古诗词

桃源行

姚勉

武陵溪边翁好渔,笭箵钓车日采鱼。wǔ líng xī biān wēng hǎo yú,líng xīng diào chē rì cǎi yú。
扁舟为家苇为屋,岂知世有神仙居。biǎn zhōu wèi jiā wěi wèi wū,qǐ zhī shì yǒu shén xiān jū。
晓来不记舟行路,忽在桃花深绝处。xiǎo lái bù jì zhōu xíng lù,hū zài táo huā shēn jué chù。
红云杳叆望欲迷,绛雪缤纷落无数。hóng yún yǎo ài wàng yù mí,jiàng xuě bīn fēn luò wú shù。
水源尽处便逢山,一径似通人往还。shuǐ yuán jǐn chù biàn féng shān,yī jìng shì tōng rén wǎng hái。
穿花竟出洞谷口,别有天地如人间。chuān huā jìng chū dòng gǔ kǒu,bié yǒu tiān dì rú rén jiān。
青山高下鳞鳞屋,秀野桑麻深泼绿。qīng shān gāo xià lín lín wū,xiù yě sāng má shēn pō lǜ。
春深耕罢犊牛眠,昼静人闲鸡犬熟。chūn shēn gēng bà dú niú mián,zhòu jìng rén xián jī quǎn shú。
村中老幼皆相知,惊逢外人子为谁。cūn zhōng lǎo yòu jiē xiāng zhī,jīng féng wài rén zi wèi shuí。
平生采鱼不到此,借问此是蓬莱非。píng shēng cǎi yú bù dào cǐ,jiè wèn cǐ shì péng lái fēi。
笑言此亦人间耳,闻有蓬莱何处是。xiào yán cǐ yì rén jiān ěr,wén yǒu péng lái hé chù shì。
秦初避乱偶此来,今日已传秦几世。qín chū bì luàn ǒu cǐ lái,jīn rì yǐ chuán qín jǐ shì。
渔家不识青史编,相传去秦六百年。yú jiā bù shí qīng shǐ biān,xiāng chuán qù qín liù bǎi nián。
吁嗟已不闻汉魏,岂复知今晋太元。xū jiē yǐ bù wén hàn wèi,qǐ fù zhī jīn jìn tài yuán。
当时只恐秦万世,携家挈邻相远避。dāng shí zhǐ kǒng qín wàn shì,xié jiā qiè lín xiāng yuǎn bì。
早知秦不五十年,安得种花来此地。zǎo zhī qín bù wǔ shí nián,ān dé zhǒng huā lái cǐ dì。
采药山人去不归,啖松女子今何之。cǎi yào shān rén qù bù guī,dàn sōng nǚ zi jīn hé zhī。
种桃着花尚未实,未必岁月多如斯。zhǒng táo zhe huā shàng wèi shí,wèi bì suì yuè duō rú sī。
家家置酒延鸡黍,便好卜邻花底住。jiā jiā zhì jiǔ yán jī shǔ,biàn hǎo bo lín huā dǐ zhù。
中心自喜口不言,后日重来今且去。zhōng xīn zì xǐ kǒu bù yán,hòu rì zhòng lái jīn qiě qù。
悽然辞别便登舟,依旧花间溪水流。qī rán cí bié biàn dēng zhōu,yī jiù huā jiān xī shuǐ liú。
插竹谩标来处路,鸣榔无复旧时游。chā zhú mán biāo lái chù lù,míng láng wú fù jiù shí yóu。
顾家一念仙凡隔,如梦惊回寻不得。gù jiā yī niàn xiān fán gé,rú mèng jīng huí xún bù dé。
当时不与俗吏知,或可重寻旧踪迹。dāng shí bù yǔ sú lì zhī,huò kě zhòng xún jiù zōng jì。
五胡云扰岂减秦,晋人合作桃源人。wǔ hú yún rǎo qǐ jiǎn qín,jìn rén hé zuò táo yuán rén。
渔郎出山自失计,秦人绝踪应未仁。yú láng chū shān zì shī jì,qín rén jué zōng yīng wèi rén。
渔郎渔郎休太息,渔家自有神仙国。yú láng yú láng xiū tài xī,yú jiā zì yǒu shén xiān guó。
鲙鲈沽酒醉芦花,此乐桃源人未识。kuài lú gū jiǔ zuì lú huā,cǐ lè táo yuán rén wèi shí。
神仙有无何渺茫,退之此语诚非狂。shén xiān yǒu wú hé miǎo máng,tuì zhī cǐ yǔ chéng fēi kuáng。
渊明作记亦直寄,便如东皋志醉乡。yuān míng zuò jì yì zhí jì,biàn rú dōng gāo zhì zuì xiāng。
秦风锲薄难与处,晋俗清虚何足数。qín fēng qiè báo nán yǔ chù,jìn sú qīng xū hé zú shù。
愿令天下尽桃源,不必武陵深处所。yuàn lìng tiān xià jǐn táo yuán,bù bì wǔ líng shēn chù suǒ。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

郁孤台九日

姚勉

天风吹上郁孤台,太守登高领客来。tiān fēng chuī shàng yù gū tái,tài shǒu dēng gāo lǐng kè lái。
地近九霄星斗大,秋涵八景水云开。dì jìn jiǔ xiāo xīng dòu dà,qiū hán bā jǐng shuǐ yún kāi。
吟成一径黄花笑,召节欢传紫诏催。yín chéng yī jìng huáng huā xiào,zhào jié huān chuán zǐ zhào cuī。
琴鹤自随千古事,兴来且与尽馀杯。qín hè zì suí qiān gǔ shì,xīng lái qiě yǔ jǐn yú bēi。

