古诗词

赋王唐卿庐山所得灵壁石

张孝祥

湘江竹深韶不传,后夔神禹飞上天。xiāng jiāng zhú shēn sháo bù chuán,hòu kuí shén yǔ fēi shàng tiān。
泗滨之磬无人编,帝敕此宝沦深渊。sì bīn zhī qìng wú rén biān,dì chì cǐ bǎo lún shēn yuān。
于乎不知几千年,奇形异质鬼所镌。yú hū bù zhī jǐ qiān nián,qí xíng yì zhì guǐ suǒ juān。
青虬赤虎遭缚缠,蹙筋怒爪身挛拳。qīng qiú chì hǔ zāo fù chán,cù jīn nù zhǎo shēn luán quán。
自从胡尘障中原,神物变化随霏烟。zì cóng hú chén zhàng zhōng yuán,shén wù biàn huà suí fēi yān。
金声玉振义不辱,六丁徙置康庐巅。jīn shēng yù zhèn yì bù rǔ,liù dīng xǐ zhì kāng lú diān。
灵台星官未知处,但怪宝气干霄躔。líng tái xīng guān wèi zhī chù,dàn guài bǎo qì gàn xiāo chán。
王郎斋居敷浅原,饮水泣血天所怜。wáng láng zhāi jū fū qiǎn yuán,yǐn shuǐ qì xuè tiān suǒ lián。
空山无人下群仙,似梦非梦或告旃。kōng shān wú rén xià qún xiān,shì mèng fēi mèng huò gào zhān。
扪萝独上果有得,失喜而惧心茫然。mén luó dú shàng guǒ yǒu dé,shī xǐ ér jù xīn máng rán。
百夫挽取自包裹,解衣更买蛮儿毡。bǎi fū wǎn qǔ zì bāo guǒ,jiě yī gèng mǎi mán ér zhān。
缄扃不肯乡人说,知我好古容观瞻。jiān jiōng bù kěn xiāng rén shuō,zhī wǒ hǎo gǔ róng guān zhān。
焚香再拜娄叹息,安得致之天子前。fén xiāng zài bài lóu tàn xī,ān dé zhì zhī tiān zi qián。
安得致之天子前,明堂郊丘备宫县。ān dé zhì zhī tiān zi qián,míng táng jiāo qiū bèi gōng xiàn。
调和正声荐上帝,箫勺群慝收戈鋋。diào hé zhèng shēng jiàn shàng dì,xiāo sháo qún tè shōu gē chán。
朝廷清明用耆哲,一律四海归陶甄。cháo tíng qīng míng yòng qí zhé,yī lǜ sì hǎi guī táo zhēn。
凤皇来仪兽率舞,复古却到虞韶边。fèng huáng lái yí shòu lǜ wǔ,fù gǔ què dào yú sháo biān。
是时赋公笔如椽,襞笺为草登歌篇。shì shí fù gōng bǐ rú chuán,bì jiān wèi cǎo dēng gē piān。
张孝祥

张孝祥

张孝祥(1132年-1169年),字安国,号于湖居士,汉族,简州(今属四川)人,生于明州鄞县。宋朝词人。著有《于湖集》40卷、《于湖词》1卷。其才思敏捷,词豪放爽朗,风格与苏轼相近,孝祥“尝慕东坡,每作为诗文,必问门人曰:‘比东坡如何?’” 张孝祥的作品>>

猜您喜欢

借魏元理画

张孝祥

复古殿中留醉墨,只今神品世间无。fù gǔ diàn zhōng liú zuì mò,zhǐ jīn shén pǐn shì jiān wú。
衡山尚画传家宝,花鸭来禽肯借不。héng shān shàng huà chuán jiā bǎo,huā yā lái qín kěn jiè bù。

钦夫折赠海桐赋诗定叟晦夫皆和某敬报况

张孝祥

童童翠盖拥天香,穷巷无人亦自芳。tóng tóng cuì gài yōng tiān xiāng,qióng xiàng wú rén yì zì fāng。
能致诗豪四公子,不教辜负好风光。néng zhì shī háo sì gōng zi,bù jiào gū fù hǎo fēng guāng。

赠周义山子季隐

张孝祥

乃翁几年在黄阁,郎君四十犹白丁。nǎi wēng jǐ nián zài huáng gé,láng jūn sì shí yóu bái dīng。
一家荣瘁不足道,谁持此意闻天庭。yī jiā róng cuì bù zú dào,shuí chí cǐ yì wén tiān tíng。

