古诗词

送陆务观

李石

近别已不易,远别良更难。jìn bié yǐ bù yì,yuǎn bié liáng gèng nán。
莫作远近想,便觉宇宙宽。mò zuò yuǎn jìn xiǎng,biàn jué yǔ zhòu kuān。
聚散与出处,等以道眼看。jù sàn yǔ chū chù,děng yǐ dào yǎn kàn。
君去便乡国,我留为亲欢。jūn qù biàn xiāng guó,wǒ liú wèi qīn huān。
吴蜀视旅亭,随处寓以安。wú shǔ shì lǚ tíng,suí chù yù yǐ ān。
谁能诧凡见,鴳翮齐鹏抟。shuí néng chà fán jiàn,yàn hé qí péng tuán。
是家好门地,羽仪耀朝端。shì jiā hǎo mén dì,yǔ yí yào cháo duān。
竹西丞相客,冀北幕府官。zhú xī chéng xiāng kè,jì běi mù fǔ guān。
清庙瑚琏器,仙人承露盘。qīng miào hú liǎn qì,xiān rén chéng lù pán。
谈笑翰墨香,芳佩杂茝兰。tán xiào hàn mò xiāng,fāng pèi zá chǎi lán。
雪山笏拄颐,碧玉高巑岏。xuě shān hù zhǔ yí,bì yù gāo cuán wán。
锋车促收召,买舟系江干。fēng chē cù shōu zhào,mǎi zhōu xì jiāng gàn。
瞿塘浪粘天,怒涛驾风湍。qú táng làng zhān tiān,nù tāo jià fēng tuān。
西湖软红路,塔级层旃檀。xī hú ruǎn hóng lù,tǎ jí céng zhān tán。
还来捧御床,剖腹呈琅玕。hái lái pěng yù chuáng,pōu fù chéng láng gān。
前修席玉铉,旧事追金銮。qián xiū xí yù xuàn,jiù shì zhuī jīn luán。
潦倒困灾患,名节空雕残。lǎo dào kùn zāi huàn,míng jié kōng diāo cán。
不假子夏盖,敢弹贡禹冠。bù jiǎ zi xià gài,gǎn dàn gòng yǔ guān。
隔阔如昨梦,道义期岁寒。gé kuò rú zuó mèng,dào yì qī suì hán。
日边一纸书,时烦问加餐。rì biān yī zhǐ shū,shí fán wèn jiā cān。

李石

宋资州资阳人,字知几,号方舟。高宗绍兴二十一年进士。孝宗乾道中,以荐任太学博士。因直言径行,不附权贵,出主石室。蜀人从学者如云,闽越之士亦万里而往,刻石题诸生名者几千人。后为成都倅。时作山水小笔,风调远俗。卒年七十余。有《方舟易说》、《方舟集》、《续博物志》等。 李石的作品>>

猜您喜欢

扇子诗

李石

三秋桂子玉舒花,天上楼台出帝家。sān qiū guì zi yù shū huā,tiān shàng lóu tái chū dì jiā。
只许阿兔操杵臼,不知更有玉虾蟆。zhǐ xǔ ā tù cāo chǔ jiù,bù zhī gèng yǒu yù xiā má。

扇子诗

李石

饤饾蛛丝织网罗,坐看牛女夜斜河。dìng dòu zhū sī zhī wǎng luó,zuò kàn niú nǚ yè xié hé。
只今颇怪人间巧,见说天孙巧更多。zhǐ jīn pǒ guài rén jiān qiǎo,jiàn shuō tiān sūn qiǎo gèng duō。

扇子诗

李石

一叶浮莲不动尘,湖风吹水碧生鳞。yī yè fú lián bù dòng chén,hú fēng chuī shuǐ bì shēng lín。
舟中唤鹤归来晚,手展黄庭卧白蘋。zhōu zhōng huàn hè guī lái wǎn,shǒu zhǎn huáng tíng wò bái píng。

