古诗词

自岐

欧阳修

岐江望平陆,百里千馀岭。qí jiāng wàng píng lù,bǎi lǐ qiān yú lǐng。
萧条断烟火,莽苍无人境。xiāo tiáo duàn yān huǒ,mǎng cāng wú rén jìng。
峰峦互前后,南北失壬丙。fēng luán hù qián hòu,nán běi shī rén bǐng。
天秋云愈高,木落岁方冷。tiān qiū yún yù gāo,mù luò suì fāng lěng。
水涉愁蜮射,林行忧虎猛。shuǐ shè chóu yù shè,lín xíng yōu hǔ měng。
万仞悬岩崖,一彴履枯梗。wàn rèn xuán yán yá,yī zhuó lǚ kū gěng。
缘危类猿猱,陷淖若蛙黾。yuán wēi lèi yuán náo,xiàn nào ruò wā mǐn。
腰舆惧倾扑,烦马倦鞭警。yāo yú jù qīng pū,fán mǎ juàn biān jǐng。
攀跻诚畏涂,习俗羡蛮犷。pān jī chéng wèi tú,xí sú xiàn mán guǎng。
度隘足虽踠,因高目还骋。dù ài zú suī wǎn,yīn gāo mù hái chěng。
九野画荆衡,群山乱巫郢。jiǔ yě huà jīng héng,qún shān luàn wū yǐng。
烟岚互明灭,点缀成图屏。yān lán hù míng miè,diǎn zhuì chéng tú píng。
时时度深谷,往往得佳景。shí shí dù shēn gǔ,wǎng wǎng dé jiā jǐng。
翠树郁如盖,飞泉溜垂绠。cuì shù yù rú gài,fēi quán liū chuí gěng。
幽花乱黄紫,茜粲弄光影。yōu huā luàn huáng zǐ,qiàn càn nòng guāng yǐng。
山鸟啭成歌,寒蜩嘒如哽。shān niǎo zhuàn chéng gē,hán tiáo huì rú gěng。
登临虽云劳,巨细得周省。dēng lín suī yún láo,jù xì dé zhōu shěng。
晨装趁徒旅,夕宿访闾井。chén zhuāng chèn tú lǚ,xī sù fǎng lǘ jǐng。
村暗水茫茫,鸡鸣星耿耿。cūn àn shuǐ máng máng,jī míng xīng gěng gěng。
登高近佳节,归思时引领。dēng gāo jìn jiā jié,guī sī shí yǐn lǐng。
溪菊荐山樽,田鴽佐烹鼎。xī jú jiàn shān zūn,tián rú zuǒ pēng dǐng。
家近梦先归,夜寒衾屡整。jiā jìn mèng xiān guī,yè hán qīn lǚ zhěng。
崎岖念行役,昔宿已为永。qí qū niàn xíng yì,xī sù yǐ wèi yǒng。
岂如江上舟,棹歌方酩酊。qǐ rú jiāng shàng zhōu,zhào gē fāng mǐng dīng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

