古诗词

次张益州芝草十二韵

李石

绍兴己卯武成庙,庙殿之栋三秀芝。shào xīng jǐ mǎo wǔ chéng miào,miào diàn zhī dòng sān xiù zhī。
学官奔走暨多士,日绕百匝不暂离。xué guān bēn zǒu jì duō shì,rì rào bǎi zā bù zàn lí。
欲奏九重望恩幸,寒饿水火如切肌。yù zòu jiǔ zhòng wàng ēn xìng,hán è shuǐ huǒ rú qiè jī。
先期到堂白宰相,宰相曰可甚易为。xiān qī dào táng bái zǎi xiāng,zǎi xiāng yuē kě shén yì wèi。
乐工伶伦饰金玉,拟荐清庙裁歌诗。lè gōng líng lún shì jīn yù,nǐ jiàn qīng miào cái gē shī。
石时官忝博士职,岂敢立论超等夷。shí shí guān tiǎn bó shì zhí,qǐ gǎn lì lùn chāo děng yí。
曰此五行金沴木,木不曲直尝闻之。yuē cǐ wǔ xíng jīn lì mù,mù bù qū zhí cháng wén zhī。
将军鹰扬兆异气,弄兵往往忧潢池。jiāng jūn yīng yáng zhào yì qì,nòng bīng wǎng wǎng yōu huáng chí。
矧今裕民民未裕,圣虑日轸天下饥。shěn jīn yù mín mín wèi yù,shèng lǜ rì zhěn tiān xià jī。
斯言一出自拭目,再召再逐弥岁时。sī yán yī chū zì shì mù,zài zhào zài zhú mí suì shí。
山东山西将与相,一天雨露均无私。shān dōng shān xī jiāng yǔ xiāng,yī tiān yǔ lù jūn wú sī。
喜闻谋帅用乡士,乖崖以来无此奇。xǐ wén móu shuài yòng xiāng shì,guāi yá yǐ lái wú cǐ qí。
目之所睹世有异,口不敢言人更知。mù zhī suǒ dǔ shì yǒu yì,kǒu bù gǎn yán rén gèng zhī。
顷年喋血岷峨下,启此厉阶端自谁。qǐng nián dié xuè mín é xià,qǐ cǐ lì jiē duān zì shuí。
种芋从今我田喜,沤麻却得吾水滋。zhǒng yù cóng jīn wǒ tián xǐ,ōu má què dé wú shuǐ zī。
中和薰蒸感瑞物,雪山增重阴云披。zhōng hé xūn zhēng gǎn ruì wù,xuě shān zēng zhòng yīn yún pī。
昔人佳政喜传授,便谓子产胜子皮。xī rén jiā zhèng xǐ chuán shòu,biàn wèi zi chǎn shèng zi pí。
江南诸子识我语,帐下未忍骄群儿。jiāng nán zhū zi shí wǒ yǔ,zhàng xià wèi rěn jiāo qún ér。
商山一曲似可作,出处恐笑山翁痴。shāng shān yī qū shì kě zuò,chū chù kǒng xiào shān wēng chī。
不如去学赤松子,掉舌三寸为帝师。bù rú qù xué chì sōng zi,diào shé sān cùn wèi dì shī。

李石

宋资州资阳人,字知几,号方舟。高宗绍兴二十一年进士。孝宗乾道中,以荐任太学博士。因直言径行,不附权贵,出主石室。蜀人从学者如云,闽越之士亦万里而往,刻石题诸生名者几千人。后为成都倅。时作山水小笔,风调远俗。卒年七十余。有《方舟易说》、《方舟集》、《续博物志》等。 李石的作品>>

猜您喜欢

颂古塔祖胜二首

李石

芦花岸下蓼滩头,上得钩时便上钩。lú huā àn xià liǎo tān tóu,shàng dé gōu shí biàn shàng gōu。
一曲渔歌川棹拨,五湖烟水月轮秋。yī qū yú gē chuān zhào bō,wǔ hú yān shuǐ yuè lún qiū。

颂古塔祖胜二首

李石

天津桥上弄猢狲,女子从来不出门。tiān jīn qiáo shàng nòng hú sūn,nǚ zi cóng lái bù chū mén。
却被罔明穿鼻孔,鬓边香撼玉梅魂。què bèi wǎng míng chuān bí kǒng,bìn biān xiāng hàn yù méi hún。

