古诗词

蓝田悟真寺作

苏舜钦

旅食长安城,回遑奔走无停行。lǚ shí zhǎng ān chéng,huí huáng bēn zǒu wú tíng xíng。
清怀壮抱失素尚,胸中堆积尘土生。qīng huái zhuàng bào shī sù shàng,xiōng zhōng duī jī chén tǔ shēng。
偷闲得至玉峰下,为闻悟真之寺之嘉名。tōu xián dé zhì yù fēng xià,wèi wén wù zhēn zhī sì zhī jiā míng。
杖邛赤脚渡蓝水,细流激激心骨清。zhàng qióng chì jiǎo dù lán shuǐ,xì liú jī jī xīn gǔ qīng。
仰看苍山高峰旁,白云明灭藏日光。yǎng kàn cāng shān gāo fēng páng,bái yún míng miè cáng rì guāng。
行人遥指置寺处,正在白云之中央。xíng rén yáo zhǐ zhì sì chù,zhèng zài bái yún zhī zhōng yāng。
逡巡缘栈更险绝,攀萝扪壁随低昂。qūn xún yuán zhàn gèng xiǎn jué,pān luó mén bì suí dī áng。
朋行咫尺乃相失,已与云雾相翱翔。péng xíng zhǐ chǐ nǎi xiāng shī,yǐ yǔ yún wù xiāng áo xiáng。
时闻啼鸟如吹竹,数步一休还纵目。shí wén tí niǎo rú chuī zhú,shù bù yī xiū hái zòng mù。
行行未知高则危,下视昏烟覆平陆。xíng xíng wèi zhī gāo zé wēi,xià shì hūn yān fù píng lù。
满岩佳树尤朴樕,赫赤如霞间浓绿。mǎn yán jiā shù yóu pǔ sù,hè chì rú xiá jiān nóng lǜ。
是时八月初,路旁已见芬芬菊。shì shí bā yuè chū,lù páng yǐ jiàn fēn fēn jú。
贪奇恋景不知倦,侧睥又复心瑟缩。tān qí liàn jǐng bù zhī juàn,cè pì yòu fù xīn sè suō。
神魂飞下大壑幽,定省移时进双足。shén hún fēi xià dà hè yōu,dìng shěng yí shí jìn shuāng zú。
寺门高开朝日辉,丹青黯澹唐时屋。sì mén gāo kāi cháo rì huī,dān qīng àn dàn táng shí wū。
老僧引我周游看,且云白氏子诗乃实录。lǎo sēng yǐn wǒ zhōu yóu kàn,qiě yún bái shì zi shī nǎi shí lù。
此诗畴昔予所闻,殷殷更向碑前读。cǐ shī chóu xī yǔ suǒ wén,yīn yīn gèng xiàng bēi qián dú。
按言索像今无复,惟有流泉数道如车辐。àn yán suǒ xiàng jīn wú fù,wéi yǒu liú quán shù dào rú chē fú。
我嫌世累欲暂居,又云此地无留宿。wǒ xián shì lèi yù zàn jū,yòu yún cǐ dì wú liú sù。
殿宇之后林莽中,日暮尝有虎豹伏。diàn yǔ zhī hòu lín mǎng zhōng,rì mù cháng yǒu hǔ bào fú。
凿石龛边崖至深,近有浮屠于此相枨触。záo shí kān biān yá zhì shēn,jìn yǒu fú tú yú cǐ xiāng chéng chù。
悁心宿忿两不解,一乃颠挤死其谷。yuān xīn sù fèn liǎng bù jiě,yī nǎi diān jǐ sǐ qí gǔ。
我闻为之久颦蹙,此向期将避烦辱。wǒ wén wèi zhī jiǔ pín cù,cǐ xiàng qī jiāng bì fán rǔ。
不为伤生事,争如平地随流俗。bù wèi shāng shēng shì,zhēng rú píng dì suí liú sú。
叹息回头急出山,始觉全躯已为福。tàn xī huí tóu jí chū shān,shǐ jué quán qū yǐ wèi fú。
苏舜钦

