古诗词

桃源行

姚勉

武陵溪边翁好渔,笭箵钓车日采鱼。wǔ líng xī biān wēng hǎo yú,líng xīng diào chē rì cǎi yú。
扁舟为家苇为屋,岂知世有神仙居。biǎn zhōu wèi jiā wěi wèi wū,qǐ zhī shì yǒu shén xiān jū。
晓来不记舟行路,忽在桃花深绝处。xiǎo lái bù jì zhōu xíng lù,hū zài táo huā shēn jué chù。
红云杳叆望欲迷,绛雪缤纷落无数。hóng yún yǎo ài wàng yù mí,jiàng xuě bīn fēn luò wú shù。
水源尽处便逢山,一径似通人往还。shuǐ yuán jǐn chù biàn féng shān,yī jìng shì tōng rén wǎng hái。
穿花竟出洞谷口,别有天地如人间。chuān huā jìng chū dòng gǔ kǒu,bié yǒu tiān dì rú rén jiān。
青山高下鳞鳞屋,秀野桑麻深泼绿。qīng shān gāo xià lín lín wū,xiù yě sāng má shēn pō lǜ。
春深耕罢犊牛眠,昼静人闲鸡犬熟。chūn shēn gēng bà dú niú mián,zhòu jìng rén xián jī quǎn shú。
村中老幼皆相知,惊逢外人子为谁。cūn zhōng lǎo yòu jiē xiāng zhī,jīng féng wài rén zi wèi shuí。
平生采鱼不到此,借问此是蓬莱非。píng shēng cǎi yú bù dào cǐ,jiè wèn cǐ shì péng lái fēi。
笑言此亦人间耳,闻有蓬莱何处是。xiào yán cǐ yì rén jiān ěr,wén yǒu péng lái hé chù shì。
秦初避乱偶此来,今日已传秦几世。qín chū bì luàn ǒu cǐ lái,jīn rì yǐ chuán qín jǐ shì。
渔家不识青史编,相传去秦六百年。yú jiā bù shí qīng shǐ biān,xiāng chuán qù qín liù bǎi nián。
吁嗟已不闻汉魏,岂复知今晋太元。xū jiē yǐ bù wén hàn wèi,qǐ fù zhī jīn jìn tài yuán。
当时只恐秦万世,携家挈邻相远避。dāng shí zhǐ kǒng qín wàn shì,xié jiā qiè lín xiāng yuǎn bì。
早知秦不五十年,安得种花来此地。zǎo zhī qín bù wǔ shí nián,ān dé zhǒng huā lái cǐ dì。
采药山人去不归,啖松女子今何之。cǎi yào shān rén qù bù guī,dàn sōng nǚ zi jīn hé zhī。
种桃着花尚未实,未必岁月多如斯。zhǒng táo zhe huā shàng wèi shí,wèi bì suì yuè duō rú sī。
家家置酒延鸡黍,便好卜邻花底住。jiā jiā zhì jiǔ yán jī shǔ,biàn hǎo bo lín huā dǐ zhù。
中心自喜口不言,后日重来今且去。zhōng xīn zì xǐ kǒu bù yán,hòu rì zhòng lái jīn qiě qù。
悽然辞别便登舟,依旧花间溪水流。qī rán cí bié biàn dēng zhōu,yī jiù huā jiān xī shuǐ liú。
插竹谩标来处路,鸣榔无复旧时游。chā zhú mán biāo lái chù lù,míng láng wú fù jiù shí yóu。
顾家一念仙凡隔,如梦惊回寻不得。gù jiā yī niàn xiān fán gé,rú mèng jīng huí xún bù dé。
当时不与俗吏知,或可重寻旧踪迹。dāng shí bù yǔ sú lì zhī,huò kě zhòng xún jiù zōng jì。
五胡云扰岂减秦,晋人合作桃源人。wǔ hú yún rǎo qǐ jiǎn qín,jìn rén hé zuò táo yuán rén。
渔郎出山自失计,秦人绝踪应未仁。yú láng chū shān zì shī jì,qín rén jué zōng yīng wèi rén。
渔郎渔郎休太息,渔家自有神仙国。yú láng yú láng xiū tài xī,yú jiā zì yǒu shén xiān guó。
鲙鲈沽酒醉芦花,此乐桃源人未识。kuài lú gū jiǔ zuì lú huā,cǐ lè táo yuán rén wèi shí。
神仙有无何渺茫,退之此语诚非狂。shén xiān yǒu wú hé miǎo máng,tuì zhī cǐ yǔ chéng fēi kuáng。
渊明作记亦直寄,便如东皋志醉乡。yuān míng zuò jì yì zhí jì,biàn rú dōng gāo zhì zuì xiāng。
秦风锲薄难与处,晋俗清虚何足数。qín fēng qiè báo nán yǔ chù,jìn sú qīng xū hé zú shù。
愿令天下尽桃源,不必武陵深处所。yuàn lìng tiān xià jǐn táo yuán,bù bì wǔ líng shēn chù suǒ。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