杨尉三和篇补其二以为答不敢虚盛意

李石

前时赤旱要刑鹅,今日平田涨绿波。qián shí chì hàn yào xíng é,jīn rì píng tián zhǎng lǜ bō。
不特蛟龙偏得意,可知蚯蚓亦能歌。bù tè jiāo lóng piān dé yì,kě zhī qiū yǐn yì néng gē。

杨尉三和篇补其二以为答不敢虚盛意

李石

湖亭饮酒对新鹅,金错杯中卷白波。hú tíng yǐn jiǔ duì xīn é,jīn cuò bēi zhōng juǎn bái bō。
村鼓鼕鼕更堪忆,画船照水采菱歌。cūn gǔ dōng dōng gèng kān yì,huà chuán zhào shuǐ cǎi líng gē。

栽橘

李石

封君培壅百年心,准拟霜秋色更深。fēng jūn péi yōng bǎi nián xīn,zhǔn nǐ shuāng qiū sè gèng shēn。
办取数钱收一掬,此奴随处即成林。bàn qǔ shù qián shōu yī jū,cǐ nú suí chù jí chéng lín。

香橘二首

李石

霜馀袅袅撷秋芳,露洗娟娟百宝光。shuāng yú niǎo niǎo xié qiū fāng,lù xǐ juān juān bǎi bǎo guāng。
齿冷欲餐琼树玉,手温谁握洞庭香。chǐ lěng yù cān qióng shù yù,shǒu wēn shuí wò dòng tíng xiāng。

香橘二首

李石

千林独觉一林芳,秾碧搀先送晓光。qiān lín dú jué yī lín fāng,nóng bì chān xiān sòng xiǎo guāng。
鲁酒未妨杯雪冷,麝兰半杂袖风香。lǔ jiǔ wèi fáng bēi xuě lěng,shè lán bàn zá xiù fēng xiāng。

扇子诗

李石

无适无莫羲皇人,不忧不惧击壤民。wú shì wú mò xī huáng rén,bù yōu bù jù jī rǎng mín。
只有太平容易事,更于何处费精神。zhǐ yǒu tài píng róng yì shì,gèng yú hé chù fèi jīng shén。

扇子诗

李石

鼻端栩栩师南华,脚步落落邱东家。bí duān xǔ xǔ shī nán huá,jiǎo bù luò luò qiū dōng jiā。
一春多病守窗户,仰看蛛网粘杨花。yī chūn duō bìng shǒu chuāng hù,yǎng kàn zhū wǎng zhān yáng huā。

扇子诗

李石

吐火生热风生凉,自家富贵他人忙。tǔ huǒ shēng rè fēng shēng liáng,zì jiā fù guì tā rén máng。
不为求蛇熏老鼠,翻成打鸭惊鸳鸯。bù wèi qiú shé xūn lǎo shǔ,fān chéng dǎ yā jīng yuān yāng。

扇子诗

李石

杨柳飞时春睡浓,老夫无力看春红。yáng liǔ fēi shí chūn shuì nóng,lǎo fū wú lì kàn chūn hóng。
一杯径尽卧禅榻,高下任意吹花风。yī bēi jìng jǐn wò chán tà,gāo xià rèn yì chuī huā fēng。

扇子诗

李石

梅里寻酸却得香,舌根未举鼻先尝。méi lǐ xún suān què dé xiāng,shé gēn wèi jǔ bí xiān cháng。
算来大似输他眼,老去犹堪玩雪霜。suàn lái dà shì shū tā yǎn,lǎo qù yóu kān wán xuě shuāng。

扇子诗

李石

春江拍拍浴鹅儿,一夜潮生水渐肥。chūn jiāng pāi pāi yù é ér,yī yè cháo shēng shuǐ jiàn féi。
画舫正将桃叶渡,彩桥随处柳花飞。huà fǎng zhèng jiāng táo yè dù,cǎi qiáo suí chù liǔ huā fēi。

扇子诗

李石

柳间坐锻嵇叔夜,过眼馀子何人哉。liǔ jiān zuò duàn jī shū yè,guò yǎn yú zi hé rén zāi。
卿亦安用识我辈,所见所闻无去来。qīng yì ān yòng shí wǒ bèi,suǒ jiàn suǒ wén wú qù lái。

扇子诗

李石

也不悲噫也不歌,只将恬淡养天和。yě bù bēi yī yě bù gē,zhǐ jiāng tián dàn yǎng tiān hé。
团蒲徙倚谁呼觉,梦里分明被佛呵。tuán pú xǐ yǐ shuí hū jué,mèng lǐ fēn míng bèi fú hē。