苏舜钦

苏舜钦(1008—1048)北宋诗人,字子美,开封(今属河南)人,曾祖父由梓州铜山(今四川中江)迁至开封(今属河南)。曾任县令、大理评事、集贤殿校理,监进奏院等职。因支持范仲淹的庆历革新,为守旧派所恨,御史中丞王拱辰让其属官劾奏苏舜钦,劾其在进奏院祭神时,用卖废纸之钱宴请宾客。罢职闲居苏州。后来复起为湖州长史,但不久就病故了。他与梅尧臣齐名,人称“梅苏”。有《苏学士文集》诗文集有《苏舜钦集》16卷,《四部丛刊》影清康熙刊本。1981年上海古籍出版社出版《苏舜钦集》。 苏舜钦的作品>>

猜您喜欢

水调歌头·沧浪亭

苏舜钦

潇洒太湖岸,淡伫洞庭山。xiāo sǎ tài hú àn,dàn zhù dòng tíng shān。
鱼龙隐处,烟雾深锁渺弥间。yú lóng yǐn chù,yān wù shēn suǒ miǎo mí jiān。
方念陶朱张翰,忽有扁舟急桨,撇浪载鲈还。fāng niàn táo zhū zhāng hàn,hū yǒu biǎn zhōu jí jiǎng,piē làng zài lú hái。
落日暴风雨,归路绕汀湾。luò rì bào fēng yǔ,guī lù rào tīng wān。
丈夫志,当景盛,耻疏闲。zhàng fū zhì,dāng jǐng shèng,chǐ shū xián。
壮年何事憔悴,华发改朱颜。zhuàng nián hé shì qiáo cuì,huá fā gǎi zhū yán。
拟借寒潭垂钓,又恐鸥鸟相猜,不肯傍青纶。nǐ jiè hán tán chuí diào,yòu kǒng ōu niǎo xiāng cāi,bù kěn bàng qīng lún。
刺棹穿芦荻,无语看波澜。cì zhào chuān lú dí,wú yǔ kàn bō lán。

夏意

苏舜钦

别院深深夏簟清,石榴开遍透帘明。bié yuàn shēn shēn xià diàn qīng,shí liú kāi biàn tòu lián míng。
树阴满地日当午,梦觉流莺时一声。shù yīn mǎn dì rì dāng wǔ,mèng jué liú yīng shí yī shēng。

兴庆池

苏舜钦

馀润涨龙渠,疏溜连清浐。yú rùn zhǎng lóng qú,shū liū lián qīng chǎn。
助晓远昏山,浮秋明刮眼。zhù xiǎo yuǎn hūn shān,fú qiū míng guā yǎn。
渔归别浦闲,雁下沧波晚。yú guī bié pǔ xián,yàn xià cāng bō wǎn。
岸北有高台,离魂荡无限。àn běi yǒu gāo tái,lí hún dàng wú xiàn。

和石曼卿明河咏

苏舜钦

八月银河好,天高夜自明。bā yuè yín hé hǎo,tiān gāo yè zì míng。
楼台通迥意,风露得馀清。lóu tái tōng jiǒng yì,fēng lù dé yú qīng。
几为浮云乱,都宜小雨晴。jǐ wèi fú yún luàn,dōu yí xiǎo yǔ qíng。
离人强回首,耿耿邈无情。lí rén qiáng huí shǒu,gěng gěng miǎo wú qíng。

静胜堂夏日呈王尉

苏舜钦

虚堂吏事稀,吟卧欲忘机。xū táng lì shì xī,yín wò yù wàng jī。
窗静蜂迷出,帘轻燕误飞。chuāng jìng fēng mí chū,lián qīng yàn wù fēi。
烦心倾晚簟,倦体快风衣。fán xīn qīng wǎn diàn,juàn tǐ kuài fēng yī。
更想霜云外,同君看翠微。gèng xiǎng shuāng yún wài,tóng jūn kàn cuì wēi。

黎生下第还乡

苏舜钦

人云之子贤,文采出巴川。rén yún zhī zi xián,wén cǎi chū bā chuān。
失意声名在,还爱岁月迁。shī yì shēng míng zài,hái ài suì yuè qiān。
离怀春色里,归路夕阳边。lí huái chūn sè lǐ,guī lù xī yáng biān。
无废青箱学,穷愁古亦然。wú fèi qīng xiāng xué,qióng chóu gǔ yì rán。

