古诗词

次张益州芝草十二韵

李石

绍兴己卯武成庙,庙殿之栋三秀芝。shào xīng jǐ mǎo wǔ chéng miào,miào diàn zhī dòng sān xiù zhī。
学官奔走暨多士,日绕百匝不暂离。xué guān bēn zǒu jì duō shì,rì rào bǎi zā bù zàn lí。
欲奏九重望恩幸,寒饿水火如切肌。yù zòu jiǔ zhòng wàng ēn xìng,hán è shuǐ huǒ rú qiè jī。
先期到堂白宰相,宰相曰可甚易为。xiān qī dào táng bái zǎi xiāng,zǎi xiāng yuē kě shén yì wèi。
乐工伶伦饰金玉,拟荐清庙裁歌诗。lè gōng líng lún shì jīn yù,nǐ jiàn qīng miào cái gē shī。
石时官忝博士职,岂敢立论超等夷。shí shí guān tiǎn bó shì zhí,qǐ gǎn lì lùn chāo děng yí。
曰此五行金沴木,木不曲直尝闻之。yuē cǐ wǔ xíng jīn lì mù,mù bù qū zhí cháng wén zhī。
将军鹰扬兆异气,弄兵往往忧潢池。jiāng jūn yīng yáng zhào yì qì,nòng bīng wǎng wǎng yōu huáng chí。
矧今裕民民未裕,圣虑日轸天下饥。shěn jīn yù mín mín wèi yù,shèng lǜ rì zhěn tiān xià jī。
斯言一出自拭目,再召再逐弥岁时。sī yán yī chū zì shì mù,zài zhào zài zhú mí suì shí。
山东山西将与相,一天雨露均无私。shān dōng shān xī jiāng yǔ xiāng,yī tiān yǔ lù jūn wú sī。
喜闻谋帅用乡士,乖崖以来无此奇。xǐ wén móu shuài yòng xiāng shì,guāi yá yǐ lái wú cǐ qí。
目之所睹世有异,口不敢言人更知。mù zhī suǒ dǔ shì yǒu yì,kǒu bù gǎn yán rén gèng zhī。
顷年喋血岷峨下,启此厉阶端自谁。qǐng nián dié xuè mín é xià,qǐ cǐ lì jiē duān zì shuí。
种芋从今我田喜,沤麻却得吾水滋。zhǒng yù cóng jīn wǒ tián xǐ,ōu má què dé wú shuǐ zī。
中和薰蒸感瑞物,雪山增重阴云披。zhōng hé xūn zhēng gǎn ruì wù,xuě shān zēng zhòng yīn yún pī。
昔人佳政喜传授,便谓子产胜子皮。xī rén jiā zhèng xǐ chuán shòu,biàn wèi zi chǎn shèng zi pí。
江南诸子识我语,帐下未忍骄群儿。jiāng nán zhū zi shí wǒ yǔ,zhàng xià wèi rěn jiāo qún ér。
商山一曲似可作,出处恐笑山翁痴。shāng shān yī qū shì kě zuò,chū chù kǒng xiào shān wēng chī。
不如去学赤松子,掉舌三寸为帝师。bù rú qù xué chì sōng zi,diào shé sān cùn wèi dì shī。

李石

宋资州资阳人,字知几,号方舟。高宗绍兴二十一年进士。孝宗乾道中,以荐任太学博士。因直言径行,不附权贵,出主石室。蜀人从学者如云,闽越之士亦万里而往,刻石题诸生名者几千人。后为成都倅。时作山水小笔,风调远俗。卒年七十余。有《方舟易说》、《方舟集》、《续博物志》等。 李石的作品>>

猜您喜欢

扇子诗

李石

神农医王七十毒,金粟如来四百病。shén nóng yī wáng qī shí dú,jīn sù rú lái sì bǎi bìng。
未如一卷混沌书,淡饭粗羹学清净。wèi rú yī juǎn hùn dùn shū,dàn fàn cū gēng xué qīng jìng。

扇子诗

李石

芒鞋踏破江头路,日渴檀心犹未吐。máng xié tà pò jiāng tóu lù,rì kě tán xīn yóu wèi tǔ。
浑教开尽不成梅,定应化作相思树。hún jiào kāi jǐn bù chéng méi,dìng yīng huà zuò xiāng sī shù。

