古诗词

送陆务观

李石

近别已不易,远别良更难。jìn bié yǐ bù yì,yuǎn bié liáng gèng nán。
莫作远近想,便觉宇宙宽。mò zuò yuǎn jìn xiǎng,biàn jué yǔ zhòu kuān。
聚散与出处,等以道眼看。jù sàn yǔ chū chù,děng yǐ dào yǎn kàn。
君去便乡国,我留为亲欢。jūn qù biàn xiāng guó,wǒ liú wèi qīn huān。
吴蜀视旅亭,随处寓以安。wú shǔ shì lǚ tíng,suí chù yù yǐ ān。
谁能诧凡见,鴳翮齐鹏抟。shuí néng chà fán jiàn,yàn hé qí péng tuán。
是家好门地,羽仪耀朝端。shì jiā hǎo mén dì,yǔ yí yào cháo duān。
竹西丞相客,冀北幕府官。zhú xī chéng xiāng kè,jì běi mù fǔ guān。
清庙瑚琏器,仙人承露盘。qīng miào hú liǎn qì,xiān rén chéng lù pán。
谈笑翰墨香,芳佩杂茝兰。tán xiào hàn mò xiāng,fāng pèi zá chǎi lán。
雪山笏拄颐,碧玉高巑岏。xuě shān hù zhǔ yí,bì yù gāo cuán wán。
锋车促收召,买舟系江干。fēng chē cù shōu zhào,mǎi zhōu xì jiāng gàn。
瞿塘浪粘天,怒涛驾风湍。qú táng làng zhān tiān,nù tāo jià fēng tuān。
西湖软红路,塔级层旃檀。xī hú ruǎn hóng lù,tǎ jí céng zhān tán。
还来捧御床,剖腹呈琅玕。hái lái pěng yù chuáng,pōu fù chéng láng gān。
前修席玉铉,旧事追金銮。qián xiū xí yù xuàn,jiù shì zhuī jīn luán。
潦倒困灾患,名节空雕残。lǎo dào kùn zāi huàn,míng jié kōng diāo cán。
不假子夏盖,敢弹贡禹冠。bù jiǎ zi xià gài,gǎn dàn gòng yǔ guān。
隔阔如昨梦,道义期岁寒。gé kuò rú zuó mèng,dào yì qī suì hán。
日边一纸书,时烦问加餐。rì biān yī zhǐ shū,shí fán wèn jiā cān。

李石

宋资州资阳人,字知几,号方舟。高宗绍兴二十一年进士。孝宗乾道中,以荐任太学博士。因直言径行,不附权贵,出主石室。蜀人从学者如云,闽越之士亦万里而往,刻石题诸生名者几千人。后为成都倅。时作山水小笔,风调远俗。卒年七十余。有《方舟易说》、《方舟集》、《续博物志》等。 李石的作品>>

猜您喜欢

扇子诗

李石

神农医王七十毒,金粟如来四百病。shén nóng yī wáng qī shí dú,jīn sù rú lái sì bǎi bìng。
未如一卷混沌书,淡饭粗羹学清净。wèi rú yī juǎn hùn dùn shū,dàn fàn cū gēng xué qīng jìng。

扇子诗

李石

芒鞋踏破江头路,日渴檀心犹未吐。máng xié tà pò jiāng tóu lù,rì kě tán xīn yóu wèi tǔ。
浑教开尽不成梅,定应化作相思树。hún jiào kāi jǐn bù chéng méi,dìng yīng huà zuò xiāng sī shù。

扇子诗

李石

小小愚民岂易欺,士夫妄论似相知。xiǎo xiǎo yú mín qǐ yì qī,shì fū wàng lùn shì xiāng zhī。
业书若上天盘秤,当用昆仑作秤锤。yè shū ruò shàng tiān pán chèng,dāng yòng kūn lún zuò chèng chuí。