重读徂徕集

欧阳修

我欲哭石子,夜开徂徕编。wǒ yù kū shí zi,yè kāi cú lái biān。
开编未及读,涕泗已涟涟。kāi biān wèi jí dú,tì sì yǐ lián lián。
勉尽三四章,收泪辄忻欢。miǎn jǐn sān sì zhāng,shōu lèi zhé xīn huān。
切切善恶戒,丁宁仁义言。qiè qiè shàn è jiè,dīng níng rén yì yán。
如闻子谈论,疑子立我前。rú wén zi tán lùn,yí zi lì wǒ qián。
乃知长在世,谁谓已沉泉。nǎi zhī zhǎng zài shì,shuí wèi yǐ chén quán。
昔也人事乖,相从常苦艰。xī yě rén shì guāi,xiāng cóng cháng kǔ jiān。
今而每思子,开卷子在颜。jīn ér měi sī zi,kāi juǎn zi zài yán。
我欲贵子文,刻以金玉联。wǒ yù guì zi wén,kè yǐ jīn yù lián。
金可烁而销,玉可碎非坚。jīn kě shuò ér xiāo,yù kě suì fēi jiān。
不若书以纸,六经皆纸传。bù ruò shū yǐ zhǐ,liù jīng jiē zhǐ chuán。
但当书百本,传百以为千。dàn dāng shū bǎi běn,chuán bǎi yǐ wèi qiān。
或落于四夷,或藏在深山。huò luò yú sì yí,huò cáng zài shēn shān。
待彼谤燄熄,放此光芒悬。dài bǐ bàng yàn xī,fàng cǐ guāng máng xuán。
人生一世中,长短无百年。rén shēng yī shì zhōng,zhǎng duǎn wú bǎi nián。
无穷在其后,万世在其先。wú qióng zài qí hòu,wàn shì zài qí xiān。
得长多几何,得短未足怜。dé zhǎng duō jǐ hé,dé duǎn wèi zú lián。
惟彼不可朽,名声文行然。wéi bǐ bù kě xiǔ,míng shēng wén xíng rán。
谗诬不须辨,亦止百年间。chán wū bù xū biàn,yì zhǐ bǎi nián jiān。
百年后来者,憎爱不相缘。bǎi nián hòu lái zhě,zēng ài bù xiāng yuán。
公议然后出,自然见媸妍。gōng yì rán hòu chū,zì rán jiàn chī yán。
孔孟困一生,毁逐遭百端。kǒng mèng kùn yī shēng,huǐ zhú zāo bǎi duān。
后世苟不公,至今无圣贤。hòu shì gǒu bù gōng,zhì jīn wú shèng xián。
所以忠义士,恃此死不难。suǒ yǐ zhōng yì shì,shì cǐ sǐ bù nán。
当子病方革,谤辞正腾喧。dāng zi bìng fāng gé,bàng cí zhèng téng xuān。
众人皆欲杀,圣主独保全。zhòng rén jiē yù shā,shèng zhǔ dú bǎo quán。
已埋犹不信,仅免斫其棺。yǐ mái yóu bù xìn,jǐn miǎn zhuó qí guān。
此事古未有,每思辄长叹。cǐ shì gǔ wèi yǒu,měi sī zhé zhǎng tàn。
我欲犯众怒,为子记此冤。wǒ yù fàn zhòng nù,wèi zi jì cǐ yuān。
下纾冥冥忿,仰叫昭昭天。xià shū míng míng fèn,yǎng jiào zhāo zhāo tiān。
书于苍翠石,立彼崔嵬巅。shū yú cāng cuì shí,lì bǐ cuī wéi diān。
询求子世家,恨子儿女顽。xún qiú zi shì jiā,hèn zi ér nǚ wán。
经岁不见报,有辞未能铨。jīng suì bù jiàn bào,yǒu cí wèi néng quán。
忽开子遗文,使我心已宽。hū kāi zi yí wén,shǐ wǒ xīn yǐ kuān。
子道自能久,吾言岂须镌。zi dào zì néng jiǔ,wú yán qǐ xū juān。