春日晚晴

苏舜钦

人言春雨好,更好晚来晴。rén yán chūn yǔ hǎo,gèng hǎo wǎn lái qíng。
树色通帘翠,烟姿著物明。shù sè tōng lián cuì,yān zī zhù wù míng。
得泥初燕喜,避弋去鸿轻。dé ní chū yàn xǐ,bì yì qù hóng qīng。
谁见危栏外,斜阳尽眼平。shuí jiàn wēi lán wài,xié yáng jǐn yǎn píng。

有客

苏舜钦

有客论时事,相看各惨然。yǒu kè lùn shí shì,xiāng kàn gè cǎn rán。
蛮夷杀郡将,蝗蝻食民田。mán yí shā jùn jiāng,huáng nǎn shí mín tián。
萧瑟心空远,徘徊志自怜。xiāo sè xīn kōng yuǎn,pái huái zhì zì lián。
何人同国耻,馀愤落樽前。hé rén tóng guó chǐ,yú fèn luò zūn qián。

和马承之古庙

苏舜钦

庙貌空山里,垣颓入径斜。miào mào kōng shān lǐ,yuán tuí rù jìng xié。
尚应名竹素,不复祭牲豭。shàng yīng míng zhú sù,bù fù jì shēng jiā。
木暗鸮呼鬼,庭荒雀啅蛇。mù àn xiāo hū guǐ,tíng huāng què zhuó shé。
有灵从寂寞,慎勿学凶邪。yǒu líng cóng jì mò,shèn wù xué xiōng xié。

和解生中秋月

苏舜钦

不为人间意,居然节物清。bù wèi rén jiān yì,jū rán jié wù qīng。
银堂通夜白,金饼隔林明。yín táng tōng yè bái,jīn bǐng gé lín míng。
醉客尊前倒,栖乌露下惊。zuì kè zūn qián dào,qī wū lù xià jīng。
悲欢今古事,寂寂堕荒城。bēi huān jīn gǔ shì,jì jì duò huāng chéng。

独游辋川

苏舜钦

行穿翠霭中,绝涧落疏钟。xíng chuān cuì ǎi zhōng,jué jiàn luò shū zhōng。
数里踏乱石,一川环碧峰。shù lǐ tà luàn shí,yī chuān huán bì fēng。
暗林麋养角,当路虎留踪。àn lín mí yǎng jiǎo,dāng lù hǔ liú zōng。
隐逸何曾见,孤吟对古松。yǐn yì hé céng jiàn,gū yín duì gǔ sōng。

望秦陵

苏舜钦

雄心虽盖世,竟亦弃群臣。xióng xīn suī gài shì,jìng yì qì qún chén。
役重倾天下,时危启圣人。yì zhòng qīng tiān xià,shí wēi qǐ shèng rén。
石麟空举首,银海罢流春。shí lín kōng jǔ shǒu,yín hǎi bà liú chūn。
陇阙今无复,应深行路尘。lǒng quē jīn wú fù,yīng shēn xíng lù chén。

送王杨庭著作宰巫山

苏舜钦

兰台旧漫郎,为邑上瞿唐。lán tái jiù màn láng,wèi yì shàng qú táng。
地僻风烟古,公馀日景长。dì pì fēng yān gǔ,gōng yú rì jǐng zhǎng。
江声通白帝,山势入青羌。jiāng shēng tōng bái dì,shān shì rù qīng qiāng。
落笔多佳句,时应满锦囊。luò bǐ duō jiā jù,shí yīng mǎn jǐn náng。

晚意

苏舜钦

晚色微茫至,前山次第昏。wǎn sè wēi máng zhì,qián shān cì dì hūn。
羸牛归径远,宿鸟傍檐翻。léi niú guī jìng yuǎn,sù niǎo bàng yán fān。
盘喜黄粱熟,杯馀白酒浑。pán xǐ huáng liáng shú,bēi yú bái jiǔ hún。
田家虽澹薄,犹得离尘喧。tián jiā suī dàn báo,yóu dé lí chén xuān。

暑景

苏舜钦

溽暑倦幽斋,纵横书乱堆。rù shǔ juàn yōu zhāi,zòng héng shū luàn duī。
风多应秀麦,雨密不黄梅。fēng duō yīng xiù mài,yǔ mì bù huáng méi。
乳燕并头语,红葵向背开。rǔ yàn bìng tóu yǔ,hóng kuí xiàng bèi kāi。
吟馀晴月上,凉思入尊罍。yín yú qíng yuè shàng,liáng sī rù zūn léi。
1651234567»