扇子诗

李石

众妙香中出佛身,小儿造化不能嗔。zhòng miào xiāng zhōng chū fú shēn,xiǎo ér zào huà bù néng chēn。
要知白塔降魔手,黑鬼元来怕黑神。yào zhī bái tǎ jiàng mó shǒu,hēi guǐ yuán lái pà hēi shén。

扇子诗

李石

战叶初收两点稀,入帘花影碎晴晖。zhàn yè chū shōu liǎng diǎn xī,rù lián huā yǐng suì qíng huī。
莫留一物遮人眼,展出青天放鹤飞。mò liú yī wù zhē rén yǎn,zhǎn chū qīng tiān fàng hè fēi。

扇子诗

李石

山阴五月雪芬芳,猛火丛中雪放光。shān yīn wǔ yuè xuě fēn fāng,měng huǒ cóng zhōng xuě fàng guāng。
比似瑞花成六出,夜深更与佛烧香。bǐ shì ruì huā chéng liù chū,yè shēn gèng yǔ fú shāo xiāng。

扇子诗

李石

子美来投蜀锦坊,蜀人满口说文章。zi měi lái tóu shǔ jǐn fāng,shǔ rén mǎn kǒu shuō wén zhāng。
卿云已后成机杼,不是无才赋海棠。qīng yún yǐ hòu chéng jī zhù,bù shì wú cái fù hǎi táng。

扇子诗

李石

八尺藤床六月天,林间风露饱鸣蝉。bā chǐ téng chuáng liù yuè tiān,lín jiān fēng lù bǎo míng chán。
手挥如意葛巾堕,谁诵黄庭惊昼眠。shǒu huī rú yì gé jīn duò,shuí sòng huáng tíng jīng zhòu mián。

扇子诗

李石

海鸟已飞空自苦,池鱼虽美可长欺。hǎi niǎo yǐ fēi kōng zì kǔ,chí yú suī měi kě zhǎng qī。
白君须发知多少,是我山斋睡熟时。bái jūn xū fā zhī duō shǎo,shì wǒ shān zhāi shuì shú shí。

扇子诗

李石

白团扇子白纱衣,怕见萤光作火吹。bái tuán shàn zi bái shā yī,pà jiàn yíng guāng zuò huǒ chuī。
屈指西风明日是,会将束缊乞怜时。qū zhǐ xī fēng míng rì shì,huì jiāng shù yūn qǐ lián shí。

扇子诗

李石

一叶梧桐一片云,秋风江上日纷纷。yī yè wú tóng yī piàn yún,qiū fēng jiāng shàng rì fēn fēn。
鸦来鸦去吾何预,不向声尘着意闻。yā lái yā qù wú hé yù,bù xiàng shēng chén zhe yì wén。

扇子诗

李石

峡围碧玉裹青天,栈道凌虚迸出泉。xiá wéi bì yù guǒ qīng tiān,zhàn dào líng xū bèng chū quán。
只有好山须强勉,为渠开眼冒风烟。zhǐ yǒu hǎo shān xū qiáng miǎn,wèi qú kāi yǎn mào fēng yān。

扇子诗

李石

止息未论山水音,有弦无弦只此琴。zhǐ xī wèi lùn shān shuǐ yīn,yǒu xián wú xián zhǐ cǐ qín。
一杯山芋午茶罢,膝上南风慈母心。yī bēi shān yù wǔ chá bà,xī shàng nán fēng cí mǔ xīn。

扇子诗

李石

蚤来晚去海波生,蛮触封疆不足争。zǎo lái wǎn qù hǎi bō shēng,mán chù fēng jiāng bù zú zhēng。
袖手更须饶一著,也知竖子要横行。xiù shǒu gèng xū ráo yī zhù,yě zhī shù zi yào héng xíng。

扇子诗

李石

硬黄细字不足模,积习水墨闲工夫。yìng huáng xì zì bù zú mó,jī xí shuǐ mò xián gōng fū。
膝上无心学李卫,腕头有诀付善奴。xī shàng wú xīn xué lǐ wèi,wàn tóu yǒu jué fù shàn nú。