斯莲君子花,几为佛所污。sī lián jūn zi huā,jǐ wèi fú suǒ wū。
先生独拈出,万世知向慕。xiān shēng dú niān chū,wàn shì zhī xiàng mù。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

腰不为米折,头独采菊低。yāo bù wèi mǐ zhé,tóu dú cǎi jú dī。
晚节名元亮,思与隆中齐。wǎn jié míng yuán liàng,sī yǔ lóng zhōng qí。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

孤山养孤鹤,宜与梅为邻。gū shān yǎng gū hè,yí yǔ méi wèi lín。
处士若轻出,梅花应笑人。chù shì ruò qīng chū,méi huā yīng xiào rén。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

先生人中豪,志不肯司马。xiān shēng rén zhōng háo,zhì bù kěn sī mǎ。
一曲广陵散,绝世不可写。yī qū guǎng líng sàn,jué shì bù kě xiě。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

安石廊庙姿,岂不娴将略。ān shí láng miào zī,qǐ bù xián jiāng lüè。
氐奴惊伟人,良已先得著。dī nú jīng wěi rén,liáng yǐ xiān dé zhù。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

平生忠义心,一饭不少忘。píng shēng zhōng yì xīn,yī fàn bù shǎo wàng。
臣甫宁饿死,愿君尧舜唐。chén fǔ níng è sǐ,yuàn jūn yáo shùn táng。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

殿前伸脚时,奴视高力士。diàn qián shēn jiǎo shí,nú shì gāo lì shì。
群阉旁吐舌,翰林醒不醉。qún yān páng tǔ shé,hàn lín xǐng bù zuì。

春日即事

姚勉

梁燕无声半掩关,昼长人静觉春闲。liáng yàn wú shēng bàn yǎn guān,zhòu zhǎng rén jìng jué chūn xián。
闲中却有农歌起,声在晴烟绿处山。xián zhōng què yǒu nóng gē qǐ,shēng zài qíng yān lǜ chù shān。

花下闻莺

姚勉

吹花不起午风轻,懒絮闲丝扬暖晴。chuī huā bù qǐ wǔ fēng qīng,lǎn xù xián sī yáng nuǎn qíng。
诗料满前收不尽,海棠花下又闻莺。shī liào mǎn qián shōu bù jǐn,hǎi táng huā xià yòu wén yīng。

催海棠二首

姚勉

燕子衔春已几时,嫣然未见茜红枝。yàn zi xián chūn yǐ jǐ shí,yān rán wèi jiàn qiàn hóng zhī。
天开锦幄烘晴昼,着力东风一夜吹。tiān kāi jǐn wò hōng qíng zhòu,zhe lì dōng fēng yī yè chuī。

催海棠二首

姚勉

把酒叮咛蜀海棠,睡红何似未忺妆。bǎ jiǔ dīng níng shǔ hǎi táng,shuì hóng hé shì wèi xiān zhuāng。
不嫌老杜吟无句,定为渊材恨少香。bù xián lǎo dù yín wú jù,dìng wèi yuān cái hèn shǎo xiāng。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

翠底红娇得几时,不甘飞动雪胭脂。cuì dǐ hóng jiāo dé jǐ shí,bù gān fēi dòng xuě yān zhī。
问天借醒书窗眼,为报东风且慢吹。wèn tiān jiè xǐng shū chuāng yǎn,wèi bào dōng fēng qiě màn chuī。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

不作天开锦幄红,却成急雪舞回风。bù zuò tiān kāi jǐn wò hóng,què chéng jí xuě wǔ huí fēng。
多应欲衬吟春步,绣出香裀展径中。duō yīng yù chèn yín chūn bù,xiù chū xiāng yīn zhǎn jìng zhōng。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

海棠自是百花仙,霞袂霓裳下九天。hǎi táng zì shì bǎi huā xiān,xiá mèi ní shang xià jiǔ tiān。
昨夜诏归红玉阙,但留翠幄锁晴烟。zuó yè zhào guī hóng yù quē,dàn liú cuì wò suǒ qíng yān。

海棠落尽叶间犹见数花

姚勉

狼藉吹花一夜风,锦裀织就锦机空。láng jí chuī huā yī yè fēng,jǐn yīn zhī jiù jǐn jī kōng。
叶间尚有馀春在,深处娇藏四五红。yè jiān shàng yǒu yú chūn zài,shēn chù jiāo cáng sì wǔ hóng。