挽杨玉溪

姚勉

蜀道艰难又几年,锦城断础带凄烟。shǔ dào jiān nán yòu jǐ nián,jǐn chéng duàn chǔ dài qī yān。
从今井络亏全势,只恨坤舆失巨贤。cóng jīn jǐng luò kuī quán shì,zhǐ hèn kūn yú shī jù xián。
山有蛾眉空积雪,国无峻柱可擎天。shān yǒu é méi kōng jī xuě,guó wú jùn zhù kě qíng tiān。
英魂楚楚能知否,应在青城作浪仙。yīng hún chǔ chǔ néng zhī fǒu,yīng zài qīng chéng zuò làng xiān。

秋夜

姚勉

明明月影带河流,雁在天边鹤在洲。míng míng yuè yǐng dài hé liú,yàn zài tiān biān hè zài zhōu。
四壁蛩催幽梦觉,满囊萤助读书油。sì bì qióng cuī yōu mèng jué,mǎn náng yíng zhù dú shū yóu。
金茎露点三更冷,银汉星移万里秋。jīn jīng lù diǎn sān gèng lěng,yín hàn xīng yí wàn lǐ qiū。
醉倚不堪回首处,双清风月尽淹留。zuì yǐ bù kān huí shǒu chù,shuāng qīng fēng yuè jǐn yān liú。

示同学

姚勉

蚕丝义理苦追寻,方寸那容外物侵。cán sī yì lǐ kǔ zhuī xún,fāng cùn nà róng wài wù qīn。
伯乐未逢无识价,子期不遇少知音。bó lè wèi féng wú shí jià,zi qī bù yù shǎo zhī yīn。
泉源有本渊渊静,学海无涯步步深。quán yuán yǒu běn yuān yuān jìng,xué hǎi wú yá bù bù shēn。
仰望泰山高北斗,何时许我一登临。yǎng wàng tài shān gāo běi dòu,hé shí xǔ wǒ yī dēng lín。

戏叔纳宠

姚勉

阿大中郎喜事宜,黄金不惜买蛾眉。ā dà zhōng láng xǐ shì yí,huáng jīn bù xī mǎi é méi。
春风带醉欺桃叶,暮雨凝丝滞柳枝。chūn fēng dài zuì qī táo yè,mù yǔ níng sī zhì liǔ zhī。
香阁鸾偕双雁奠,妆台凤引两皇来。xiāng gé luán xié shuāng yàn diàn,zhuāng tái fèng yǐn liǎng huáng lái。
从兹准协熊罴梦,多办库钱为洗儿。cóng zī zhǔn xié xióng pí mèng,duō bàn kù qián wèi xǐ ér。

梅境

姚勉

仙家瑶林天,移来在江国。xiān jiā yáo lín tiān,yí lái zài jiāng guó。
谁欤境中人,山立而玉色。shuí yú jìng zhōng rén,shān lì ér yù sè。

桂庄

姚勉

不求田二顷,只种桂为庄。bù qiú tián èr qǐng,zhǐ zhǒng guì wèi zhuāng。
秋满黄金粟,饱餐风露香。qiū mǎn huáng jīn sù,bǎo cān fēng lù xiāng。

仁山

姚勉

山为仁者乐,况复字为仁。shān wèi rén zhě lè,kuàng fù zì wèi rén。
坐与兹山对,静中天地春。zuò yǔ zī shān duì,jìng zhōng tiān dì chūn。

题月矶诗稿

姚勉

古苔矶上立,钓为月明垂。gǔ tái jī shàng lì,diào wèi yuè míng chuí。
夜半清歌起,无鱼钓得诗。yè bàn qīng gē qǐ,wú yú diào dé shī。

湖上钓者

姚勉

荷风湖面晓,垂钓柳阴中。hé fēng hú miàn xiǎo,chuí diào liǔ yīn zhōng。
何日能蓑笠,扁舟此兴同。hé rì néng suō lì,biǎn zhōu cǐ xīng tóng。

题雪竹扇

姚勉

此君腰不折,玉立有馀清。cǐ jūn yāo bù zhé,yù lì yǒu yú qīng。
晓窗拥鼻吟,听渠落冰声。xiǎo chuāng yōng bí yín,tīng qú luò bīng shēng。

王君猷花圃八绝海棠城

姚勉

家住山水国,种花以为城。jiā zhù shān shuǐ guó,zhǒng huā yǐ wèi chéng。
诗将日登陴,围春驱酒兵。shī jiāng rì dēng pí,wéi chūn qū jiǔ bīng。

王君猷花圃八绝海棠城

姚勉

密粟出浓紫,幽花间深黄。mì sù chū nóng zǐ,yōu huā jiān shēn huáng。
有谁吟其间,含香一薇郎。yǒu shuí yín qí jiān,hán xiāng yī wēi láng。

王君猷花圃八绝海棠城

姚勉

静中见万物,各各有春意。jìng zhōng jiàn wàn wù,gè gè yǒu chūn yì。
收拾入襟怀,阳和散天地。shōu shí rù jīn huái,yáng hé sàn tiān dì。

王君猷花圃八绝海棠城

姚勉

群花各娇春,粲若锦绣谷。qún huā gè jiāo chūn,càn ruò jǐn xiù gǔ。
于焉日逍遥,中有人如玉。yú yān rì xiāo yáo,zhōng yǒu rén rú yù。