汝瘿答仲仪

欧阳修

君嗟汝瘿多,谁谓汝士恶。jūn jiē rǔ yǐng duō,shuí wèi rǔ shì è。
汝瘿虽云苦,汝民居自乐。rǔ yǐng suī yún kǔ,rǔ mín jū zì lè。
乡闾同饮食,男女相媒妁。xiāng lǘ tóng yǐn shí,nán nǚ xiāng méi shuò。
习俗不为嫌,讥嘲岂知怍。xí sú bù wèi xián,jī cháo qǐ zhī zuò。
汝山西南险,平地犹硗确。rǔ shān xī nán xiǎn,píng dì yóu qiāo què。
汝树生拥肿,根株浸溪壑。rǔ shù shēng yōng zhǒng,gēn zhū jìn xī hè。
山川固已然,风气宜其浊。shān chuān gù yǐ rán,fēng qì yí qí zhuó。
接境化襄邓,馀风被伊雒。jiē jìng huà xiāng dèng,yú fēng bèi yī luò。
思予昔曾游,所见可惊愕。sī yǔ xī céng yóu,suǒ jiàn kě jīng è。
喔喔闻语笑,累累满城郭。ō ō wén yǔ xiào,lèi lèi mǎn chéng guō。
伛妇悬瓮盎,娇婴包卵鷇。yǔ fù xuán wèng àng,jiāo yīng bāo luǎn kòu。
无由辨肩颈,有类龟缩壳。wú yóu biàn jiān jǐng,yǒu lèi guī suō ké。
噫人禀最灵,反不如凫鹤。yī rén bǐng zuì líng,fǎn bù rú fú hè。
骈枝虽形累,小小固可略。pián zhī suī xíng lèi,xiǎo xiǎo gù kě lüè。
痈疡暂畜聚,决溃终当涸。yōng yáng zàn chù jù,jué kuì zhōng dāng hé。
赘疣附支体,幸或不为虐。zhuì yóu fù zhī tǐ,xìng huò bù wèi nüè。
未若此巍然,所生非所托。wèi ruò cǐ wēi rán,suǒ shēng fēi suǒ tuō。
咽喉系性命,针石难砭削。yàn hóu xì xìng mìng,zhēn shí nán biān xuē。
农皇古神圣,为世名百药。nóng huáng gǔ shén shèng,wèi shì míng bǎi yào。
岂不有方书,顽然莫销铄。qǐ bù yǒu fāng shū,wán rán mò xiāo shuò。
温汤汝灵泉,亦不能湔瀹。wēn tāng rǔ líng quán,yì bù néng jiān yuè。
君官虽谪居,政可瘳民瘼。jūn guān suī zhé jū,zhèng kě chōu mín mò。
奈何不哀怜,而反恣诃谑。nài hé bù āi lián,ér fǎn zì hē xuè。
文辞骋新工,丑怪极名貌。wén cí chěng xīn gōng,chǒu guài jí míng mào。
汝士虽多奇,汝女少纤弱。rǔ shì suī duō qí,rǔ nǚ shǎo xiān ruò。
翻愁太守宴,谁与唱清角。fān chóu tài shǒu yàn,shuí yǔ chàng qīng jiǎo。
乖离南北殊,魂梦山陂邈。guāi lí nán běi shū,hún mèng shān bēi miǎo。
握手未知期,寄诗聊一噱。wò shǒu wèi zhī qī,jì shī liáo yī jué。

沧浪亭

欧阳修

子美寄我沧浪吟,邀我共作沧浪篇。zi měi jì wǒ cāng làng yín,yāo wǒ gòng zuò cāng làng piān。
沧浪有景不可到,使我东望心悠然。cāng làng yǒu jǐng bù kě dào,shǐ wǒ dōng wàng xīn yōu rán。
荒湾野水气象古,高林翠阜相回环。huāng wān yě shuǐ qì xiàng gǔ,gāo lín cuì fù xiāng huí huán。
新篁抽笋添夏影,老蘖乱发争春妍。xīn huáng chōu sǔn tiān xià yǐng,lǎo niè luàn fā zhēng chūn yán。
水禽闲暇事高格,山鸟日夕相啾喧。shuǐ qín xián xiá shì gāo gé,shān niǎo rì xī xiāng jiū xuān。
不知此地几兴废,仰视乔木皆苍烟。bù zhī cǐ dì jǐ xīng fèi,yǎng shì qiáo mù jiē cāng yān。
堪嗟人迹到不远,虽有来路曾无缘。kān jiē rén jì dào bù yuǎn,suī yǒu lái lù céng wú yuán。
穷奇极怪谁似子,搜索幽隐探神仙。qióng qí jí guài shuí shì zi,sōu suǒ yōu yǐn tàn shén xiān。
初寻一径入蒙密,豁目异境无穷边。chū xún yī jìng rù méng mì,huō mù yì jìng wú qióng biān。
风高月白最宜夜,一片莹净铺琼田。fēng gāo yuè bái zuì yí yè,yī piàn yíng jìng pù qióng tián。
清光不辨水与月,但见空碧涵漪涟。qīng guāng bù biàn shuǐ yǔ yuè,dàn jiàn kōng bì hán yī lián。
清风明月本无价,可惜只卖四万钱。qīng fēng míng yuè běn wú jià,kě xī zhǐ mài sì wàn qián。
又疑此境天乞与,壮士憔悴天应怜。yòu yí cǐ jìng tiān qǐ yǔ,zhuàng shì qiáo cuì tiān yīng lián。
鸱夷古亦有独往,江湖波涛渺翻天。chī yí gǔ yì yǒu dú wǎng,jiāng hú bō tāo miǎo fān tiān。
崎岖世路欲脱去,反以身试蛟龙渊。qí qū shì lù yù tuō qù,fǎn yǐ shēn shì jiāo lóng yuān。
岂如扁舟任飘兀,红蕖渌浪摇醉眠。qǐ rú biǎn zhōu rèn piāo wù,hóng qú lù làng yáo zuì mián。
丈夫身在岂长弃,新诗美酒聊穷年。zhàng fū shēn zài qǐ zhǎng qì,xīn shī měi jiǔ liáo qióng nián。
虽然不许俗客到,莫惜佳句人间传。suī rán bù xǔ sú kè dào,mò xī jiā jù rén jiān chuán。