扇子诗

李石

缺月穿云弄晚晴,读书灯影度微明。quē yuè chuān yún nòng wǎn qíng,dú shū dēng yǐng dù wēi míng。
梧桐未肯收残雨,犹作窗间打叶声。wú tóng wèi kěn shōu cán yǔ,yóu zuò chuāng jiān dǎ yè shēng。

扇子诗

李石

对使破琴良未达,解衣挝鼓亦非真。duì shǐ pò qín liáng wèi dá,jiě yī wō gǔ yì fēi zhēn。
从来我辈岂同俗,更遣阿戎来问津。cóng lái wǒ bèi qǐ tóng sú,gèng qiǎn ā róng lái wèn jīn。

扇子诗

李石

数竿修竹荫庭宇,上有真禽百般语。shù gān xiū zhú yīn tíng yǔ,shàng yǒu zhēn qín bǎi bān yǔ。
避人飞去却匆匆,惊落枝头夜来雨。bì rén fēi qù què cōng cōng,jīng luò zhī tóu yè lái yǔ。

扇子诗

李石

秋蕊深红胜菊黄,拒霜却是最宜霜。qiū ruǐ shēn hóng shèng jú huáng,jù shuāng què shì zuì yí shuāng。
仲谋有子来江表,先与乔娘醉晚妆。zhòng móu yǒu zi lái jiāng biǎo,xiān yǔ qiáo niáng zuì wǎn zhuāng。

扇子诗

李石

洞中龙老不知年,荣隐先生稳著鞭。dòng zhōng lóng lǎo bù zhī nián,róng yǐn xiān shēng wěn zhù biān。
大袖长歌出天汉,信乎平地有神仙。dà xiù zhǎng gē chū tiān hàn,xìn hū píng dì yǒu shén xiān。

扇子诗

李石

白白红红不直钱,吹风吹雨逼残年。bái bái hóng hóng bù zhí qián,chuī fēng chuī yǔ bī cán nián。
种桃自是非君子,指李渠能著老仙。zhǒng táo zì shì fēi jūn zi,zhǐ lǐ qú néng zhù lǎo xiān。

扇子诗

李石

拙眼扪星绝汉津,只知仙迹混风尘。zhuō yǎn mén xīng jué hàn jīn,zhǐ zhī xiān jì hùn fēng chén。
天衣自是非针线,此巧如何说向人。tiān yī zì shì fēi zhēn xiàn,cǐ qiǎo rú hé shuō xiàng rén。

扇子诗

李石

烟雨青丝百尺楼,江南树树拂人头。yān yǔ qīng sī bǎi chǐ lóu,jiāng nán shù shù fú rén tóu。
此间岂是藏樽处,醉里一声黄鷅鹠。cǐ jiān qǐ shì cáng zūn chù,zuì lǐ yī shēng huáng lì liú。

扇子诗

李石

危冠广袖楚宫妆,独步闲庭伴夜郎。wēi guān guǎng xiù chǔ gōng zhuāng,dú bù xián tíng bàn yè láng。
自把玉簪敲砌竹,清歌一曲月如霜。zì bǎ yù zān qiāo qì zhú,qīng gē yī qū yuè rú shuāng。

扇子诗

李石

弹指花前一念差,东风未老鬓先华。dàn zhǐ huā qián yī niàn chà,dōng fēng wèi lǎo bìn xiān huá。
看花只得心随眼,心倦何由眼见花。kàn huā zhǐ dé xīn suí yǎn,xīn juàn hé yóu yǎn jiàn huā。

扇子诗

李石

春去春来岁岁同,花开花落任东风。chūn qù chūn lái suì suì tóng,huā kāi huā luò rèn dōng fēng。
只堪美酒酬佳景,莫把闲愁料化工。zhǐ kān měi jiǔ chóu jiā jǐng,mò bǎ xián chóu liào huà gōng。

扇子诗

李石

乱红乱紫满林塘,旋扫苔莓一径香。luàn hóng luàn zǐ mǎn lín táng,xuán sǎo tái méi yī jìng xiāng。
寒食年年新火令,落花何必恨风狂。hán shí nián nián xīn huǒ lìng,luò huā hé bì hèn fēng kuáng。