扇子诗

李石

小小愚民岂易欺,士夫妄论似相知。xiǎo xiǎo yú mín qǐ yì qī,shì fū wàng lùn shì xiāng zhī。
业书若上天盘秤,当用昆仑作秤锤。yè shū ruò shàng tiān pán chèng,dāng yòng kūn lún zuò chèng chuí。

扇子诗

李石

众妙香中出佛身,小儿造化不能嗔。zhòng miào xiāng zhōng chū fú shēn,xiǎo ér zào huà bù néng chēn。
要知白塔降魔手,黑鬼元来怕黑神。yào zhī bái tǎ jiàng mó shǒu,hēi guǐ yuán lái pà hēi shén。

扇子诗

李石

战叶初收两点稀,入帘花影碎晴晖。zhàn yè chū shōu liǎng diǎn xī,rù lián huā yǐng suì qíng huī。
莫留一物遮人眼,展出青天放鹤飞。mò liú yī wù zhē rén yǎn,zhǎn chū qīng tiān fàng hè fēi。

扇子诗

李石

山阴五月雪芬芳,猛火丛中雪放光。shān yīn wǔ yuè xuě fēn fāng,měng huǒ cóng zhōng xuě fàng guāng。
比似瑞花成六出,夜深更与佛烧香。bǐ shì ruì huā chéng liù chū,yè shēn gèng yǔ fú shāo xiāng。

扇子诗

李石

子美来投蜀锦坊,蜀人满口说文章。zi měi lái tóu shǔ jǐn fāng,shǔ rén mǎn kǒu shuō wén zhāng。
卿云已后成机杼,不是无才赋海棠。qīng yún yǐ hòu chéng jī zhù,bù shì wú cái fù hǎi táng。

扇子诗

李石

八尺藤床六月天,林间风露饱鸣蝉。bā chǐ téng chuáng liù yuè tiān,lín jiān fēng lù bǎo míng chán。
手挥如意葛巾堕,谁诵黄庭惊昼眠。shǒu huī rú yì gé jīn duò,shuí sòng huáng tíng jīng zhòu mián。

扇子诗

李石

海鸟已飞空自苦,池鱼虽美可长欺。hǎi niǎo yǐ fēi kōng zì kǔ,chí yú suī měi kě zhǎng qī。
白君须发知多少,是我山斋睡熟时。bái jūn xū fā zhī duō shǎo,shì wǒ shān zhāi shuì shú shí。

扇子诗

李石

白团扇子白纱衣,怕见萤光作火吹。bái tuán shàn zi bái shā yī,pà jiàn yíng guāng zuò huǒ chuī。
屈指西风明日是,会将束缊乞怜时。qū zhǐ xī fēng míng rì shì,huì jiāng shù yūn qǐ lián shí。

扇子诗

李石

一叶梧桐一片云,秋风江上日纷纷。yī yè wú tóng yī piàn yún,qiū fēng jiāng shàng rì fēn fēn。
鸦来鸦去吾何预,不向声尘着意闻。yā lái yā qù wú hé yù,bù xiàng shēng chén zhe yì wén。

扇子诗

李石

峡围碧玉裹青天,栈道凌虚迸出泉。xiá wéi bì yù guǒ qīng tiān,zhàn dào líng xū bèng chū quán。
只有好山须强勉,为渠开眼冒风烟。zhǐ yǒu hǎo shān xū qiáng miǎn,wèi qú kāi yǎn mào fēng yān。

扇子诗

李石

止息未论山水音,有弦无弦只此琴。zhǐ xī wèi lùn shān shuǐ yīn,yǒu xián wú xián zhǐ cǐ qín。
一杯山芋午茶罢,膝上南风慈母心。yī bēi shān yù wǔ chá bà,xī shàng nán fēng cí mǔ xīn。

扇子诗

李石

蚤来晚去海波生,蛮触封疆不足争。zǎo lái wǎn qù hǎi bō shēng,mán chù fēng jiāng bù zú zhēng。
袖手更须饶一著,也知竖子要横行。xiù shǒu gèng xū ráo yī zhù,yě zhī shù zi yào héng xíng。

扇子诗

李石

硬黄细字不足模,积习水墨闲工夫。yìng huáng xì zì bù zú mó,jī xí shuǐ mò xián gōng fū。
膝上无心学李卫,腕头有诀付善奴。xī shàng wú xīn xué lǐ wèi,wàn tóu yǒu jué fù shàn nú。