宝剑

欧阳修

宝剑匣中藏,暗室夜常明。bǎo jiàn xiá zhōng cáng,àn shì yè cháng míng。
欲知天将雨,铮尔剑有声。yù zhī tiān jiāng yǔ,zhēng ěr jiàn yǒu shēng。
神龙本一物,气类感则鸣。shén lóng běn yī wù,qì lèi gǎn zé míng。
常恐跃匣去,有时暂开?。cháng kǒng yuè xiá qù,yǒu shí zàn kāi。
煌煌七星文,照曜三尺冰。huáng huáng qī xīng wén,zhào yào sān chǐ bīng。
此剑在人间,百妖夜收形。cǐ jiàn zài rén jiān,bǎi yāo yè shōu xíng。
奸凶与佞媚,胆破骨亦惊。jiān xiōng yǔ nìng mèi,dǎn pò gǔ yì jīng。
试以向星月,飞光射搀枪。shì yǐ xiàng xīng yuè,fēi guāng shè chān qiāng。
藏之武库中,可息天下兵。cáng zhī wǔ kù zhōng,kě xī tiān xià bīng。
柰何狂胡儿,尚敢邀金缯。nài hé kuáng hú ér,shàng gǎn yāo jīn zēng。

秋晚凝翠亭

欧阳修

黄叶落空城,青山绕官廨。huáng yè luò kōng chéng,qīng shān rào guān xiè。
风云凄已高,岁月惊何迈。fēng yún qī yǐ gāo,suì yuè jīng hé mài。
陂田寒未收,野水浅生派。bēi tián hán wèi shōu,yě shuǐ qiǎn shēng pài。
晴林紫榴坼,霜日红梨晒。qíng lín zǐ liú chè,shuāng rì hóng lí shài。
萧疏喜竹劲,寂寞伤兰败。xiāo shū xǐ zhú jìn,jì mò shāng lán bài。
丛菊如有情,幽芳慰孤介。cóng jú rú yǒu qíng,yōu fāng wèi gū jiè。
嘉客日可携,寒醅美新榨。jiā kè rì kě xié,hán pēi měi xīn zhà。
登临无厌频,冰雪行即届。dēng lín wú yàn pín,bīng xuě xíng jí jiè。