枢密端明先生宠分新茶将以丽句穆然清风久矣不作感叹之馀辄敢属和

张孝祥

伐山万鼓震春雷,春乡家山挽得回。fá shān wàn gǔ zhèn chūn léi,chūn xiāng jiā shān wǎn dé huí。
定自君王思苦口,便同金鼎荐盐梅。dìng zì jūn wáng sī kǔ kǒu,biàn tóng jīn dǐng jiàn yán méi。

枢密端明先生宠分新茶将以丽句穆然清风久矣不作感叹之馀辄敢属和

张孝祥

先生笔势挟风雷,春色先从笔底回。xiān shēng bǐ shì xié fēng léi,chūn sè xiān cóng bǐ dǐ huí。
却笑粗官成漫与,望林止渴竟无梅。què xiào cū guān chéng màn yǔ,wàng lín zhǐ kě jìng wú méi。

枢密端明先生宠分新茶将以丽句穆然清风久矣不作感叹之馀辄敢属和

张孝祥

诗肠隐隐转饥雷,春困无人与唤回。shī cháng yǐn yǐn zhuǎn jī léi,chūn kùn wú rén yǔ huàn huí。
强续新诗终不似,空传衣钵向黄梅。qiáng xù xīn shī zhōng bù shì,kōng chuán yī bō xiàng huáng méi。

送慈曼如金山迎印老住大沩

张孝祥

传语金山山下龙,乞将上水一帆风。chuán yǔ jīn shān shān xià lóng,qǐ jiāng shàng shuǐ yī fān fēng。
道人自有飞空锡,只载中泠十丈洪。dào rén zì yǒu fēi kōng xī,zhǐ zài zhōng líng shí zhàng hóng。

小山书院

张孝祥

万里清江占一湾,丛生桂树点幽闲。wàn lǐ qīng jiāng zhàn yī wān,cóng shēng guì shù diǎn yōu xián。
谁人得似刘郎子,赋到淮南大小山。shuí rén dé shì liú láng zi,fù dào huái nán dà xiǎo shān。

舟中热甚从鄂守李寿翁乞冰雪樱桃

张孝祥

熟颗樱桃和露摘,新冰削玉辟风开。shú kē yīng táo hé lù zhāi,xīn bīng xuē yù pì fēng kāi。
南楼纵作一水隔,不遣小舟冲浪来。nán lóu zòng zuò yī shuǐ gé,bù qiǎn xiǎo zhōu chōng làng lái。

夜半走笔酬寿翁

张孝祥

短篷掀舞不得寐,忽枉新诗手自开。duǎn péng xiān wǔ bù dé mèi,hū wǎng xīn shī shǒu zì kāi。
主人留客不作意,更送一江风雨来。zhǔ rén liú kè bù zuò yì,gèng sòng yī jiāng fēng yǔ lái。

夜半走笔酬寿翁

张孝祥

二年尘土堆中坐,一到南楼眼暂开。èr nián chén tǔ duī zhōng zuò,yī dào nán lóu yǎn zàn kāi。
风静江平留不得,待教黄鹄送诗来。fēng jìng jiāng píng liú bù dé,dài jiào huáng gǔ sòng shī lái。

琵琶亭

张孝祥

江州司马旧知音,流落江湖感更深。jiāng zhōu sī mǎ jiù zhī yīn,liú luò jiāng hú gǎn gèng shēn。
万里故人明月夜,琵琶不作亦沾襟。wàn lǐ gù rén míng yuè yè,pí pá bù zuò yì zhān jīn。

琵琶亭

张孝祥

浔阳江上琵琶月,彭泽门前杨柳风。xún yáng jiāng shàng pí pá yuè,péng zé mén qián yáng liǔ fēng。
两贤抵许不相似,哀乐虽殊吾意同。liǎng xián dǐ xǔ bù xiāng shì,āi lè suī shū wú yì tóng。

过三塔寺

张孝祥

湖光潋滟接天浮,风卷银涛未肯休。hú guāng liàn yàn jiē tiān fú,fēng juǎn yín tāo wèi kěn xiū。
夜岸系舟来古塔,不妨踪迹更迟留。yè àn xì zhōu lái gǔ tǎ,bù fáng zōng jì gèng chí liú。

过三塔寺

张孝祥

层峦叠嶂几重重,万顷烟波浩渺中。céng luán dié zhàng jǐ zhòng zhòng,wàn qǐng yān bō hào miǎo zhōng。
钓艇未归饶夕照,耳边芦苇战寒风。diào tǐng wèi guī ráo xī zhào,ěr biān lú wěi zhàn hán fēng。