴县人,字礼卿。宪宗元和十年进士。工诗,有盛名。历迁右拾遗、中书舍人。武宗立,夷直视册牒不肯署,出为杭州刺史,斥驩州司户参军。宣宗即位初,内徙,为兵部郎中,江、苏、华等州刺史。官终散骑常侍。有诗集。 裴夷直的作品>>

猜您喜欢

令和州买松

裴夷直

好觅凌霜质,仍须带雨栽。hǎo mì líng shuāng zhì,réng xū dài yǔ zāi。
须知剖竹日,便是看松来。xū zhī pōu zhú rì,biàn shì kàn sōng lái。

题断金集后

裴夷直

一览断金集,再悲埋玉人。yī lǎn duàn jīn jí,zài bēi mái yù rén。
牙弦千古绝,珠泪万行新。yá xián qiān gǔ jué,zhū lèi wàn xíng xīn。

晚凉

裴夷直

檐前蔽日多高树,竹下添池有小渠。yán qián bì rì duō gāo shù,zhú xià tiān chí yǒu xiǎo qú。
山客野僧归去后,晚凉移案独临书。shān kè yě sēng guī qù hòu,wǎn liáng yí àn dú lín shū。

和周侍御洛城雪

裴夷直

天街飞辔踏琼英,四顾全疑在玉京。tiān jiē fēi pèi tà qióng yīng,sì gù quán yí zài yù jīng。
一种相如抽秘思,兔园那比凤凰城。yī zhǒng xiāng rú chōu mì sī,tù yuán nà bǐ fèng huáng chéng。

奉和大梁相公送人二首

裴夷直

谢公日日伤离别,又向西堂送阿连。xiè gōng rì rì shāng lí bié,yòu xiàng xī táng sòng ā lián。
想到越中秋已尽,镜河应羡月团圆。xiǎng dào yuè zhōng qiū yǐ jǐn,jìng hé yīng xiàn yuè tuán yuán。

奉和大梁相公送人二首

裴夷直

北津杨柳迎烟绿,南岸阑干映水红。běi jīn yáng liǔ yíng yān lǜ,nán àn lán gàn yìng shuǐ hóng。
君到襄阳渡江处,始应回首忆羊公。jūn dào xiāng yáng dù jiāng chù,shǐ yīng huí shǒu yì yáng gōng。

酬唐仁烈相别后喜阻风未发见寄

裴夷直

离心一起泪双流,春浪无情也白头。lí xīn yī qǐ lèi shuāng liú,chūn làng wú qíng yě bái tóu。
风若有知须放去,莫教重别又重愁。fēng ruò yǒu zhī xū fàng qù,mò jiào zhòng bié yòu zhòng chóu。

秦中卧病思归

裴夷直

索索凉风满树头,破窗残月五更秋。suǒ suǒ liáng fēng mǎn shù tóu,pò chuāng cán yuè wǔ gèng qiū。
病身归处吴江上,一寸心中万里愁。bìng shēn guī chù wú jiāng shàng,yī cùn xīn zhōng wàn lǐ chóu。

送王缋

裴夷直

翠羽长将玉树期,偶然飞下肯多时。cuì yǔ zhǎng jiāng yù shù qī,ǒu rán fēi xià kěn duō shí。
翩翩一路岚阴晚,却入青葱宿旧枝。piān piān yī lù lán yīn wǎn,què rù qīng cōng sù jiù zhī。

赠美人琴弦

裴夷直

应从玉指到金徽,万态千情料可知。yīng cóng yù zhǐ dào jīn huī,wàn tài qiān qíng liào kě zhī。
今夜灯前湘水怨,殷勤封在七条丝。jīn yè dēng qián xiāng shuǐ yuàn,yīn qín fēng zài qī tiáo sī。

病中知皇子陂荷花盛发寄王缋

裴夷直

十里莲塘路不赊,病来帘外是天涯。shí lǐ lián táng lù bù shē,bìng lái lián wài shì tiān yá。
烦君四句遥相寄,应得诗中便看花。fán jūn sì jù yáo xiāng jì,yīng dé shī zhōng biàn kàn huā。

忆家

裴夷直

天海相连无尽处,梦魂来往尚应难。tiān hǎi xiāng lián wú jǐn chù,mèng hún lái wǎng shàng yīng nán。
谁言南海无霜雪,试向愁人两鬓看。shuí yán nán hǎi wú shuāng xuě,shì xiàng chóu rén liǎng bìn kàn。

留客

裴夷直

青梅欲熟笋初长,嫩绿新阴绕砌凉。qīng méi yù shú sǔn chū zhǎng,nèn lǜ xīn yīn rào qì liáng。
湖馆翛然无俗客,白衣居士且匡床。hú guǎn xiāo rán wú sú kè,bái yī jū shì qiě kuāng chuáng。

别蕲春王判官

裴夷直

四十年来真久故,三千里外暂相逢。sì shí nián lái zhēn jiǔ gù,sān qiān lǐ wài zàn xiāng féng。
今日一杯成远别,烟波眇眇恨重重。jīn rì yī bēi chéng yuǎn bié,yān bō miǎo miǎo hèn zhòng zhòng。

观淬龙泉剑

裴夷直

欧冶将成器,风胡幸见逢。ōu yě jiāng chéng qì,fēng hú xìng jiàn féng。
发硎思剸玉,投水化为龙。fā xíng sī tuán yù,tóu shuǐ huà wèi lóng。
讵肯藏深匣,终朝用刜钟。jù kěn cáng shēn xiá,zhōng cháo yòng fú zhōng。
莲花生宝锷,秋日励霜锋。lián huā shēng bǎo è,qiū rì lì shuāng fēng。
鍊质才三尺,吹毛过百重。liàn zhì cái sān chǐ,chuī máo guò bǎi zhòng。
击磨如不倦,提握愿长从。jī mó rú bù juàn,tí wò yuàn zhǎng cóng。
33123