菱溪大石

欧阳修

新霜夜落秋水浅,有石露出寒溪垠。xīn shuāng yè luò qiū shuǐ qiǎn,yǒu shí lù chū hán xī yín。
苔昏土蚀禽鸟啄,出没溪水秋复春。tái hūn tǔ shí qín niǎo zhuó,chū méi xī shuǐ qiū fù chūn。
溪边老翁生长见,疑我来视何殷勤。xī biān lǎo wēng shēng zhǎng jiàn,yí wǒ lái shì hé yīn qín。
爱之远徙向幽谷,曳以三犊载两轮。ài zhī yuǎn xǐ xiàng yōu gǔ,yè yǐ sān dú zài liǎng lún。
行穿城中罢市看,但惊可怪谁复珍。xíng chuān chéng zhōng bà shì kàn,dàn jīng kě guài shuí fù zhēn。
荒烟野草埋没久,洗以石窦清泠泉。huāng yān yě cǎo mái méi jiǔ,xǐ yǐ shí dòu qīng líng quán。
朱栏绿竹相掩映,选致佳处当南轩。zhū lán lǜ zhú xiāng yǎn yìng,xuǎn zhì jiā chù dāng nán xuān。
南轩旁列千万峰,曾未有此奇嶙峋。nán xuān páng liè qiān wàn fēng,céng wèi yǒu cǐ qí lín xún。
乃知异物世所少,万金争买传几人。nǎi zhī yì wù shì suǒ shǎo,wàn jīn zhēng mǎi chuán jǐ rén。
山河百战变陵谷,何为落彼荒溪濆。shān hé bǎi zhàn biàn líng gǔ,hé wèi luò bǐ huāng xī fén。
山经地志不可究,遂令异说争纷纭。shān jīng dì zhì bù kě jiū,suì lìng yì shuō zhēng fēn yún。
皆云女娲初锻鍊,融结一气凝精纯。jiē yún nǚ wā chū duàn liàn,róng jié yī qì níng jīng chún。
仰视苍苍补其缺,染此绀碧莹且温。yǎng shì cāng cāng bǔ qí quē,rǎn cǐ gàn bì yíng qiě wēn。
或疑古者燧人氏,钻以出火为炮燔。huò yí gǔ zhě suì rén shì,zuān yǐ chū huǒ wèi pào fán。
苟非神圣亲手迹,不尔孔窍谁雕剜。gǒu fēi shén shèng qīn shǒu jì,bù ěr kǒng qiào shuí diāo wān。
又云汉使把汉节,西北万里穷昆仑。yòu yún hàn shǐ bǎ hàn jié,xī běi wàn lǐ qióng kūn lún。
行经于阗得宝玉,流入中国随河源。xíng jīng yú tián dé bǎo yù,liú rù zhōng guó suí hé yuán。
沙磨水激自穿穴,所以镌凿无瑕痕。shā mó shuǐ jī zì chuān xué,suǒ yǐ juān záo wú xiá hén。
嗟予有口莫能辩,叹息但以两手扪。jiē yǔ yǒu kǒu mò néng biàn,tàn xī dàn yǐ liǎng shǒu mén。
卢仝韩愈不在世,弹压百怪无雄文。lú tóng hán yù bù zài shì,dàn yā bǎi guài wú xióng wén。
争奇斗异各取胜,遂至荒诞无根原。zhēng qí dòu yì gè qǔ shèng,suì zhì huāng dàn wú gēn yuán。
天高地厚靡不有,丑好万状奚足论。tiān gāo dì hòu mí bù yǒu,chǒu hǎo wàn zhuàng xī zú lùn。
惟当扫雪席其侧,日与嘉客陈清樽。wéi dāng sǎo xuě xí qí cè,rì yǔ jiā kè chén qīng zūn。

送姜秀才游苏州

欧阳修

忆从太学诸生列,我尚弱龄君秀发。yì cóng tài xué zhū shēng liè,wǒ shàng ruò líng jūn xiù fā。
同时并荐几存亡,一梦十年如倏忽。tóng shí bìng jiàn jǐ cún wáng,yī mèng shí nián rú shū hū。
壮心君未减青春,多难我今先白发。zhuàng xīn jūn wèi jiǎn qīng chūn,duō nán wǒ jīn xiān bái fā。
山花撩乱鸟绵蛮,更尽一樽明日别。shān huā liāo luàn niǎo mián mán,gèng jǐn yī zūn míng rì bié。

送孙秀才

欧阳修

高门煌煌赫如赭,势利声名争借假。gāo mén huáng huáng hè rú zhě,shì lì shēng míng zhēng jiè jiǎ。
嗟哉子独不顾之,访我千山一羸马。jiē zāi zi dú bù gù zhī,fǎng wǒ qiān shān yī léi mǎ。
明珠渡水覆舟失,赠我玑贝犹满把。míng zhū dù shuǐ fù zhōu shī,zèng wǒ jī bèi yóu mǎn bǎ。
迟迟顾我不欲去,问我无穷惭报寡。chí chí gù wǒ bù yù qù,wèn wǒ wú qióng cán bào guǎ。
时之所弃子独向,无乃与世异取舍。shí zhī suǒ qì zi dú xiàng,wú nǎi yǔ shì yì qǔ shě。

新霜二首

欧阳修

天云惨惨秋阴薄,卧听北风鸣屋角。tiān yún cǎn cǎn qiū yīn báo,wò tīng běi fēng míng wū jiǎo。
平明惊鸟四散飞,一夜新霜群木落。píng míng jīng niǎo sì sàn fēi,yī yè xīn shuāng qún mù luò。
南山郁郁旧可爱,千仞巉岩如刻削。nán shān yù yù jiù kě ài,qiān rèn chán yán rú kè xuē。
林枯山瘦失颜色,我意岂能无寂寞。lín kū shān shòu shī yán sè,wǒ yì qǐ néng wú jì mò。
衰颜得酒犹彊发,可醉岂须嫌酒浊。shuāi yán dé jiǔ yóu jiàng fā,kě zuì qǐ xū xián jiǔ zhuó。
泉傍菊花方烂漫,短日寒辉相照灼。quán bàng jú huā fāng làn màn,duǎn rì hán huī xiāng zhào zhuó。
无情木石尚须老,有酒人生何不乐。wú qíng mù shí shàng xū lǎo,yǒu jiǔ rén shēng hé bù lè。

新霜二首

欧阳修

荒城草树多阴暗,日夕霜云意浓淡。huāng chéng cǎo shù duō yīn àn,rì xī shuāng yún yì nóng dàn。
长淮渐落见洲渚,野潦初清收潋滟。zhǎng huái jiàn luò jiàn zhōu zhǔ,yě lǎo chū qīng shōu liàn yàn。
兰枯蕙死谁复吊,残菊篱根争艳艳。lán kū huì sǐ shuí fù diào,cán jú lí gēn zhēng yàn yàn。
青松守节见临危,正色凛凛不可犯。qīng sōng shǒu jié jiàn lín wēi,zhèng sè lǐn lǐn bù kě fàn。
芭蕉芰荷不足数,狼藉徒能污池槛。bā jiāo jì hé bù zú shù,láng jí tú néng wū chí kǎn。
时行收敛岁将穷,冰雪严凝从此渐。shí xíng shōu liǎn suì jiāng qióng,bīng xuě yán níng cóng cǐ jiàn。
咿呦儿女感时节,爱惜朱颜屡窥鉴。yī yōu ér nǚ gǎn shí jié,ài xī zhū yán lǚ kuī jiàn。
惟有壮士独悲歌,拂拭尘埃磨古剑。wéi yǒu zhuàng shì dú bēi gē,fú shì chén āi mó gǔ jiàn。

丰乐亭小饮

欧阳修

造化无情不择物,春色亦到深山中。zào huà wú qíng bù zé wù,chūn sè yì dào shēn shān zhōng。
山桃溪杏少意思,自趁时节开春风。shān táo xī xìng shǎo yì sī,zì chèn shí jié kāi chūn fēng。
看花游女不知丑,古妆野态争花红。kàn huā yóu nǚ bù zhī chǒu,gǔ zhuāng yě tài zhēng huā hóng。
人生行乐在勉彊,有酒莫负琉璃钟。rén shēng xíng lè zài miǎn jiàng,yǒu jiǔ mò fù liú lí zhōng。
主人勿笑花与女,嗟尔自是花前翁。zhǔ rén wù xiào huā yǔ nǚ,jiē ěr zì shì huā qián wēng。

四月九日幽谷见绯桃盛开

欧阳修

经年种花满幽谷,花开不暇把一卮。jīng nián zhǒng huā mǎn yōu gǔ,huā kāi bù xiá bǎ yī zhī。
人生此事尚难必,况欲功名书鼎彝。rén shēng cǐ shì shàng nán bì,kuàng yù gōng míng shū dǐng yí。
深红浅紫看虽好,颜色不柰东风吹。shēn hóng qiǎn zǐ kàn suī hǎo,yán sè bù nài dōng fēng chuī。
绯桃一树独后发,意若待我留芳菲。fēi táo yī shù dú hòu fā,yì ruò dài wǒ liú fāng fēi。
清香嫩蕊含不吐,日日怪我来何迟。qīng xiāng nèn ruǐ hán bù tǔ,rì rì guài wǒ lái hé chí。
无情草木不解语,向我有意偏依依。wú qíng cǎo mù bù jiě yǔ,xiàng wǒ yǒu yì piān yī yī。
群芳落尽始烂漫,荣枯不与众艳随。qún fāng luò jǐn shǐ làn màn,róng kū bù yǔ zhòng yàn suí。
念花意厚何以报,唯有醉倒花东西。niàn huā yì hòu hé yǐ bào,wéi yǒu zuì dào huā dōng xī。
盛开比落犹数日,清樽尚可三四携。shèng kāi bǐ luò yóu shù rì,qīng zūn shàng kě sān sì xié。

秋怀二首寄圣俞

欧阳修

孤管叫秋月,清砧韵霜风。gū guǎn jiào qiū yuè,qīng zhēn yùn shuāng fēng。
天涯远梦归,惊断山千重。tiān yá yuǎn mèng guī,jīng duàn shān qiān zhòng。
群物动已息,百忧感从中。qún wù dòng yǐ xī,bǎi yōu gǎn cóng zhōng。
日月矢双流,四时环无穷。rì yuè shǐ shuāng liú,sì shí huán wú qióng。
隆阴夷老物,摧折壮士胸。lóng yīn yí lǎo wù,cuī zhé zhuàng shì xiōng。
壮士亦何为,素丝悲青铜。zhuàng shì yì hé wèi,sù sī bēi qīng tóng。

秋怀二首寄圣俞

欧阳修

群木落空原,南山高巃嵷。qún mù luò kōng yuán,nán shān gāo lóng sǒng。
巉岩想诗老,瘦骨寒愈耸。chán yán xiǎng shī lǎo,shòu gǔ hán yù sǒng。
诗老类秋虫,吟秋声百种。shī lǎo lèi qiū chóng,yín qiū shēng bǎi zhǒng。
披霜掇孤英,泣古吊荒冢。pī shuāng duō gū yīng,qì gǔ diào huāng zhǒng。
琅玕叩金石,清响听生悚。láng gān kòu jīn shí,qīng xiǎng tīng shēng sǒng。
何由幸见之,使我涤烦冗。hé yóu xìng jiàn zhī,shǐ wǒ dí fán rǒng。
飞鸟下东南,音书无日捧。fēi niǎo xià dōng nán,yīn shū wú rì pěng。

希真堂东

欧阳修

当春种花唯恐迟,我独种菊君勿诮。dāng chūn zhǒng huā wéi kǒng chí,wǒ dú zhǒng jú jūn wù qiào。
春枝满园烂张锦,风雨须臾落颠倒。chūn zhī mǎn yuán làn zhāng jǐn,fēng yǔ xū yú luò diān dào。
看多易厌情不专,斗紫夸红随俗好。kàn duō yì yàn qíng bù zhuān,dòu zǐ kuā hóng suí sú hǎo。
豁然高秋天地肃,百物衰零谁暇吊。huō rán gāo qiū tiān dì sù,bǎi wù shuāi líng shuí xiá diào。
君看金蕊正芬敷,晓日浮霜相照耀。jūn kàn jīn ruǐ zhèng fēn fū,xiǎo rì fú shuāng xiāng zhào yào。
煌煌正色秀可餐,蔼蔼清香寒愈峭。huáng huáng zhèng sè xiù kě cān,ǎi ǎi qīng xiāng hán yù qiào。
高人避喧守幽独,淑女静容修窈窕。gāo rén bì xuān shǒu yōu dú,shū nǚ jìng róng xiū yǎo tiǎo。
方当摇落看转佳,慰我寂寥何以报。fāng dāng yáo luò kàn zhuǎn jiā,wèi wǒ jì liáo hé yǐ bào。
时携一樽相就饮,如得贫交论久要。shí xié yī zūn xiāng jiù yǐn,rú dé pín jiāo lùn jiǔ yào。
我从多难壮心衰,迹与世人殊静躁。wǒ cóng duō nán zhuàng xīn shuāi,jì yǔ shì rén shū jìng zào。
种花勿种儿女花,老大安能逐年少。zhǒng huā wù zhǒng ér nǚ huā,lǎo dà ān néng zhú nián shǎo。